CHƯƠNG 22 – KỊCH HAY GIỜ TẮM RỬA ~
Trở lại tẩm cung, Doanh Chính được thị nữ hầu hạ bỏ đi mũ miện cùng miện phục nặng nề trên người, cầm lấy khăn vải lau khô mặt, tay. Khoác lên áo ngủ rộng thùng thình đi vào tẩm cung, hắn liền nhìn thấy người nào đó không thèm chờ mình đang ngồi khoanh chân trên đệm há miệng ăn cơm tối.
Một đĩa thịt băm, ba đĩa rau, một chén cơm, một chén canh thịt viên, một ít lá cây màu xanh ram ráp, nghe nói đây là thiện phòng đặc biệt tìm về từ Yến quốc phương bắc làm điểm tâm. Ngoại trừ thịt cùng canh Doanh Chính nhìn thế nào cũng thấy vãn thiện hôm nay toàn những thứ không nên xuất hiện trên bàn cơm quân vương, nhưng có một người lại ăn đến đặc biệt ngon lành.
Cầm một mảnh lá cây kẹp một chút cơm, rắc một chút thịt băm, cuộn lá cây lại rồi Phù Tô một ngụm nhét vào miệng, nhai đến say sưa, cứ như đang ăn mỹ thực trong thiên hạ.
Doanh Chính nhìn hơi nhíu mày, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cung nga dâng bát đũa ngọc mới rồi nhưng Doanh Chính vẫn không cầm lấy, cứ chằm chằm nhìn vào nhi tử ngay cả một cây rau dại cũng có thể ăn được mà buồn bực.
An bài xong công việc ngoài điện, Triệu Cao vừa vào đã bị thức ăn trên bàn dọa sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vã bước nhanh đến quỳ gối bên Doanh Chính hỏi: “Đại vương có muốn nô tài bảo thiện phòng làm thêm chút thức ăn mặn…”
Đưa tay cắt đứt lời Triệu Cao, Doanh Chính nói: “Không cần, vừa vặn quả nhân cũng không còn cái gì là khẩu vị.”
Triệu Cao vụng trộm liếc nhìn thức ăn trên bàn mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vãn thiện đêm nay người trong tẩm cung ăn được hay không, nếu như có người rảnh chuyện biết thì những người hầu như hắn đều phải mất mạng.
Hơi không vui liếc nhìn người bên cạnh, Doanh Chính cầm khăn vải trong tay giúp Phù Tô lau sạch tương dính trên khóe miệng: “Đều đi xuống đi.”
Phù Tô không thích lúc ăn cơm có một vòng lớn đứng nhìn, cho nên chỉ cần hai người cùng dùng bữa thì Doanh Chính liền cho lui người hầu hạ xung quanh.
Trong phòng không có người ngoài, Phù Tô hào phóng cuốn một cái đưa tới bên miệng Doanh Chính, cười hì hì nói: “Ăn đi, ăn thật ngon.” Tay cầm thức ăn đưa về phía trước mời: “Lừa ngươi là tiểu cẩu.”
Lá cây vừa ráp, vừa đắng có cái gì để ăn? Doanh Chính hơi nghiêng đầu không muốn.
Thấy phụ thân không giữ thể diện cho mình, Phù Tô vươn nửa người sang: “Ăn đi, ăn đi, phụ vương không thể kiêng ăn.” Khó gặp được Tần Thủy Hoàng đại danh đỉnh đỉnh cũng có gì đó không ăn được, không ép buộc hắn Phù Tô mới cảm thấy thực xin lỗi lần xuyên không này: “Phụ vương ngươi chưa thử sao có thể nghĩ là không thể ăn, tiên nhập vi chủ (ấn tượng đầu tiên làm quyết định, trông mặt bắt hình dong) rất không tốt.”
“Ai nói vi phụ chưa thử qua!” Tuy không phải loại lá này, bất quá cũng không sai biệt lắm: “Đừng nói là lá cây, chính là rễ cùng vỏ cây vi phụ tại Hàm Đan cũng đều nếm qua.”
