CHƯƠNG 29 – “SINH TỬ’ TUYỆT LUYẾN” MUỐN OÁN AI? ~
Sự kiện thích khách cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình muốn săn bắn của Doanh Chính, ngày thứ hai hắn vẫn mang theo mọi người vào rừng đi săn như thường lệ.
Vài vương tử đi cùng Doanh Chính đã bị đánh, bởi vậy bọn họ hôm nay đều không xuất hiện. Nhưng Phù Tô chỉ gãy móng tay trên một ngón tay nhỏ cũng không tới là bởi vì nỏ của hắn bị mất.
Phù Tô đi săn mà không có nỏ cũng như người mù không có gậy – luống cuống. Không có nỏ Phù Tô cũng như chim trong rừng không có cánh, không thể bay lên được nữa.
Lúc phát hiện nỏ bị mất là vào buổi tối khi Phù Tô muốn ngủ, hắn vốn nghĩ lấy ra khoe khoang trước mặt Doanh Chính, thế nhưng xuống giường đi tìm mới phát hiện đã không có nữa.
Phù Tô mơ hồ từ từ nhớ lại cho đến đoạn khắp người dính một thân máu sợ tới mức làm cái nỏ mà hắn giữ trong tay như bảo mệnh phù rơi trên mặt đất, rồi sau đó hắn được người ôm trở về, hình như không có nhặt lên.
Lúc ấy trường diện hỗn loạn như vậy, nghe nói về sau lại có một nhóm kỵ binh đông đảo đuổi theo, binh hoảng mã loạn Phù Tô tự đoán nỏ của mình tám chín phần mười là bị đạp thành mấy đoạn rồi: “Ta thật sự là ngu ngốc! Ngu ngốc đẳng cấp luôn!” Hai tay cắm ở trong tóc dùng sức nắm, vày vò một trận, phát tiết xong rồi Phù Tô buồn bực bò lên giường.
“Tìm cái gì không thấy sao?” Doanh Chính đang nằm trên giường hỏi nhi tử vừa bò lên.
“Ân.” Phù Tô gật gật đầu tiến vào trong chăn.
“Cần cha phái người giúp ngươi tìm?”
“Không cần, cũng không phải là cái gì không có không được, chỉ là không mang theo cái dự phòng.” Trong mắt Phù Tô nỏ vẻn vẹn chỉ là một công cụ giúp hắn ở khu săn bắn làm náo động hấp dẫn ngàn vạn thiếu nữ. Tuy hiện tại bị mất, nhưng nó cũng đã hoàn thành sứ mạng của mình, hôm nay trong doanh địa có ai không biết Phù Tô hắn “xiên” được năm thích khách, lại còn là mỗi tên một mạng.
Nghiêng đầu nhìn Phù Tô đã nhắm mắt bắt đầu ngủ, Doanh Chính ngồi ở một bên vẫn như có điều gì suy nghĩ. Một lát sau hắn gọi cung nga canh giữ ở bên ngoài tiến vào tắt đèn, thế nhưng nằm xuống rồi vẫn không nhắm mắt lại được, ngược lại càng thêm không buồn ngủ.
Nếm qua cơm sáng thay trang phục cưỡi ngựa, Doanh Chính hỏi Phù Tô còn quấn chặt chăn không chịu rời giường: “Thật sự không đi? Không để cho những nữ quyến kia được thưởng thức tư thế oai hùng của ngươi?”
Nỏ cũng mất rồi còn có cái gì mà tư thế oai hùng, không cẩu hùng là may lắm:
“Không đi!” Phù Tô nghiêng đầu giọng buồn bực.
“Thật không đi?”
“Không đi!”
“Có rất nhiều tiểu mỹ nhân a!”
“Ngươi còn nói ta sẽ thực sự mang rổ đi nhặt trái cây dại!”
“Vậy ta bảo Mông Nghị lưu lại cùng ngươi, muốn nhúc nhích thì mang theo hắn vào khu săn bắn.” Phân phó Dao Nương bưng điểm tâm lên, cũng lệnh cho nàng một chén trà sau muốn nói cái gì cũng được phải làm cho Phù Tô rời giường.
