CHƯƠNG 17 – ĐỀU CÓ THIÊN MỆNH
Mông Điềm tụ hợp với quân Tần trú đóng ở quan ngoại Hàn quốc, rồi hạ lệnh cho đại quân đã hành quân nhiều ngày chỉnh đốn và sắp đặt nghỉ ngơi. Ngày thứ hai hắn dẫn quân đã đóng ở đây tiến đánh yếu địa Nam Dương (nay là Hà Nam Nam Dương) của Hàn quốc, trên đường đi như không người ngăn cản, chỉ mấy tiểu chiến sự liền chiếm được, có thể nói là không cần tốn nhiều sức.
Chiếm lĩnh Nam Dương rồi Mông Điềm vẫn không vội vã chinh phạt, mà lưu lại xử lý yếu vụ, ổn định dân tâm thành Nam Dương. Trừ việc theo nếp xử trảm những người nháo sự và quân Tần tiếp thu quân vụ ra, trong thành hết thảy không thay đổi. Hắn còn hạ lệnh quân Tần không được cướp, giết, đốt một người một vật Hàn quốc, nếu vi phạm sẽ xử trí theo quân pháp.
Dàn xếp mọi chuyện xong xuôi Mông Điềm lập tức gửi thư về quân vương Tần quốc, thỉnh hắn phái người đến cai trị Nam Dương.
Năm sau, tức năm Tần vương thứ mười bảy (năm 230TCN), Mông Điềm nhận được quan viên truyền đáp ý chỉ của Doanh Chính, dẫn đầu đại quân hướng về đô thành Hàn quốc, cứ một trượng mà đánh vô cùng thuận lợi. Vô luận có phải là Hàn vương đã mất dân tâm, hay là bởi vì nơi quân Tần đi qua không quấy nhiễu dân chúng, dù sao Hàn quốc cơ hồ không có tổ chức chống cự hữu hiệu, cuối cùng mặc cho người thâu tóm, Hàn quốc chính thức trở thành một quận của Tần quốc, cứ như vậy biến mất trên bản đồ.
Hàn Quốc trở thành quốc gia đầu tiên bị diệt vong, mà cả quá trình cứ như quân đội Tần quốc đang tiến vào chiếm giữ địa phương nào đó của mình vậy. Cũng vì như thế, trong Sử ký Tư Mã Thiên có ghi lại quá trình Tần vương diệt Hàn thì cũng chỉ dùng hơn chục chữ, hoàn toàn không có gì để mà ghi.
………
Cuốn thẻ tre báo hỉ thả sang một bên, Phù Tô để hai khuỷu tay lên bàn ôm đầu, hắn biết rõ vấn đề tiếp theo so với đánh hạ Hàn quốc còn khó hơn, đó chính là phải xử lý vương thất Hàn quốc như thế nào.
Ngón tay gõ nhè nhẹ lên gò má, Phù Tô nhớ rõ Doanh Chính vì muốn bộc lộ nhân đức của hắn cho thiên hạ thấy, ngoại trừ Hàn Phi và Yến Đan ra không giết người nào trong các vương thất suy vong, nhưng điều này cũng trở thành tai hoạ ngầm làm Tần quốc sau này bị hủy diệt.
Thiên hạ cực khổ nguyên nhân là vì chiến loạn giữa các nước chư hầu, Doanh Chính cho rằng chỉ cần diệt chư hầu, tiêu diệt căn nguyên tạo ra cực khổ – chiến loạn, người trong thiên hạ sẽ an cư lạc nghiệp.
Chính là quý tộc hoàng gia sáu nước không nghĩ được như vậy, bọn họ tình nguyện thiên hạ lại chịu nỗi khổ chiến loạn cũng muốn đoạt về quyền thế mình đã mất đi.
Nhất thống sáu nước rồi, Tần quốc không phái một lượng quân nhất định ở lại trong biên giới sáu chư hầu, cũng không phái tướng lãnh có đủ kinh nghiệm lãnh binh, kết quả chư hầu tạo phản thì cả quân đội ngăn cản cũng không có. Thế cho nên người tạo phản không chỗ nào cố kỵ, ai lòng mang cừu hận cũng đều nổi dậy, làm cho quốc gia một mảnh hỗn loạn.