Phù Tô sững sờ, lúc này mới nhớ tới người trước mặt mình từ lúc sinh ra đã ở Hàm Đan Triệu quốc làm con tin, mà cứ xem tình hình Tần, Triệu hai nước oán hận chất chứa chắc hẳn người này chịu không ít khổ. Nếu như không phải phụ vương ngoại hình quá nam tính, bên người lại có mẫu thân là ca cơ (người ca múa cho các gia đình giàu có) dung mạo xinh đẹp che chở, có lẽ chuyện hắn phải gặp cũng sẽ không khác thái tử Đan.
Cho nên nói, đây là số mệnh.
“Bình thường lương thực không đủ thì chỉ có thể dùng lá dâu, vỏ cây cùng rễ ăn cho no bụng. Mà nếu có chiến tranh hay thiên tai, ngay cả những thứ này cũng không có. Vi phụ sao có thể không biết vị của những thứ này, đắng, chát, vĩnh viễn quên không được.” Siết chặt đũa trong tay, mỗi một lần nhắc lại chuyện cũ ở Triệu quốc Doanh Chính đều khó che đi cừu hận trong lòng.
Vẻ mặt sát khí của Doanh Chính làm Phù Tô có chút sợ hãi, nhưng vẫn ương ngạnh bò sang: “Kỳ thật…” Vươn tay lấy một cuốn nhét vào trong miệng nuốt xuống bụng, cọ cọ tương dính trên tay lên khăn vải, nhỏ giọng nói: “Gì đó ăn được hay không…còn phải xem là ăn cùng với ai…” Nhanh chóng cuốn một cuốn khác đưa cho Doanh Chính, Phù Tô có chút đắc ý nói: “Ở cùng với ta ăn cái gì cũng đều ngon, thật sự, không gạt người. Ta là máy tạo không khí trên bàn cơm, cho nên…”
Nhìn nhi tử lộ ra biểu tình nịnh nọt, không thể chờ đợi muốn thấy mình nếm một ngụm, Doanh Chính có ác cũng không nỡ cự tuyệt, do dự một hồi nữa, nhận mệnh há miệng ăn thức ăn.
Cảm giác đắng chát là có, nhưng lại không khó ăn như trong trí nhớ. Ngược lại còn có chút ngọt giòn, lông mày Doanh Chính đang nhíu chặt cũng chầm chậm giãn ra.
“Kỳ thật dùng nó bọc lấy thịt vừa mới nướng ăn còn ngon hơn, chấm thêm tương cũng có thể gọi là mỹ vị.” Dứt lời Phù Tô nuốt một ngụm nước bọt, quyết định ngày mai bảo thiện phòng chuẩn bị thịt nướng.
“Vậy ngày mai chúng ta đến chỗ mẫu phi ngươi ăn thịt nướng.” Thấy trên mặt nhi tử dính hạt cơm, Doanh Chính rất tự nhiên đưa tay qua giúp hắn nhặtlấy, còn dùng lưng ngón tay xoa xoa bên khóe miệng Phù Tô: “Nhìn xem, ăn sao mà khắp nơi đều có.”
“Ha ha…” Cười khúc khích gật đầu, Phù Tô ăn càng hăng say, trực tiếp bưng chén canh lên uống.
Mà Doanh Chính mặc dù không hề cảm thấy lá cây đắng chát nhưng cũng không ăn nữa. Một chén cơm cùng với canh và vài món thanh đạm, thỉnh thoảng hắn còn giúp Phù Tô ăn thêm.
Có người bên cạnh “hầu hạ”, còn mình chỉ cần há mồm, một bữa ăn xong bụng nhỏ Phù Tô to phình lên như cái trống, lấy tay chống đỡ cũng đứng lên không được.
