Tần Ca

Chương 47: Chương 47




CHƯƠNG 47 – NÔ GIA KHUÊ DANH “NGU CƠ” ~

Mượn ánh trăng nhìn cái bóng hắt trên mặt đất, Phù Tô nắm thật chặt kiếm trong tay, đột nhiên thân thể lệch sang một bên đánh một cái quét chân nhanh, chuẩn, ngoan hướng về người phía sau. May mà đêm đen không cho phép Phù Tô nhìn thấy một đám tóc của mình bay xuống đất, nếu không hắn chết cũng không dám động.

Người nọ đại khái là chưa từng đụng phải người bị kiếm gác ở trên cổ còn dám ra tay, nhất thời vô ý chân thực sự bị quét đổ làm cho Phù Tô từ trong lòng hắn tránh thoát được, cũng suýt nữa bị ngã theo. Thế nhưng người kia cũng không đơn giản, tuy rằng nhất thời sơ ý bị Phù Tô công kích, nhưng hắn cũng chỉ lui về phía sau vài bước liền ổn định thân thể: “Muốn chết!” Rồi lại cầm kiếm tấn công.

Thầy dạy kiếm của Phù Tô là Phiền Ly có kiếm thuật lừng danh thiên hạ, mỗi ngày còn đối luyện với Doanh Chính, cho nên lấy tiêu chuẩn kiếm thuật mà nói Phù Tô tuyệt đối là cao thủ, thiếu chăng chỉ ở chỗ kinh nghiệm thực chiến của hắn quả ít.

Kinh nghiệm duy nhất về điểm này chỉ có những lúc tranh đấu gay gắt với Mông Nghị mà kiếm được.

Bởi vậy ngay từ đầu Phù Tô còn có thể dùng kiếm chiêu đè ép hắc y nhân một ít, gạt được vài kiếm của đối phương, thế nhưng qua một thời gian dài liền chậm rãi lực bất tòng tâm. Mà đối phương thăm dò xong kiếm lộ của hắn thì bắt đầu phản kích, chiêu chiêu trí mạng, làm Phù Tô chỉ có thể chật vật né tránh.

Kiếm lộ của hắc y nhân tuy rằng đơn giản nhưng lực lại lớn vô cùng, vài cái bổ tới là có thể làm cho tay cầm kiếm của Phù Tô bị chấn đến tê rần, nếu như không phải vì bảo vệ mạng sống không dám thư giãn thì Phù Tô đã sớm kiếm rời khỏi tay.

Cứ như vậy thì mình chắc chắn xong đời, vung kiếm quét ngang tầm ngực một cái, lúc đối phương lui về phía sau Phù Tô vội vã dùng tay trái nhấc nhắm đối phương bắn liền ba tên.

Mũi tên đầu mặc dù dễ dàng bị đánh văng đi, nhưng đối phương rõ ràng không ngờ tới lại có loại nỏ có thể liên tục bắn tên, lúc hắn cho rằng Phù Tô không còn tên nữa nên xông lên trước thì đã tránh không được hai mũi tên mà Phù Tô vừa bắn ra.

Một mũi bắn vào vai trái, một mũi bắn vào đùi phải đối phương, mắt thấy mình đã kiếm được, Phù Tô xé giọng hét lớn: “Người đâu, có thích khách!” Ngần ấy đề-xi-ben trong đêm tối an tĩnh có thể so với loa công suất lớn dùng lúc tập thể dục theo đài ở cấp tiểu học, lập tức đưa tới rất nhiều thị vệ, mà xông đến đầu tiên chính là Vương Ly, Mông Hồng cùng với Hàn Phồn.

Thấy quân Tần đã vây mình lại, hắc y nhân mắt lộ hung quang tàn bạo trừng cái tên làm hắn bị thương còn phá hủy chuyện tốt của hắn. Nếu không phải vướng bận tên này hắn sớm đã chém được vương tử Tần quốc, bởi vậy hắc y nhân hận không thể thiên đao vạn quả được người này: “Chờ đấy!” Trừng mắt, hắc y nhân rút hai mũi tên đâm vào thân thể mình ra vứt trên mặt đất rồi nhảy lên, chỉ trong chớp mắt đã tiêu thất vào đêm tối.