Ví dụ về chuyện này cũng không thiếu, Ngụy quốc vương tử Ngụy Báo không bị giết khởi binh tự lập là Ngụy vương, Hàn quốc vương tử Hàn Thành khởi binh làm Hàn vương, nổi danh nhất chính là Hàn Tín được Lưu Bang trọng dụng xong lại giết chết.
Hàn quốc vương tôn không chết trong tay Tần Thủy Hoàng, lại bị Lưu Bang giết. Không bị Tần Thủy Hoàng đuổi tận giết tuyệt, lại bị Hạng Võ cùng Lưu Bang diệt sạch.
Phù Tô sẽ không khờ dại cho rằng nếu như thiên hạ lại loạn, mà mình có may mắn còn sống đến khi đó, bọn họ sẽ cho mình thoát chết. Phải biết rằng Hạng Võ đánh Hàm Dương xong chính là đem hết tử tôn vương thất Đại Tần giết sạch một người cũng không để lại, ngay cả tiểu công chúa còn trong tã lót cũng không buông tha.
“Khởi bẩm Đại vương tử, bên ngoài có Lý Tư Lý đình úy cầu kiến.” Lúc Phù Tô đang nghĩ phải nhắc nhở Doanh Chính ngàn vạn lần không cần mù quáng tự đại trong chuyện có liên quan đến sinh tử của mình như thế nào thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng tiểu thái giám bẩm báo.
Tự nhận mình cùng Lý Tư không chung đường, ngoại trừ lễ mừng năm mới năm trước hắn đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên rời đi, làm mình sợ nhảy dựng lên thì bọn họ hình như không gặp qua. Phù Tô không biết người này vì sao hôm nay lại đến tìm mình: “Cho hắn vào đi.” Thu tay ôm đầu lại, Phù Tô ngồi ngay ngắn rất đúng tiêu chuẩn.
“Thần Lý Tư bái kiến đại vương tử điện hạ.” Lý Tư vừa vào liền quỳ xuống.
“Lý đại nhân xin đứng lên.” Nói xong Phù Tô lập tức thấy hai mí mắt mình đồng thời nháy, nhìn đã biết sẽ không có chuyện tốt, Lý Tư này rõ ràng không có chuyện sẽ không ra mặt: “Phụ vương không có trong nội cung, Lý đại nhân đến nhầm chỗ rồi.”
Đứng lên tiến đến lại khom người cúi đầu, Lý Tư không vòng vo mà nói thẳng: “Thần cố ý đến bái kiến đại vương tử, không biết vương tử có biết Hàn quốc đã diệt, quân Tần đại thắng?”
Gật gật đầu, Phù Tô cẩn thận ứng đối: “Bản điện vừa mới xem qua tấu giản thông báo.” Người ngồi phía trên đề phòng mình, điều này Lý Tư cũng không còn cảm thấy bất ngờ, từ trong tay áo lấy ra một quyển thẻ tre tự mình tiến lên đưa tới trước mặt Phù Tô, thỉnh hắn xem qua.
Ánh mắt lướt qua thẻ tre trong tay Lý Tư, cuối cùng ngứa tay nhịn không được Phù Tô vẫn động thủ mở ra xem, chỉ thấy trên đó viết đúng là chuyện hắn vừa mới lo lắng, lập tức ngẩng đầu hỏi: “Lý đại nhân có thể nói với phụ vương.”
“Sẽ nói, chỉ là…”
Lý Tư không nói gì nữa nhưng Phù Tô đã hiểu. Từ xưa có đế vương nào không tự đại, thậm chí là mù quáng đến mức không chịu nghe khuyên bảo. “Lý đại nhân tới gặp bản điện là muốn mượn miệng bản điện góp lời với Đại vương sao?”
“Đại vương tử thật thông tuệ.” Lý Tư khom mình càng thấp, hắn biết người trước mắt là chỗ duy nhất có thể trông cậy vào hôm nay, bằng không những gì Đại vương làm hết thảy sẽ thành tai hoạ ngầm hôm khác, lại đừng mong nói cái gì Đại Tần thịnh thế thiên thu.
Trong lòng cân nhắc, Phù Tô mở miệng nói: “Đại nhân xem trọng Phù Tô rồi, ngươi sao biết phụ vương không tiếp thụ can gián của ngươi lại sẽ nghe bản điện khuyên can?”