“Ăn no chưa, bảo ngươi ăn ít một chút còn không nghe.” Doanh Chính kéo Phù Tô vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa bụng giúp cái người ăn no đến phát nấc liên tục:
“Cũng không phải là cái gì tốt.”
“Cũng không biết là ai liều mạng cho ta ăn…” Phù Tô không phục lầm bầm. Hắn vốn ăn đã no, cũng chẳng muốn động đũa nữa, nhưng ai biết lại có người cứ dâng đồ ăn đưa tới bên miệng hắn. Bản thân lập trường không kiên định, bị chuyện này hấp dẫn, liền cố mạng ráng ăn thêm.
“Ăn không được nữa thì nói, ngươi không lên tiếng vi phụ làm sao biết ngươi no rồi.”
“Vì lúc đó ta còn nuốt trôi.”
“Ngươi đời trước không chừng là chết đói, cho nên đời này muốn chết no?” Doanh Chính vỗ vỗ cái bụng Phù Tô phát ra tiếng như tiếng trống.
Đời trước là ta tắm rửa ngã chết, đời này chết như thế nào còn chưa nghĩ ra, Phù Tô thầm nghĩ.
Hai phụ tử vừa giúp nhau vừa ngấm ngầm hại người chửi bới đối phương một hồi, thanh âm của Triệu Cao đột nhiên vang lên ở ngoài cửa: “Khởi bẩm Đại vương, Thanh Trì bên kia đã chuẩn bị tốt, không biết Đại vương có muốn tắm rửa ngay không, nô tài lập tức an bài.”
Giúp Phù Tô mang áo choàng ngắn vào, cười véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn mà mình bấm véo bao nhiêu năm vẫn yêu thích không muốn buông tay, Doanh Chính cúi đầu hỏi: “Tô nhi có muốn cùng vi phụ đi tắm?” Lại ở trên người Phù Tô dùng mũi ngửi ngửi, thầm nghĩ uống sữa tươi chẳng lẽ thật có thể làm cho người ta phát ra mùi sữa thơm.
Thanh Trì trong tẩm cung Phù Tô có nghe qua, nghe nói người ta dẫn ôn tuyền từ ngoài cung vào mà xây, chỉ có quân vương có thể hưởng dụng. Chúng phi hậu cung, cho dù là vương hậu, trừ phi được Đại vương cho phép nếu không cũng không được đến gần, đừng nói chi là vương tử hay công chúa.
“Ta có thể đi?”
-0O0—
Đời trước chưa được đi Nhật Bản phao ôn tuyền đã chết, Phù Tô nghe xong lời Doanh Chính trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu kích động: “Đi! Đi! Tô nhi muốn đi!”
Nói xong nhanh như chớp chạy vào phòng trong, lúc trở ra quần đã không cánh mà bay chỉ còn một cái quần ngắn. Trên thân cũng chỉ một bộ áo ngủ lỏng lẻo thùng thình, tóc thả ra. Tối khoa trương chính là trên vai còn vắt một cái khăn, chỉ còn thiếu mỗi cái chậu gỗ: “Phụ vương đi mau, chậm ôn tuyền sẽ nguội mất!” Ngoài miệng hối thúc, tự hắn còn lên ngựa xung trận chạy trước ra khỏi tẩm cung, càng phát ra tư thế năm đó ở đại học mỗi lần tắm rửa thì tranh nhau tắm vòi sen.
“Tô nhi chậm một chút, không có ai đoạt của ngươi.” Doanh Chính tâm tình rất tốt theo ở phía sau, không ngừng dặn dò Phù Tô cẩn thận một chút.
Đi theo sau lưng Doanh Chính cứ muốn nói lại thôi, Triệu Cao cuống cả lên không biết có nên tiến lên bẩm báo chuyện ở Thanh Trì hay không. Có lẽ là hắn không dám quấy rầy nét tươi cười khó có được trên mặt quân vương đang vô cùng hào hứng, nên chỉ biết khẩn cầu ông trời phù hộ cho mình.