“Ta kháo, còn dám chạy!” Người một nhà tới rồi Phù Tô lập tức bắt đầu tự đắc, lá gan lại phình lên. Không nói hai lời nhấc nỏ hướng về bóng đen phía xa xa bắn một cái, nhận lại là từ cái nơi xa xa đó truyền đến một tiếng kêu đau đớn cùng với âm thanh khi mũi tên tiến vào thịt thể.

Dụi dụi mắt, Phù Tô dám thề một tên vừa rồi hắn chỉ vì đùa giỡn trước mặt mọi người mà bắn, thực sự không nghĩ tới có thể bắn trúng. Vì vậy Phù Tô hướng về một mảnh đen kịt phía trước dựng thẳng ngón giữa bàn tay phải lên, cực có khí thế hô: “Thao!” Cái dáng người đó rơi vào mắt chúng tướng sĩ thật đúng là phải hô to uy vũ.

“Không có việc gì chứ? Không có việc gì chứ?” Ba người chạy vội đến túm lấy Phù Tô kiểm tra một phen, xác định chỉ là rách quần áo mới yên lòng: “Vì sao không gọi người? Rất nguy hiểm có biết hay không?” Mông Hồng tức giận nói, mà Hàn Phồn thì đã quỳ sụp xuống đất.

“Chuyện nhỏ, giết gà không cần dao mổ trâu.” Phù Tô vươn tay kéo Hàn Phồn đang vô cùng tự trách dậy.

Vương Ly đứng ở một bên bị Phù Tô làm cho ghê tởm không nhẹ, châm chọc: “Vậy vừa rồi là ai rống lên một tiếng làm cho chim bay cá nhảy nghe thấy cũng phải sợ mất mật?”

“Ai? Ai? Đừng để cho ta tìm được cái người quá nửa đêm không ngủ được đi ra loạn rống đó!” Người nào đó giả ngu giả bộ hồ đồ.

Một tiếng kinh thiên động địa đó của Phù Tô kinh động đến không chỉ thị vệ tuần tra, cũng đưa đến mấy tướng lĩnh đang uống rượu trong đại trướng.

“Đại vương tử nói là thích khách nhằm vào người mà đến?” Trở lại doanh trướng, Vương Tiễn hỏi.

“Hắn vừa đến đã hỏi ‘đại vương tử’ ở doanh trướng nào, hắn là nhắm vào ta.”

Nghe Phù Tô nói như vậy Vương Ly có chút nghi hoặc hỏi: “Thích khách tìm ngươi để làm chi, muốn ám sát cũng nên tìm gia gia a?” Vương Ly thật sự không nhìn ra cái tên ham món lợi nhỏ ưa chiếm tiện nghi này có chỗ nào đáng giá để phải phái thích khách.

Liếc mắt xem thường nhìn Vương Ly, Phù Tô thật không biết cái người ‘sứt mẻ’ như thế tương lai làm thế nào mà lĩnh quân chiến tranh, vì vậy vỗ vỗ Mông Hồng bảo hắn giải thích.

“Nếu như đại vương tử xảy ra chuyện trong quân doanh thì cuộc chiến phạt Sở cũng không thể đánh nữa, mà bỏ lỡ thời cơ này rồi lại tiến công sẽ rất khó khăn.”

Vương Tiễn gật đầu tán thành lời Mông Hồng, không nghĩ ra được đối phương nhanh như vậy đã xác định mục tiêu ở đại vương tử, may mà bọn chúng chưa điều tra rõ ràng trước lại khinh địch, nếu không hậu quả thiết tưởng khó lường.

“Ly nhi, Hồng nhi, hai người các ngươi lập tức hộ tống đại vương tử ly khai Sở về nước, việc này không thể chậm trễ!” Vương Tiễn nghiêm túc nói.

………

Nam hài chạy được đến giường Doanh Chính kỳ thực chỉ là một tình tiết đặc biệt oan uổng trong vở kịch. Hắn là vai chính trong gánh hát, rất được bầu gánh yêu thích, cho nên làm những người khác đố kị.

Sau khi kết thúc biểu diễn ở đại điện các sư huynh của nam hài gạt hắn nói bầu gánh muốn tìm hắn, tùy tiện chỉ một phương hướng cho hắn đi, mong hắn bởi vì đi loạn mà bị trách phạt. Vậy mà nam hài đi loạn lại loạn đến được tận thiên điện phía sau đại điện, lại còn đụng phải Doanh Chính đang say rượu nóng người. Mà Doanh Chính vốn không thích nam sắc cũng không biết trúng cái tà gì cư nhiên chỉ vào nam hài bắt hắn thị tẩm.