“Bởi vì Lý Tư tin tưởng Đại vương tử khác với mọi người, mà Đại vương cũng tuyệt đối sẽ không chỉ vì sủng ái vương tử mà cho phép vương tử tự do vào triều nghe báo cáo và quyết định chính sự. Nếu quả thật có ngày đó, chắc hẳn vương tử biết rõ…”
“Biết rõ người đầu tiên mất đầu sẽ là Phù Tô.” Đóng tấu giản của Lý Tư lại, Phù Tô đẩy về phía trước, ý bảo hắn mang đi: “Lời Lý đại nhân Phù Tô ghi nhớ, nhưng thành hay không còn phải xem ở phụ vương.”
“Hạ quan tin tưởng chỉ cần đại vương tử mở miệng chắc chắn làm cho Đại vương thay đổi ý định ban đầu.”
Lúc này Phù Tô không nói nữa, chỉ cười cười.
Mà Lý Tư thấy mục đích mình muốn đã đạt được, liền cầm lại tấu giản cung kính thối lui.
Nhìn qua thân ảnh rời đi của Lý Tư, Phù Tô đột nhiên cảm thấy người này tìm đến đế vương can gián sai lầm cũng chăm chú nhiệt tình tương tự như Ngụy Chinh thời Đường Thái Tông, chỉ có điều Ngụy Chinh làm người ngay thẳng thì thường thường can gián không biết giữ thể diện cho đế vương, nhưng Lý Tư này thì lại khéo đưa đẩy vô cùng. Hắn cũng sẽ một mực can gián cho đến khi quân vương sửa lại quyết định sai lầm, nhưng vẫn sẽ cho quân vương lưu đủ mặt mũi, hắn sẽ chu toàn, sẽ không một mặt can gián một mặt làm cho lòng người sinh phản cảm.
Kỳ thật nếu như Lý Tư hôm nay không đến tìm hắn, Phù Tô cũng sẽ tìm cơ hội nói với Doanh Chính về chuyện xử lý các gia tộc kia. Có một câu Lý Tư nói đúng, sự sống chết của một đám người xa lạ và sự sống chết của bản thân, có là đồ ngốc thì cũng biết nên giữ cái gì bỏ đi cái gì.
Không vội vã đi tìm Doanh Chính, ở cạnh đế vương chờ đợi tám năm nhận thức của Phù Tô cũng cải biến không ít. Tuy vẫn như trước không có hứng thú với âm mưu quyền thế, nhưng cũng biết đạo lý cần có tâm phòng bị người. Một năm nay trong hậu cung nguyên một đám tiểu vương tử được sinh ra, chuyện ngoài ý muốn phát sinh bên cạnh hắn cũng càng ngày càng nhiều.
Cũng như thường ngày Phù Tô để lại mọi người bên ngoài, một mình một người đi vào chỗ Cơ Uyển.
Vung tay cho những cung nhân quỳ trên mặt đất chào hắn đứng dậy, từ xa Phù Tô đã nhìn thấy một tên thị vệ, tên gì hắn một mực không nhớ rõ, hơn nữa bản thân đối với người này thật sự không sinh ra được hảo cảm. Không biết có phải là vì ngoại trừ mình, phụ vương còn có Lục Ngạc ra, nam nhân này là người duy nhất được mỹ nhân nương để vào trong mắt hay không.
Muốn hắn nói thì người này cũng chẳng có gì hay ho lắm, bất quá cũng chỉ là vóc dáng cao một chút, thân thể mạnh mẽ một chút, con mắt lớn một chút, bộ dáng đẹp trai một chút, võ nghệ cao cường một chút, cầm kỹ tốt một chút, y thuật giỏi một chút, dù sao cũng phải nói là so với hắn có hơn một chút thôi.
Phù Tô không thích tự cao tự đại nhưng lại không nhịn được mà không ngừng trước mặt người này tỏ vẻ hắn là vương tử, không được động đến thứ thuộc về một mình Tần quốc đại vương tử này: “Ngươi…ngươi…” Từ lúc quần có đũng rồi Phù Tô phát hiện mặc nó khiễng chân cũng có chút khó khăn.
“Thần Phiền Ly bái kiến đại vương tử điện hạ.”
Không cho người này đứng dậy, Phù Tô cũng không thèm rời đi, hai người một đứng một quỳ cứ như vậy phí thời gian ở cửa ra vào.