“Thanh Trì cung, chính là chỗ này!” Ngửa đầu liếc mắt nhìn ba chữ lớn trên cung biển (biển tên cung), Phù Tô đẩy cửa lột luôn áo choàng ngắn trên ngườiném cho Hàn Phồn vẫn theo sát mình, chỉ còn vẻn vẹn quần nhỏ xông vào màn trúc thám hiểm bên trong.
Sau đó là một tiếng kêu sợ hãi truyền ra, đấy là từ miệng Phù Tô.
Tiếp đó là một tiếng thét chói tai truyền ra, lúc này là từ miệng một nữ nhân.
Lại tiếp nữa là tiếng tức giận mắng nhiếc cùng tiếng bạt tai vang dội, cuối cùng là một nữ nhân toàn thân chỉ mang sa mỏng đẫm nước, vóc dáng làm cho người ta phát hỏa vọt ra, nhảy thẳng vào trong ngực Doanh Chính vì nghe thấy tiếng kêu của nhi tử mà vội vàng chạy đến.
“Ô ô ô…Đại vương người làm chủ cho nô tì a…” Nữ tử quỳ trên mặt đất khóc lớn.
“Triệu Cao, đây là có chuyện gì!” Trong cung Thanh Trì chưa được mình cho phép lại có nữ nhân xuất hiện. “Tô nhi! Tô nhi!” Ném nữ nhân đang khóc sướt mướt trong ngực sang một bên Doanh Chính vừa muốn đi vào trong tìm nhi từ, đã nhìn thấy người nào đó gầy như chỉ có mỗi xương, cánh tay nhỏ hở ra ngoài, chỉ mặc quần ngắn ôm mặt đi tới.
“Triệu Cao!” Máu trên khóe miệng Phù Tô làm cho Doanh Chính nổi trận lôi đình, một tiếng rống lên làm ngoại trừ Phù Tô còn toàn bộ những người khác đều quỳ rạp trên mặt đất, mà ngay cả nữ tử ủy khuất đang khóc cũng sợ tới mức nín lặng.
Triệu Cao bò lên trước nặng nề dập đầu một cái: “Nô tài nhớ lầm thời gian hầu tắm thỉnh Đại vương thứ tội.” Trong nội cung chủ từ vĩnh viễn là đúng, nô tài vĩnh viễn là sai, không nói nhiều còn có thể tìm một sinh lộ.
Xoa gò má bị người đánh sưng lên, Phù Tô đáng thương ngẩng đầu nói: “Phụ vương không phải ta cố ý…” Khóe mắt thỉnh thoảng liếc về “cây kem” xinh đẹp ở nơi nào đó.
“Thật sự!” Hắn xách xách quần ngắn rất không có sức thuyết phục mà cường điệu nói.
……
Nữ nhân khi tắm đều không tự giác liếc trộm bộ ngực của người cùng giới tính, sau đó so sánh ở trong lòng. Gặp được người nhỏ hơn mình sẽ âm thầm đắc ý, gặp được người lớn hơn mình sẽ âm thầm mắng rủa.
Nam nhân cũng thế, khi tắm bọn họ cũng sẽ vờ như lơ đãng liếc nhìn “huynh đệ” của huynh đệ bên cạnh. Gặp được người nhỏ hơn mình sẽ đắc ý vẫy đuôi, gặp được người lớn hơn mình liền nguyền rủa đối phương bất lực.
Nửa khuôn mặt đỏ hồng tựa ở cạnh hồ, nếu như không phải trên lưng có một cánh tay cường tráng đỡ lấy, Phù Tô tướng ngũ đoản (tay chân cổ đều ngắn) sớm đã chìm nghỉm trong nước hồ.