Đi ra khỏi đại trướng Doanh Chính thu hồi nét cười nhẹ bên khóe miệng, không sai người đi dẫn ngựa lại, mà mang theo mọi người đi tới doanh trướng khác cách chủ trướng không xa.
Nhìn thấy Doanh Chính đến, người đang ở trong doanh trướng vội vàng buông gì đó trong tay đứng thẳng người lên.
Để Triệu Cao canh giữ ở ngoài không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, Doanh Chính đi đến cầm lấy thứ trên bàn xem nhiều lần: “Nói đi.” Lấy tay đoán chừng sức nặng, hắn phát hiện cái loại giống như nỏ mà không phải nỏ này so với nỏ của Tần nhẹ nhàng linh hoạt hơn rất nhiều.
“Cái nỏ này được làm tinh xảo vô cùng, để giảm bớt sức nặng chỉ có ở mấy chỗ trọng yếu dễ bị mòn mới bỏ thêm phiến đồng, hơn nữa có thể thấy được để người dùng có thể cầm thuận tiện nó được cố ý làm nhỏ rất nhiều,nhưng…” Tiếp nhận nỏ từ trong tay Doanh Chính, Tử Anh hướng về bàn bắn một mũi tên: “…uy lực lại không giảm chút nào!” Nói rồi rút mũi tên đã xuyên thấu vào mặt bàn ra.
Vuốt cây tên đổi từ làm bằng đồng thành bằng gỗ, Tử Anh không thể không bội phục sự cẩn thận của người làm nó: “Đầu tên là làm từ sắt cho nên càng thêm sắc bén cứng rắn, mà sức nặng ở phần đuôi lại không sai, càng phụ trợ cho cây tên trở nên hoàn mỹ không sứt mẻ. Nếu quả thật như lời vương huynh rằng Phù Tô đại chất tử của ta là người mà cung còn kéo không ra, vậy biểu hiện hôm qua của hắn chỉ có thể càng tỏ rõ là nhờ sử dụng cái nỏ này. Nếu đem nó làm thành loại thích hợp cho người trưởng thành sử dụng rồi phân phối cho kỵ binh, quân lực Đại Tần ta nhất định hơn hẳn bình thường.”
Tử Anh thập phần tự cảm thấy mình may mắn khi hôm qua giữa một mảnh hỗn loạn, móng ngựa giày xéo trong chớp mắt kịp nhặt lên cái thứ chỉ cần thoải mái là có thể giết được năm người này.
Doanh Chính cầm nỏ giữ trong tay không có biểu lộ, làm cho người ta đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì.
“Thứ này là ai làm cho đại chất tử?”
“Một tay xảo thợ mộc trong nội cung.”
“Trong nội cung của vương huynh thật đúng là người tài ba xuất hiện lớp lớp, người như vậy nên bí mật bảo vệ, bằng không chính là tổn thất của Tầnquốc.”
Đưa nỏ cho Tử Anh, Doanh Chính thu tay lại nói: “Thứ này tuy là hắn làm được, nhưng cách làm thì không phải do hắn nghĩ ra.”
Mấy năm nay Phù Tô gần gũi với các thợ mộc ngự dụng trong nội cung Doanh Chính đều biết rõ, hơn nữa mỗi lần bọn họ lắc qua lắc lại ra gì đó đều không có tác dụng gì lớn, ngoại trừ lần này. Nếu như nói cái này không phải là chủ ý của nhi tử hắn Doanh Chính một vạn lần không tin.
“Thứ quan trọng như vậy mà không thấy hắn sẽ lo lắng đến độ nào?” Nghĩ đến biểu tình muốn khóc của đại chất tử…chết tiệt kia Tử Anh nhịn không được lên tiếng hỏi.