Vừa nghĩ tới một năm trước hắn tự cho là thông minh (khi nghĩ Cơ Uyển thích Mông Điềm?), hai ngày không đi thăm mỹ nhân nương, ai ngờ ngày thứ ba đến đã thấy ở đây có thêm một thị vệ, một nam nhân “thực sự”.
“Ta biết rõ ngươi là Phiền Ly, không cần ngươi nhắc nhở.” Gan Phù Tô vẫn chưa chịu bé đi: “Mẫu phi có trong phòng không?”
“Uyển phu nhân đang ở trong phòng làm chút việc vặt.” Phiền Ly quỳ trên mặt đất cung kính nói.
“A~~~” Phù Tô lớn giọng, tay nắm lại như bắt được cái gì, chỉ vào Phiền Ly kêu lên: “Làm sao ngươi biết mẫu phi của bản điện ở trong phòng làm việc vặt, ngươi nhìn lén! Giỏi cho ngươi là nô tài mà dám nhìn lén nữ chủ tử! Nói, ngươi có mục đích gì, bản điện muốn đem ngươi…”
Phù Tô đang muốn nhân cơ hội tiến lên đá mấy cái, cửa phòng bên cạnh đã được người từ bên trong mở ra: “Tô nhi lại tìm Phiền thị vệ phiền phức rồi.” Cơ Uyển vươn tay nhéo trên mặt hài tử một cái: “Còn không đến đây.”
“Á!” Hừ mạnh về phía Phiền Ly mấy cái, Phù Tô túm váy Cơ Uyển đi theo vào phòng tự mình đóng chặt cửa lại.
Nhìn cửa phòng đóng lại, Phiền Ly cười cười đứng lên, không hề chú ý tính khí trẻ con của Phù Tô đứng vững ở cửa ra vào.
Chạy đến nhìn thấy trên mặt giường phủ kín trang phục, Phù Tô nghi hoặc hỏi: “Nương, ngươi làm những thứ này làm gì, trong nội cung cũng không phải không có may.” Mỗi ngày đều làm trang phục mới, chẳng lẽ là vì quá nhàm chán sao?
Bảo Lục Ngạc đem hết đống kim may mang đi Cơ Uyển ngồi ở bên giường vuốt ve tất cả những trang phục lớn nhỏ bộ dáng không đồng nhất: “Sao có thể như nhau được, đây là mẫu thân tự tay làm cho Tô nhi, sao có thể bảo họ làm.”
“Cho ta?” Nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy trang phục lớn nhỏ tương đương kích thước hắn từ nay cho đến năm mười sáu mười bảy tuổi. Nhịn không được thuận miệng nói: “Một năm hai bộ, đây là một, hai, ba, bốn…Đây là làm cho đến năm ta mười sáu tuổi a, nương ngươi làm sớm như vậy làm gì, giống như từ nay về sau sẽ không còn làm cho ta…” Trong nội tâm run lên, hiện vẻ hoài nghi: “Nương, không phải là lần sau Tô nhi lại ngủ một giấc, vài ngày không đến ngươi sẽ biến mất đó chứ? Chính là vì hắn?” Phù Tô chỉ vào cửa ra vào.
Cơ Uyển rũ mắt lặng yên không lên tiếng, cái này trong mắt Phù Tô nhìn ra chính là cam chịu.
Chuyện này là gì? Ly hôn rồi tái giá? Chẳng phải nên hỏi hài tử là hắn một tiếng sau này muốn theo nương hay là theo phụ thân sao?
Đừng nói hiện tại mình chỉ có tám tuổi, chính là đời trước hắn gần ba mươi cũng không chấp nhận được chuyện cha mẹ ly dị.
Mở lớn miệng, Phù Tô rất tức giận, hắn muốn đem tất cả trang phục trong tay ném hết xuống đất, nói cho mỹ nhân nương hắn biết hắn không cần trang phục, nhưng có thể vì không nỡ làm Cơ Uyển thương tâm, cuối cùng hắn chỉ đem trang phục nhét trả vào trên giường xoay người mở cửa chạy ra: “Ngươi là kẻ thứ ba phá hư hạnh phúc nhà người khác!” Lý trí nói cho Phù Tô biết hắn đánh không lại nam nhân trước mắt này, vì vậy mắng xong thì nổi giận đùng đùng chạy đi, không nghe thấy tiếng khóc của Cơ Uyển.