Đừng nói một kẻ mãi nghệ bị quan to quý nhân coi là hạ cửu lưu, dù có là đại thần trên triều chỉ cần Doanh Chính lên tiếng bắt thị tẩm cũng không ai dám nói một chữ ‘không’. Huống chi lúc này Doanh Chính còn là một kẻ uống say không nói lý, đâu có quan tâm ngươi nói cái gì, kết quả là một cây non đáng thương cứ như thế vô duyên vô cớ bị một tên say rượu tàn phá luôn.

Nửa chừng có chút thanh tỉnh Doanh Chính cũng có hỏi người bị mình đè dưới thân tên là gì, nhưng nam hài vì đau nhức cùng sợ hãi mà liều mạng khóc đâu thể trả lời, chỉ liên tục cầu xin tha thứ, chọc cho Doanh Chính tâm phiền cho nên hạ thủ ác hơn. Sau lại phát tiết xong Doanh Chính trực tiếp ôm nam hài trong lòng đi vào giấc ngủ, trong miệng cũng không ngừng gọi ‘Tô nhi’, bởi vì trong mộng hắn mơ thấy nhi tử Phù Tô đang nhu thuận nằm trong lòng mình.

Cứ vậy, nam hài từ đầu vẫn luôn bị vây trong kinh khủng trước khi hôn mê chỉ nghe thấy hai chữ ‘Tô nhi’ liên tục xuất hiện, bởi vậy mới nghĩ lầm đây là tên mà quân vương ban thưởng cho hắn.

Cái tên ‘Tô nhi’ là ai cũng có thể dùng sao? Doanh Chính mặt đầy tức giận đứng ở giữa phòng trừng mắt nhìn nam hài quỳ rạp trên đất run rẩy liên hồi, trong lòng lại trở mình kinh đào hải lăng. Hắn chẳng bao giờ nghĩ tới mình thế nhưng lại ôm một nam hài mây mưa thất thường, trong miệng còn gọi tên thân sinh nhi tử.

Lúc mới tỉnh thì choáng váng đầu không nhớ rõ, nhưng hiện tại tất cả hình ảnh tối hôm qua lũ lượt kéo về trong đầu Doanh Chính. Hắn, vương giả của Đại Tần đế quốc, cư nhiên lại ở trong mộng mơ tới cùng thân sinh nhỉ tử… thậm chí còn tìm người…làm thành thế thân…Nghĩ đến đây Doanh Chính ngay cả suy nghĩ nên tự sát cũng có rồi.

Từ sau lần giải độc Doanh Chính đã thấy mình là lạ, thế nhưng hắn không thể nói rõ lạ ở chỗ nào. Chỉ biết hắn càng lúc càng không thể cho phép nhi tử rời khỏi tầm nhìn của mình hay là vô cùng thân mật với người khác, vô luận nam nữ. Không nghĩ đến giờ lại làm cả chuyện này…

Không dám nghĩ nếu như việc này bị nhi tử biết thì Tô nhi sẽ nhìn hắn như thế nào, trong lòng Doanh Chính dâng lên một nỗi sợ hãi.

Doanh Chính không nói, nam hài quỳ run rẩy trên mặt đất cũng không dám lên tiếng, trong phòng an tĩnh đến mức có chút kinh khủng, thế cho nên lúc Triệu Cao vội vã đẩy cửa tiến vào phát ra âm thanh thì có vẻ rất đột ngột.

“Nô khấu kiến Đại vương!” Tối hôm qua Triệu Cao canh chừng bên ngoài cả đêm, trời vừa sáng hắn lập tức để người cẩn thận trông ở chỗ này, mình thì vội vã chạy về tẩm cung mang y phục đến thay.

Trong tay cầm y phục, Triệu Cao khom lưng khấu lễ nói.

“Đi đâu mà nửa ngày không có ai vào?” Lạnh lùng nhìn Triệu Cao, Doanh Chính trong lòng thầm đánh giá chuyện tối hôm qua hắn có nghe thấy gì hay không.