Lo lắng? Nhớ lại bộ dạng Phù Tô ngủ nói mớ thèm cái gì đó ăn ngon tối hôm qua, Doanh Chính dùng mũi hừ một cái: “Cái thứ được ngươi xem trọng này trong mắt hắn cũng chỉ là loại “không có thì thôi”, hắn hối hận chính là quên mất mang theo đồ dự phòng.” Hối hận vì hôm nay không thể “xuất đầu”.
Tử Anh há miệng nửa ngày không nói nên lời, không hiểu được rằng đại chất tử này của hắn là thật không nghĩ nghiêm túc về chuyện này, không quan tâm, không để mắt đến, hay căn bản là không biết cái nỏ này xuất hiện có ý nghĩa như thế nào? “Vương huynh, nhi tử này của ngươi không phải là nơi này có vấn đề ngu ngốc gì đó chứ?” Vừa nói vừa chỉ chỉ đầu mình: “Hắn sẽ không đem chuyện cơ mật gì đó truyền lưu…” Câu nói kế tiếp bởi vì Doanh Chính phóng tới ánh mắt làm cho người ta sợ hãi mà Tử Anh chỉ biết nuốt trở lại vào bụng.
Thu hồi ánh mắt sắc bén, Doanh Chính không cảm thấy nhi tử này của hắn ngốc, mặc dù những năm gần đây chuyện ngu ngốc xác thực hắn làm không ít: “Có biết người nào khó đối phó, cũng dễ dàng làm cho người ta buông lỏng
cảnh giác nhất không?” Thấy Tử Anh hoang mang lắc đầu, Doanh Chính trực tiếp hồi đáp: “Đại trí giả ngu, không lộ tài năng.”
Lão Tử viết: “Đại trí giả ngu, đại xảo giả vụng, đại âm hi thanh, đại tượng vô hình”.
Người đại trí, có thể thành đại ngu. Người đại ngu, có thể phản thành đại trí. Ngoài trí mà trong ngu, mói thật ngu; ngoài ngu mà trong trí, mới thật trí. Người trí ở bên ngoài, giỏi về kế xảo, quen mượn cớ che đậy, thường thích phô trương, mọi chuyện so đo, khôn khéo giỏi giang, ăn không được nửa điểm thiệt thòi. Người trí ở bên trong, ngoài trông có vẻ hồ đồ, nhưng giỏi tính toán chi li, trọng chuyện lớn không tính chuyện nhỏ, lạc quan, rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết. Trí ngu khác nhau, thực lực trong ngoài lại khác nhau, chia rõ hư thật.
Tử Anh sững sờ, trong nội tâm cảm thấy Doanh Chính có chút đề cao cái người ngay cả ăn cơm cũng có thể không chỉ một lần phun thức ăn. Chẳng lẽ một hài tử mười tuổi có thể che dấu được thâm sâu như vậy, có tâm kế cung trí tuệ như vậy?
“Vô luận hắn trông như thế nào, hay ngươi thấy hắn thế nào cũng không sao, chỉ cần luôn nhớ kỹ hắn là hài tử của vương tẩu ngươi là được.” Nói thế với Tử Anh xong Doanh Chính đi ra khỏi doanh trướng, vừa vặn trông thấy Mông Nghị vẻ mặt không cam lòng đi tới chủ trướng.
Từ “tín hiệu cờ” đến lần lượt “lơ đãng” bảo vệ Hàn Phi, rồi đến khuyên bảo mình đừng lưu hậu hoạn, Doanh Chính đã phát giác Phù Tô không giống với những hài tử khác. Có thể vì những năm gần đây nhi tử mình chuyện ngu ngốc làm cũng không ít thì Doanh Chính mới không nghĩ nhiều, thế gian này không phải là không có thần đồng, cũng không phải không có hài tử trưởng thànhsớm. Cứ thế thẳng đến lúc Vương Tiên khải hoàn trở lại nói ra cẩm nang bí mật nằm trong túi gấm.
“Quách Khai” tuy nói là sủng thần Triệu quốc, nhưng Phù Tô là một vương tử trong hoàng cung Tần quốc làm sao lại biết có một người như vậy tồn tại. Mặc dù có thể khi đi học có ai đó vô tình đề cập qua với hắn, nhưng trước lúc đại quân xuất phát đã sớm nghĩ đến người có thể lợi dụng như vậy, quả thực làm cho người ta khó hiểu.