Thỉnh thoảng liếc thứ “hùng dũng oai vệ” giữa hai chân Doanh Chính, lại nhìn “tiểu thanh nha” (hạt mầm nhỏ) của mình Phù Tô hết buồn bã thở dài lại buồn bã thở dài. Trong mắt toát ra liệt hỏa hừng hực, Phù Tô bắt đầu nguyền rủa “cái” mà cho dù mình có mở phi thuyền vũ trụ cũng đuổi không kịp của đối phương kia từ nay về sau chỉ là đồ trang sức.
Đang hưởng thụ cung nga gội đầu Doanh Chính bị ánh mắt cực nóng nào đó nhìn chằm chằm đến giật mình. Mở mắt ra vừa vặn trông thấy Phù Tô hung ác nhìn lom lom hạ thân mình, trong miệng hình như còn lầm bầm cái gì đó.
Vươn người thẳng dậy để cho người gội lại tóc sạch sẽ, Doanh Chính dùng không bao nhiêu sức túm cánh tay gầy yếu của Phù Tô kéo về trước ngực: “Nhìn là đủ rồi? Tô nhi có muốn kiểm tra hay không?” Tay lớn giữ chặt bàn tay nhỏ bé, làm bộ nhét vào dưới nước.
Phù Tô không hề nghi ngờ Doanh Chính có thể không biết “liêm sỉ” đến mức muốn chiếm tiện nghi của mình, vì vậy sợ quá mà giãy dụa, kết quả rơi tỏm vào trong nước, làm ai đó phát ra tiếng cười trầm thấp: “Ngươi…Ngươi…” Hồ quá sâu, đối với Phù Tô mà nói như là một cái bể bơi nhỏ.
Nổi lên mặt nước nhìn nam nhân cuồng tiếu không ngừng, lại có mấy nữ nhân che miệng cười trộm, mấy bất nam bất nữ cúi đầu nghẹn cười đến đỏ mặt, Phù Tô nổi giận, tiểu vũ trụ (cái đầu) của hắn bốc hỏa: “Hừ!” Cái mũi khẽ hừ, Phù Tô hít sâu một hơi lặn vào trong nước chậm rãi hướng mục tiêu bơi đến,sau đó chờ đúng thời cơ vươn tay dùng sức véo một cái, rồi lập tức đạp nước bò lên trên, kẹp chân che lấy tiểu huynh đệ của mình bỏ chạy.
“A…Chết tiệt!” Không nghĩ đến chuyện mình sẽ bị người tập kích bất ngờ, Doanh Chính ngồi khom người ở trong hồ rống giận: “Người tới, bắt hắn ném vào trong hồ cho quả nhân.”
Một tiếng ở nơi này nói ra, còn chưa chờ Phù Tô tìm được quần để chạy trối chết đã bị hai thị vệ bắt được mang trở về.
“Ta oan uổng! Ta oan uổng!” Dùng hai đùi kẹp lấy tiểu thanh nha của mình, Phù Tô bị cái người đang hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả dọa sợ đến không thở được.
“Vứt xuống!”
Lời Doanh Chính vừa xong, chỉ nghe “rầm” một tiếng, hồ bắn bọt nước tung tóe, một người đã ở trong nước liều mạng đấm đá.
Đứng thẳng lên, nước chỉ cao không tới lưng áo, Doanh Chính một phát túm được Phù Tô đang không ngừng đấm đá khiêng lên vai, lạnh lùng nói: “Đều đi rangoài!” Sau đó một cái tát vỗ vào cái mông nhỏ của Phù Tô: “Phù Tô, ngươi càng ngày càng coi trời bằng vung!”
“Ta không có!” Khua khua hai chân nhỏ, bị người khiêng như vậy Phù Tô không biết phải làm sao.
“Hôm nay vi phụ nhất định phải chu đáo giáo huấn lại ngươi!” Nói xong dùng cánh tay rắn chắc hữu lực kẹp Phù Tô chín tuổi ở dưới nách, hướng về phía cái mông tặng thêm vài bàn tay: “Có biết sai hay không?”