“Khởi bẩm Đại vương, trời vừa sáng nô trở về tẩm cung lấy y phục và đồ dùng hàng ngày.” Chịu đựng hai chân run lẩy bẩy liên tục, Triệu Cao trắng nhợt mặt nói.

“Đêm qua ngươi ở đâu?”

“Nô từ đầu vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, để tránh có người quấy rối nhã hứng của Đại vương.”

“Vì sao không gọi quả nhân?”

“Nô có tội!” Hai tay nâng y phục Triệu Cao quỳ xuống: “Tối qua Đại vương phân phó không cho phép bất luận kẻ nào đến gần…cho nên nô… thỉnh đại vương thứ tội…”

Nghe Triệu Cao nói tối hôm qua không có bất luận kẻ nào đến gần Doanh Chính lúc này mới mơ hồ có chút yên tâm, nhưng vẻ mặt vẫn đầy lửa giận: “Thay y phục!”

“Dạ, dạ.” Triệu Cao cuống quít bò dậy hầu hạ Doanh Chính mặc y phục rồi mới gọi cung nga đang ở bên ngoài chờ hầu quân vương rửa mặt vào. Mà bọn họ từ đầu đến cuối đều không liếc mắt đến nam hài trên mặt đất lấy một tia nào, hệt như cho rằng hắn là trong suốt.

Không nên nghe thì đừng nghe, không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên hỏi thỉ đừng hỏi, ba điều này phải nhớ cho kỹ mới có thể giữ được mạng ở trong cung.

Thay xong một thân mùi rượu nồng nặc, Doanh Chính mặc miện phục nhưng không để Triệu Cao đội miện quan, tâm tình không tốt nói: “Tắm rửa.”

Nghe chủ tử nói muốn tắm rửa Triệu Cao vội sai người đi chuẩn bị, sau đó nhìn nam hài trên mặt đất đầy khó xử. Doanh Chính không thích năm sắc, cho nên hắn có chút không biết xử lý nam luyến này như thế nào: “Đại vương…hắn…”

Lạnh lùng thoáng nhìn nam hài trên mặt đất, Doanh Chính xoay người bước đi, nhưng Triệu Cao đã kịp bắt được sát ý không hề che giấu trong mắt quân vương.

Thế nhưng lúc hắn dự định gọi thị vệ tiến đến kéo nam hài này đi xử lý thì một tiểu thái giám vội vã chạy tới: “Nô kiến quá tổng quản đại nhân!” Tiểu thái giám hành lễ với Triệu Cao đầy nịnh bợ.

“Ân, chuyện gì?”

“Đại vương vừa nói hôm nay là mùng một tháng giêng sinh thần của đại vương tử, nên kỵ giết chóc. Người này trước cắt đầu lưỡi nhốt vào hình thất, ngày khác lại xử.”

Gật đầu biểu thị mình đã biết, sai tiểu thái giám gọi thị vệ ngoài viện vào, Triệu Cao đi đến đá người trên mặt đất một cước, cúi thắt lưng cười nói: “Muốn trách thì trách mạng ngươi tiện, nghe được lời không nên nghe.” Vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc của nam hài.

“Cắt lưỡi thôi ngàn vạn lần đừng có giết chết, đại vương đã nói là để hắn sống.” Triệu Cao xoay người căn dặn thị vệ hành hình vừa vào cửa.

0O0

Quân Tần tiến đánh Sở quốc bức thẳng đến quốc đô, tất cả mọt người đều biết Sở vong chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Lần này quân Tần khí tăng vọt chưa từng có, trên dưới một lòng, không diệt Sở quốc thề không bỏ qua, có người nói Tần quốc còn đến bốn mươi vạn đại quân sắp chạy đến biên cảnh Sở quốc trợ giúp.

Chẳng biết từ lúc nào mà nội dung Phù Tô diễn thuyết trước mặt mọi người ở Đại Lương đã được lan truyền rộng rãi trong Sở quốc, khiến cho dân tâm Sở quốc không đồng nhất, trong quân đội cũng đã bắt đầu xuất hiện quân tâm bất ổn.

Đối với dân chúng mà nói thiên hạ này là của ai bọn họ không quân, cũng không có tư cách quản. Thiên hạ phân loạn, ngày hôm nay ngươi là người nước này ngày mai đã có thể trở thành người nước khác. Trong thời loạn thế ai có thể

cho bọn họ có ruộng đất, có cơm no, thì bọn họ theo người đó, huống chi Tần quốc đối xử với bách tính các quốc gia đã thu phục đều bình đẳng, không phân chia ai cao hơn ai.