Còn có chuyện hôm qua, ví như không có thích khách, hẳn không có người nào chú ý tới hắn dùng vũ khí gì để săn bắn.
Xem ra nhi tử này của mình trên người có rất nhiều bí ẩn, bất quá không quan hệ, phụ tử bọn họ còn rất nhiều thời gian từ từ giải quyết.
Suy nghĩ đến đây Doanh Chính tự tin mỉm cười, sai người dắt ngựa, tiếp nhận cung tiễn xoay mình nhảy lên, cuộc săn chính thức bắt đầu.
_0O0_
Lúc Mông Nghị đi vào doanh trướng thì Phù Tô đang ăn cơm, nhìn lên thấy người mà mình đợi lâu ngày rốt cuộc đã tới hắn liền ba ngụm đã giải quyết xong một cái bánh bao lớn, biểu hiện rõ ràng là miệng giãn ra hết cỡ.
Vẫytay ý bảo Mông Nghị ngồi xuống, Phù Tô bưng chén canh lên để đưa tiễn thức ăn trong miệng, làm cho Mông Nghị ngồi ở một bên nhìn chằm chằm có chút sợ hãi.
Thấy Phù Tô cứ nghiêng qua liếc mình, Mông Nghị ho khan không được tự nhiên hỏi: “Đại vương tử vì sao nhìn hạ thần như vậy?”
“Ngươi…thích nữ nhân như thế nào?” Hai mươi sáu tuổi còn chưa thành thân Phù Tô suýt nữa cho rằng Mông Nghị có tật xấu gì đó, hoặc là…không thích nữ nhân.
Lông mi nhảy lên một cái, Mông Nghị đề phòng đưa mắt cao thấp dò xét Phù Tô một phen, nói: “Cũng không có sở thích gì đặc biệt, hết thảy tùy duyên, huống chi Mông Nghị một lòng chỉ cầu bảo vệ Đại vương an toàn.”
Nói đến là dễ nghe! Phù Tô trong lòng thầm ói ra một câu như thế, nếu không phải nghe nói công chúa Hung nô đến Tần hòa thân tên là Ngọc Thấu hắn cũng không thèm trông nom: “Duỗi tay trái ra đây!” Ngồi đứng đắn lại, Phù Tô lấy tay vuốt tóc mình cho ngay ngắn.
“Làm gì?”
“Tính nhân duyên cho ngươi!”
“Không cần!”
Cũng không thể trách Mông Nghị thời thời khắc khắc đều cảnh giác Phù Tô, thật sự là những năm gần đây Phù Tô ở sau lưng trêu cợt hắn không ít, cho nên giờ mới khiến cho Mông Nghị đối với hắn không thể không tăng cường đề phòng.
Hôm nay không cho phép ngươi nói một chữ “không”: “Không nhìn tay cũng không sao, ta xem tướng mạo càng chuẩn! Đầu lông mày ngươi hồng loan (ngôi sao may mắn về tình cảm) tâm động, hoa đào nở rộ, nữ nhân có nhân duyên với ngươi sắp sửa xuất hiện!” cố làm ra vẻ bấm đốt ngón tay mấy cái, Phù Tô làm ra biểu tình chấn động, kích động lấy tay vẽ một vòng lớn kêu lên: “Tình cảm của các ngươi cảm động cả trời đất!”
Miệt thị liếc mắt sang cái người tự hỏi tự đáp thao thao bất tuyệt Mông Nghị đứng lên cắt đứt lời Phù Tô, khinh thường nói: “Có bệnh!” Không thể đi săn đãlàm Mông Nghị rất nháo tâm, bây giờ còn phải ở chỗ này nghe người này nói điên nói khùng, cực kỳ hậm hực!
“Ngươi…ngươi…rồi sẽ có ngày ngươi khóc cầu xin ta!” Phù Tô tức giận tới mức dậm chân.