………
Biết được hài tử rất tức giận từ chỗ Cơ Uyển bỏ về, Doanh Chính liền đoán được Phù Tô đã biết chuyện hắn sớm nên biết, cũng nghĩ không ra hài tử này của hắn đến tột cùng đối với chuyện bên cạnh là mẫn cảm hay là trì độn.
Thả những chuyện quan trọng xuống một bên, Doanh Chính đương nhiên là trở lại tẩm cung khuyên bảo hài tử, vừa vào cửa đã nhìn thấy người nào đó đang ngồi ở bên cạnh bàn há miệng ăn uống. Rõ ràng vẻ mặt tức giận, nhưng vẫn còn nhớ rõ đem những thịt béo mình không ăn vứt qua một bên.
Tiến lên ngồi xuống bên cạnh Phù Tô, Doanh Chính một tiếng cũng không nói, chỉ là lẳng lặng ngồi, cho đến lúc Phù Tô ném hết mọi thứ trong tay sang một bên không dùng cách ăn để phát tiết nữa.
Mấy năm này Doanh Chính xem như đã nhìn thấu được, hài tử này của hắn có đôi khi còn khôn khéo hơn những quan viên trên triều, có đôi khi thì còn không bằng những tiểu vương tử chưa đầy tuổi.
“Ta biết rõ nương ta còn trẻ, nàng không nên bị giam trong hậu cung này, nàng có quyền đi với người nàng yêu mến.” Người ta làm chồng còn không thèm để ý mà tự mình đem “nón xanh” (cắm sừng) vào cung, hắn làm hài tử còn có thể làm cái gì. Hắn chỉ là tức tối chuyện lớn như vậy ai cũng không nói với hắn một tiếng, không chừng bọn họ còn có ý định diễn một màn “giả chết” lừa gạt mình, lừa gạt thế nhân ấy chứ?
“Cho ta chút thời gian để chấp nhận chuyện mình đột nhiên có thêm một phụ thân.” Nói cứ như hắn vừa trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời vậy.
Vốn muốn cầm khăn lau miệng cho hắn Doanh Chính vừa nghe lời này lập tức phát hỏa, trực tiếp xuống mạnh tay: “Ngươi đời này chỉ có duy nhất một phụ thân là ta!” Cầm khăn cuồng sát trên mặt Phù Tô, đến lúc dừng lại nó đã sáng bóng lên.
Nói chuyện thì nói, động tay cái gì! Phù Tô ôm lấy khuôn mặt bị ngược đãi căm tức nhìn Doanh Chính. Thấy trong tẩm cung không có ai, bên ngoài lại có Triệu Cao trông coi, Phù Tô bĩu môi nói: “Kỳ thật nương ra ngoài cũng không phải không tốt, có lẽ sau này ta còn có chỗ trốn thân.”
“Ngươi có ý gì?” Doanh Chính không nể mặt hắn chút nào.
Nhón chân nhảy một phát về phía Doanh Chính, để mình đối diện hắn: “Nếu như hôm nay là Tần quốc bị Hàn quốc tiêu diệt, chúng ta được phong Nhàn Vương, phụ vương há có thể cam tâm? Những đại thần kia há có thể cam tâm?” Liên quan đến sinh tử của mình, Phù Tô cũng không sợ khuôn mặt đen lại của Doanh Chính, tiếp tục nói: “Sẽ không, các ngươi không cam tâm, phụ vương sao có thể khẳng định những kẻ được ngươi mang đến Hàm Dương kia cam tâm còn sống mà nhìn hết thảy vinh hoa phú quý cao cao tại thượng của mình bị người khác cướp mất? Không cần nói người khác, nếu là Tô nhi cũng sẽ không cam tâm, nhi thần sẽ nghĩ mọi biện pháp phục quốc, dù phục không được cũng sẽ không cho bọn họ sống yên ổn.”
Doanh Chính ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Phù Tô, thái độ khác thường, nghiến răng nói: “Quả nhân sẽ không để cho bọn họ có cơ hội đó.”
“Cơ hội không phải chờ cho người ta đưa đến.” Phù Tô trừng lại hắn: “Tấu giản của Lý Tư phụ vương hẳn là xem qua rồi, không biết có hiểu đạo lý trong đó không?”
“Phụ vương thật muốn biết nếu như đổi lại là Tô nhi, ngươi sẽ làm thế nào khi mà không quyền không thế để phá vỡ một quốc gia, hả?”