Lúc đầu chỉ là bách tính phổ thông trong lòng có dao động, sau lại các danh sĩ có tài học nhưng bởi vì xuất thân không phải quý tộc cũng có một vài người bắt đầu dao động theo. Bọn họ muốn báo quốc nhưng không có của, bởi vì bọn họ là bình dân. Muốn thi triển hoài bão cùng tài hoa thì phải đầu nhập vào một minh quân không nhìn đến thân phận, mà người này không phải Tần vương thì còn ai nữa, nhìn chung thiên hạ chỉ có Tần quốc mới hỏi tài năng không hỏi xuất thân.

Trong triều đình Tần quốc, quan viên nắm chức vị quan trọng có đến hơn một nửa không phải là người bản thổ Tần quốc,

nhưng bọn họ đều có cơ hội thi triển sở trừờng. Nói cụ thể, bốn quốc gia đã bị Tần quốc thu vào bản đồ là Hàn, Yến, Triệu, Ngụy trừ Triệu quốc ra, ba quốc gia khác đều thi hành chính sách chọn lựa quan viên.

Chỉ cần là người có tài, có hoài bão, nguyện ý hiệu lực vì Đại Tần thì bất kể xuất thân đều có thể chọn lựa hoặc lưu lại quê hương tạo phúc cho đồng hương, hoặc đến Hàm Dương chấn động thiên địa, cơ hội ngang nhau.

Nhưng nếu như là người có ý phản Tần, dạy mãi không sửa xin mời tham khảo Triệu quốc hiện tại bị quản trì đầy lãnh khốc. So sánh với ba nước còn lại đầy yên vui thì Triệu quốc tựa như địa ngục giữa nhân gian, người bị chém giết, người bị sung nô nhiều vô sổ kể, cái này gọi là tương phản đối lập.

Quan viên ba quận khác phần lớn xuất thân bản địa, đều là các chí sĩ có chí khí trước đây từng thất bại, mà đình úy Lý Tư của Sở quốc chính là đại biểu trong số đó. Lý Tư, người Thượng Thái (có nơi ghi là Thượng Sái) đất Sở xuất thân bình dân, ở Sở quốc vốn chỉ là một tiểu lại, thế nhưng hắn đến Tần quốc rồi Tần vương cũng không để ý hắn xuất thân thấp hèn mà còn tin tưởng trọng dụng, hiện tại đã nhận đến chức đình úy.

Những ví dụ này làm cho một bộ phận lớn kẻ đọc sách càng thêm kiên định quyết tâm đầu nhập vào Tần quốc, dân tâm không đồng nhất làm cho Sở quốc tràn ngập nguy cơ.

Hạng Yến nguyên dự định gây xích mích giữa các binh sĩ xuất thân khác nhau trong sáu mươi vạn đại quân Tần, làm mâu thuẫn của bọn họ trở nên gay gắt. Vậy mà chưa đợi hắn động thủ, một đại vương tử lông tóc còn chưa đủ dài đã quấy rầy kế hoạch của hắn, không chỉ đoàn kết quân Tần còn phân hoá luôn quân Sở, vì vậy mới có lần ám sát này.

Từ lúc Tần, Sở hai nước khai chiến, không ít thương nhân cùng danh thân địa phương dọn nhà tị nạn, dự định vào cảnh nội Tần quốc chờ ngày sau chiến loạn xong xuôi lại về quê cũ, bởi vậy trên đường xuất hiện đủ loại đội ngũ. Mà trong đó khó nhận ra nhất chính là một chiếc xe ngựa bình thường lớn cỡ ba cái rương, vừa nhìn đã biết là của một nhà nghèo.

Nhưng trong cỗ xe ngựa lớn bằng chừng đó lại đang ngồi hai tiểu tướng quân, cùng một đại vương tử Tần quốc, ba người mắt to trừng mắt nhỏ.

Lau lau nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều, Vương Ly ôm bụng nói: ‘‘Không nhìn ra…còn…thật…quá thích hợp…Ha ha ha…Ta hết chịu nổi mất… A Mông nhanh đỡ ta…”

Đỡ lấy Vương Ly đang cười đến ngã trái ngã phải, mặc dù không khoa trương như vậy nhưng Mông Hồng cũng cười đến toàn thân phát run, mắt thỉnh thoảng liếc về phía đối diện, sau đó run càng thêm lợi hại.