Trông thấy Mông Nghị đi ra khỏi đại trướng Dao Nương vội vàng tiến vào chỉ thấy chủ tử của mình tức giận ngồi ở bên cạnh bàn liên tục nhét đồ ăn vào miệng, vì vậy vội vàng phái người mang hết điểm tâm trên bàn đi: “Chủ tử, có tức giận cũng không thể dùng ăn để phát tiết.”
“Dao Nương ngươi tìm cho ta y phục ít rườm rà một chút.”
“Chủ tử muốn đi ra ngoài?”
“Ân!”
“Làm gì?”
“Nhặt trái cây!”
“???”
………
Giao con mồi săn được cho phòng ăn, thu hoạch rất được làm Doanh Chính tâm tình vô cùng tốt trở lại chủ trướng, nhưng từ thật xa đã nhìn thấy một thân ảnh ngồi xổm trên mặt đất nhổ cỏ, hắn đi đến hỏi: “Mông Nghị ngươi làm gì vậy?”
Người đang ngồi trên mặt đất nhảy một cái đứng phắt dậy, vẻ mặt cầu khẩn nói: “Đại vương, thần…thần…”
“Đừng dông dài, có chuyện thì nói.”
“Thần xin lệnh xế chiều được đi săn!” Thẳng tắp sống lưng lớn tiếng nói.
Nhìn Mông Nghị tám phần là lại bị nhi tử của mình kích thích, Doanh Chính từ trước đến nay luôn thương cảm cấp dưới gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của hắn.
“Tạ Đại vương, thần lập tức đi chuẩn bị!” Nói xong là chạy không có bóng dáng.
Lệnh cho Triệu Cao đưa người lui ra hết không cần hầu hạ, Doanh Chính một mình đi vào trong trướng, nào biết lập tức bị cảnh tượng trước mắt chọc cho tức giận đến gân xanh nhảy lên: “Phù Tô!” Doanh Chính rống to.
Dừng việc bới rổ quả dại trong tay, Phù Tô quay đầu cười tủm tỉm nói: “Trái cây là Mông Nghị tướng quân nhặt, kẻ dọa người tuyệt đối không phải là ta!” Phù Tô sao có thể không biết cha hắn đang tức giận chuyện gì, cho nên lập tức giải thích.
……..
Người nào đó ăn cơm trưa xong Phù Tô liền bề bộn trước bề bộn sau hầu hạ hắn, rất có tư thế đoạt bát cơm của Triệu Cao, thái độ tích cực làm cho Triệu Cao cũng phải nảy sinh cảm giác trước nguy cơ công tác bị người thay thế.
Nằm nghiêng trên giường Doanh Chính chỉ chỉ chân của mình,, lập tức có một đôi nắm tay nhỏ dời đến đánh đánh, chỉ chỉ một ngón tay lên bờ vai của mình, hai cái búa nhỏ lại xuất hiện ở đó đấm đấm: “Tô nhi nhanh đi ăn cơm, phụ vương không cần ngươi hầu hạ.”
“Nhi thần không đói bụng.” Phù Tô nhi tử nịnh nọt.
“Sao có thể không đói bụng, Tô nhi cũng chưa ăn cơm trưa, phụ vương sẽ đau lòng.” Doanh Chính miệng nói thương cảm, tay vẫn như trước không ngừng chỉ huy “cái búa nhỏ” đánh đấm khắp nơi.
“Phụ vương không cần lo lắng nhi thần, từ sáng cho tới trưa nhi thần miệng chưa từng nhàn rỗi qua, cho nên bây giờ thật sự là ăn không vô.”
Cơ trên mặt co rút một chút, Doanh Chính không khuyên Phù Tô đi ăn cơm nữa, ngược lại hỏi: “Ngươi hôm nay lại khi dễ Mông Nghị gì nữa vậy, hắn thật ra là người thành thật.”
Nói hắn khi dễ Mông Nghị với Phù Tô mà nói quả thực là vu hãm trắng trợn, vì vậy hắn tức giận kéo Doanh Chính không cam lòng nói: “Ta nào có khi dễ hắn, ta nói giới thiệu tức phụ nhi (vợ) cho hắn, kết quả hắn còn coi rẻ ta!”