“Ly gián!” Phù Tô ngẩng đầu lên: “Vị trí Đại vương ai mà không muốn ngồi, phụ tử phản bội cũng được, huynh đệ tương tàn cũng được, tóm lại chỉ cần bọn họ vì địa vị mà đấu đá cho tổn thương nguyên khí, như vậy quốc gia không suy sụp cũng không thể lâu dài.”
Doanh Chính có chút không thể tin lời này là xuất phát từ người mà một bạt tai cũng không nỡ đánh vào mặt nô tài. Nhắm mắt thở ra một hơi, lúc lại mở mắt ra thì Doanh Chính cười nói: “Cũng chỉ có lúc bị uy hiếp đến quyền lợi Tô nhi mới có thể trở nên như thế.” Tỉnh táo, ích kỷ, quyết đoán, Doanh Chính trong lòng lại cảm thấy kiêu ngạo, những vương tử vừa trông thấy mình đã bị hù đến phát run kia hắn chẳng muốn liếc mắt lần nữa.
“Quyền lợi của ta là phụ vương ban cho, nên ta cũng là đang giữ gìn quyền lợi của phụ vương thôi.” Phù Tô lại cợt nhả vỗ mông ngựa: “Có điều phụ vương…phu tử của ta…”
Tỏ vẻ không vui, Doanh Chính một lần nữa không nể mặt, lạnh lùng nói: “Đừng quên, hắn cũng là người trong vương thất.”
“Ai nha, đừng a! Phụ vương ngươi xem Hàn phu tử thật vất vả mới không tìm đến cái chết…”
“Được rồi, vi phụ sẽ bảo Lý Tư tự mình đi Hàn quốc làm tốt chuyện này, Tô nhi cứ yên tâm.”
“Phụ vương ngươi thật đúng là người tốt!” Phù Tô dùng sức vỗ vỗ bả vai Doanh Chính. Hắn giúp Hàn Phi trước kia là vì tích tài, hiện tại lại là do tư tâm. Chỉ cần Hàn Phi không chết, thì có thể chứng minh “Phù Tô” sau này cũng sẽ không chết.
………
Mười ngày sau Doanh Chính phong Hàn vương tuổi tác đã cao làm Nhàn Vương, lại thu một công chúa tiến hậu cung. Còn lại toàn vương tộc ngoại trừ Hàn Phi ra một người cũng không lưu lại. Mà những Hàn quốc thế gia cùng vương tộc không có quan hệ trực tiếp Doanh Chính cũng không làm khó, chỉ phái người giám thị cẩn thận.
Ba tháng sau, Doanh Chính ban bố pháp lệnh trong toàn quốc, người Hàn và người Tần không có gì khác nhau, địa vị như nhau, có khả năng đều có thể vào triều làm quan.
Trong nội cung.
“Phụ vương ngươi nói lại lần nữa, ta nghe lầm có phải không? Ngươi nói Hàn Phi hắn…” Phù Tô kích động từ trên giường nhảy dựng lên.
Nhàn nhã nằm xuống trên giường, Doanh Chính vươn tay kéo Phù Tô xuống, không để ý nhiều nói: “Hàn Phi đáp ứng ta, nhưng hắn nói mình thẹn với liệt tổ liệt tông Hàn thị nên quyết định thay tên sửa họ. Hắn xin vi phụ chiếu cáo thiên hạ nói “Hàn Phi” lúc Tần diệt Hàn thì cũng đã chết.”
“Phụ vương đồng ý?” Phù Tô lại kích động ngồi xuống.
“Đúng vậy, hôm nay vi phụ đã lệnh cho Lý Tư soạn ý chỉ chiếu cáo thiên hạ, nói Hàn Phi một năm trước đã uống thuốc độc chết trong nhà giam Tần quốc…Tô nhi ngươi làm sao vậy? Sắc mặt ngươi sao lại…”
“Ặc!” Hít vào một hơi Phù Tô tức đến ngã xuống giường.
Hàn Phi vẫn “chết”, “chết” trong ý chỉ trưa nay. Cố gắng của mình bao nhiêu năm hoàn toàn uổng phí, toàn bộ xong rồi.
Đã lâu không ngất xỉu, giờ sau tám năm Phù Tô cuối cùng lại tức quá mà ngất đi.
.
.
.
— oOo —