“Biết! Biết! Ta sai rồi! Phụ vương ta sai rồi!” Đời này ngôi vị biết thức thời nếu Phù Tô chỉ tự nhận thứ hai, không nói hai lời chắc chắn là nhận lầm.
Chỉ là lần này cơn tức của Doanh Chính không dễ dàng tiêu tan như vậy. Ánh mắt lóe lên, Doanh Chính lộ ra nụ cười của mẹ kế công chúa bạch tuyết ngồi xuống hồ, ôm chặt lấy Phù Tô vào trong ngực chế trụ hai tay hắn, ghé vào bên tai hắn nói: “Tô nhi hôm nay lá gan thật đúng là lớn.”
“Không…cũng bình thường…” Mông lão hổ không thể sờ, hiện tại Phù Tô thập phần muốn bổ sung thêm một câu “đệ đệ” của lão hổ cũng không thể sờ: “Là ngươi…khơi mào trước…ngươi không thể tàn nhẫn…” Nhìn xem người nào đó chỉ dùng một tay đã có thể ôm lấy eo mình, đảo quanh tiểu thanh nha của mình, trình độ sắc tình làm Phù Tô bùm một cái đỏ mặt.
Dùng ngón tay vẽ quanh tiểu thanh nha một vòng, cuối cùng bàn tay nọ ôm luôn lấy: “Tô nhi có biết vi phụ kế tiếp muốn làm gì không?”
“Ta – Không – Biết!” Tâm tình muốn bạo phát, Phù Tô nghiến răng nghiến lợi, có chút xê dịch thân thể sang một bên.
Tà khí cười một cái, Doanh Chính thu tay, thấp giọng nói: “Ngươi lập tức sẽ biết.” Nói xong liền nắm chặt tay lại.
“A!” Phù Tô kêu to, bất quá không phải là vì bị người túm, mà là vì quá sợ.
“Chết tiệt!” Doanh Chính chửi bới, là vì “hùng dũng oai vệ” của hắn bị cái mông nào đó chạm lướt qua một thoáng.
Giãy mở ma trảo đang cầm thứ của mình hất đi rồi trở mình bò lên trên bờ, Phù Tô đứng ở cạnh hồ nâng cao tiểu thanh nha chính thức tuyên chiến với Doanh Chính:
“Một ngày nào đó ta sẽ so với ngươi còn lớn hơn, so với ngưoi còn mạnh hơn, so với ngươi còn lợi hại hơn!” Nói xong nhặt quần của mình mặc vội mà chạy đi.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!” Doanh Chính dùng sức vuốt nước trên mặt hét lớn: “Triệu Cao!”
Vừa xử lý xong cung phi bị trượng đánh chết trở về chợt nghe thấy mình bị gọi tên, Triệu Cao không dám chậm trễ chạy vào: “Có nô tài, Đại vương có gì phân phó.” Quỳ trên mặt đất dập đầu, hắn buồn bực vì sao lại không thấy đại vương tử.
“Mang nữ nhân tiến đến!”
“Nô tài lập tức đi.” Không dám hỏi nhiều, Triệu Cao vội vàng lui ra ngoài tìm nữ nhân cho quân vương đang tức giận hạ hỏa.
Nhìn dục vọng cao ngất của mình, Doanh Chính sắc mặt đen càng thêm đen, tím càng thêm tím: “Chết tiệt!” Nếu như bị người biết mình vì bị đứa con đụng một cái mà có phản ứng, vậy hắn còn cái gì là thể diện: “Phù Tô, ngươi chờ đó cho ta!” Hung ác thầm nói.
“Hắt xì!” Ghé vào trên lưng thiếp thân nội thị, mang theo thiếp thân cung nga nhắm thẳng chỗ Cơ Uyển chạy trối chết Phù Tô đánh một cái hắt xì lớn, có chút nghĩ mà sợ chính mình.
Nhưng để bảo vệ tiểu nha còn đang phát triển khỏe mạnh của mình, Phù Tô không oán không hối!
-0O0—
~