“A? Tô nhi nói với hắn là nữ tử nhà ai?” Hỏi mà cũng không quá để ý.
Cười ngây ngô vài tiếng, Phù Tô leo đến sau Doanh Chính giúp hắn đấm lưng: “Chuyện đó…ta cảm thấy…dù sao trong hậu cung cha đã có nhiều nữ nhân như vậy, nói mỹ cũng không thể kém một công chúa Hung nô. Ta vốn là muốn cùng Mông Nghị nói chuyện công chúa này, kết quả mới nói được hắn sắp phát vận đào hoa, hắn lại xem ta như kẻ điên!” Phù Tô tức giận nói.
Sửa sang lại quần áo một chút, trong lòng Doanh Chính có chút không rõ hỏi: “Nữ tử Đại Tần thế gia chưa lập gia đình nhiều như vậy Tô nhi vì sao phải giúp hắn lấy một công chúa Hung nô?”
“Còn không phải là vì nghe nói công chúa Hung nô đẹp như hoa sao, trước kia nhi tử trẻ người non dạ thường xuyên khi dễ hắn, cho nên giờ mới muốn đền bù sai lầm đã qua, cha sẽ không không thèm giúp chứ hả?”
Mặc dù nói rất hay, nhưng Doanh Chính vì sao lại nhìn ra nhi tử này của hắn cảm xúc chờ xem náo nhiệt đang lên rất cao vậy chứ? “Hai người bọn họ chưa từng gặp qua, sao ngươi biết Mông Nghị nhất định sẽ yêu mến Ngọc Thấu công chúa của tộc Hung nô này?” Doanh Chính không quan tâm Ngọc Thấu có thật đẹp như trong truyền thuyết hay không, hắn quan tâm chính là lợi ích mà nàng ta mang đến.
“Cho nên ta mới muốn cha hạ đạo ý chỉ sai Mông Nghị đi đón dâu, hộ tống công chúa đến Tần. Dọc theo đường hai người sớm chiều tương đối, cô nam quả nữ khó tránh khỏi nảy sinh tình cảm, một tiểu hỏa nhi (thanh niên, người trẻ tuổi) anh tuấn, một công chúa mỹ mạo, quả thực là một đôi trời đất tạo nên. Trên đường lại có mấy cái gì mà “anh hùng cứu mỹ nhân”, “hoạn nạn gặp chân tình” hai người bọn họ không thương đến khó bỏ khó chia mới là lạ!”
Thời cổ đại giao thông không tiện, đội ngũ tống hôn lại nhiều người khẳng định đi đường thong thả, không hết non nửa năm tuyệt đối về không được. Những ngày tháng đó chắc chắn đủ phát triển gian tình, nếu Mông Nghị động tác mau được chút ít, nói không chừng công chúa đến Hàm Dương thì bụng cũng tròn lên rồi.
Nghĩ vậy Phù Tô nhịn không được lại lần nữa nổi cơn hèn mọn bỉ ổi, tiếng cười phi thường độc chết người.
Những năm gần đây Mông Nghị một mực ở bên cạnh mình, cho nên thật có chậm trễ hôn sự của hắn. Hiện tại Mông phủ không có trưởng bối, Mông Điềm lại mang binh ở bên ngoài, chuyện làm mai lại không tiện để Bốc phu nhân mở miệng, cho nên cùng là huynh trưởng Doanh Chính cũng cảm thấy mình tất yếu phải giúp Mông Nghị tìm một tức phụ.
Nếu như hết đoạn đường này bọn họ thật có thể tình đầu ý hợp đương nhiên là tốt, nếu mà không thể thì công chúa Hung nô cũng là đối tượng chọn lựa không tồi, thành hôn rồi chậm rãi bồi dưỡng tình cảm cũng không phải không được.
Doanh Chính nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy việc này không xấu liền gật đầu đồng ý đề nghị của Phù Tô.
So sánh với Doanh Chính bình thản, Phù Tô ngược lại có chút bụng dạ hẹp hòi, hắn còn bận tâm đến lúc đó nếu công chúa Hung nô thật sự là tuyệt thế vô song Doanh Chính sẽ không nỡ đem cho người ta mà đổi ý: “Đến lúc đó ngưoi cũng không thể thấy người ta xinh đẹp như hoa mà thất hứa, chia rẽ bọn họ.” Phù Tô cảnh cáo Doanh Chính.
“Ngươi nên lo lắng chính ngươi đi, đừng để đến lúc đó khóc hô muốn đem người ta lưu cho mình làm tức phụ nhi!” Doanh Chính phỉ nhổ liếc Phù Tô, dùng hết sức đánh hắn một câu như thế, rồi lưu lại nhi tử một mình đắm chìm trong tiếng gào thét, tiêu sái mà đi.
Mùa thu năm 227 TCN, Mông Nghị được phong làm nghênh thân (đón dâu)1tướng quân, dẫn binh mã thay mặt quân vương đi biên quan hộ tống công chúa Hung nô đến Tần. Mông Nghị “lâm nguy thụ mệnh” (nhận lệnh khản cấp) không quá tình nguyện cất bước trên con đường chưa biết trước, không biết một hồi tình cảm say đắm làm cho trời đất rung động sắp đánh xuống mình, lại còn phải đứng giữa tình yêu và lòng trung thành mà chịu dày vò, gian nan lựa chọn.
Mà hết thảy những chuyện này ngọn nguồn là bởi vì hai phụ tử Doanh Chính hảo tâm an bài “thân cận” cho hắn đều nghĩ lầm người kia sẽ đi nói rõ với người trong cuộc, kết quả âm thác dương sai (chuyện hài xảy ra vì nhầm lẫn)
tiếp đó chính là bọn họ ai cũng không nói ý nghĩa quan trọng ẩn đằng sau cho Mông Nghị. Thế cho nên làm Mông Nghị một hảo nam nhi thiết cốt tranh tranh (vững vàng và kiên cường) không ít lần trong đêm quẩn quanh suy nghĩ (nguyên tác: lưu kim đậu đậu), thương thân lại thương tâm, về đến Tần thì gầy một vòng lớn còn khuôn mặt tiều tụy hẳn, này gọi là một cái oan.
Mông Nghị xuất phát chưa được mấy ngày, trong nội cung nhận được văn thư sử tiết Yến quốc đưa lên, nói một người tên gọi Kinh Kha muốn thay mặt Yến vương lên đại điện dâng lên Tần vương thổ địa phì nhiêu nhất Yến quốc cùng với thủ cấp của phản tướng Tần quốc Phàn Ô Kỳ (sửa theo wiki, QT là Phiền Vu Kỳ), để biểu thị cầu hoà tri tâm.
Nghe được tin này, Phù Tô lại lần nữa phấn khởi, bắt đầu tích cực chuẩn bị.
_0O0 _
Note: theo wiki: Lúc Tần vương mới lên ngôi được vài năm, trong triều nhiều người cho rằng vua là con của Lữ Bất Vi chứ không phải của Tần Trang Tương Vương Tử Sở. Vì thế tướng Phàn Ô Kỳ nhân cầm quân đi đánh Triệu, đã dựng một người con khác của Trang Tương Vương là Trường An Quân Thành Kiệu làm minh chủ để lật đổ Tần vương Chính. Lữ Bất Vi bèn cử cha con Vương Tiễn, Vương Bí cùng Hoàn Xỉ mang quân ra đón đánh. Phàn Ô Kỳ chỉ là viên tướng dũng mãnh mà kém mưu mẹo, vì vậy Vương Tiễn chỉ sau 2 trận đã đánh bại được Ô Kỳ. Ô Kỳ thua trận bỏ chạy sang nước Yên nương nhờ thái tử Đan, còn Thành Kiệu bị bắt. Tần vương Chính ra lệnh xử tử Thành Kiệu, Thành Kiệu bèn tự vẫn.
~