Phù Tô nghiến răng trừng mắt với hai người đối diện, hận không thể lấy đao chặt nhỏ bọn họ ra.

Cái gì mà để đừng chọc người chú ý! Cái gì mà cần ngụy trang! Cái gì mà như vậy an toàn nhất! Dựa vào cái gì mà mấy người này dám bắt Phù Tô hắn phải…mặc thành nữ nhân!

Phù Tô tức giận xách váy lên: “Hàn Phồn dừng xe! Dừng xe!” vỗ thành xe kêu lên.

“Ngươi làm gì?” Mông Hồng kéo người đang muốn vỗ cho thành xe nứt ra lại.

“Đi tiểu!” Hung ác độc địa nói xong Phù Tô nhảy xuống xe, không cho phép Hàn Phồn đang cố nghẹn không dám cười đi theo. Nhưng Hàn Phồn vẫn đuổi lên vài bước đứng canh ở một bên.

Vương Ly ba người bọn họ cười thành như vậy không phải bởi vì Phù Tô nữ trang quá khôi hài, mà là thực sự quá đẹp, so với nữ tử còn đẹp hơn. Hơn nữa trước ngực Phù Tô còn nhét hai cái bánh màn thầu lớn, nhìn hẳn thế nào cũng giống như là một đại cô nương mười bảy, mười tám như hoa như ngọc, dọc theo đường đi đưa tới vô số nam tử ái mộ.

“Một đám vô lương tâm, lão tử hi sinh để làm tiêu khiển chắc!” xốc váy cuốn lên tận cằm, Phù Tô một tay lột quần, một tay ôm làn váy xiêm áo đáng ghét xoay vào đại thụ mà ‘hư hư’.

Đơn thương độc mã đánh chạy thích khách làm cho nhân khí cùa Phù Tô trong quân doanh lần thứ hai tăng vọt, gần với thống suất Vương Tiễn, càng có nhiều người tranh nhau muốn luận bàn với Phù Tô. Có thể cùng đại vương tử Tần quốc, quốc quân tương lai thân mật tiếp xúc kề vai sát cánh, chuyện này trong mắt chúng tướng sĩ là một chuyện cực kỳ vinh quang.

Thế nhưng không đợi Phù Tô hưởng thụ cảm giác mỹ tư tư được người tôn sùng lên tận mây này thì đã bị Vương Tiễn mượn cớ đảm bảo an toàn đá khỏi đại doanh. Để không làm người ta chú ý bọn họ không chỉ không mang theo một thị vệ nào mà còn vì để chở bốn nam nhân đồng hành không quá đột ngột mà ‘ủy khuất’ Phù Tô phẫn làm nữ nhân.

Vương Ly là đại ca, Mông Hồng là nhị ca, Phù Tô là tiểu muội, Hàn Phồn là phu xe, bọn họ muốn đi Đại Lương nhờ cậy huynh muội thân thích. Cứ như vậy, bốn người bước trên con đường không có ai hoan nghênh về nước, từ đầu đến cuối không ai hỏi qua ý kiến của Phù Tô.

Càng nghĩ càng nghẹn hỏa, Phù Tô túm váy trở lại xe ngựa cường liệt yêu cầu quay về đại doanh. Hai người Vương, Mông vốn không muốn trước khi đại chiến bắt đầu đã quay về Tần lập tức lệnh cho Hàn Phồn quay đầu ngựa lại.

“Gia gia hỏi chúng ta vì sao trở về thì nói như thế nào?” Vương Ly cùng Mông Hồng nhìn Phù Tô.

“Chuyện này không cần ngươi lo lắng.” Lý do thoái thác Phù Tô sớm đã nghĩ xong, hơn nữa còn không chỉ có một phiên bản.

Buổi trưa bốn người ngồi dưới tàng cây dùng bữa nghỉ ngơi, lúc này một nam tử cưỡi con ngựa cao to, trên mặt có chứa một chút bệnh trạng dừng lại trước mặt bọn họ: “Trên đường khát khô khó nhịn, không biết có thể xin mây chén nước…uống…” Nam tử xoay người xuống ngựa, bước đi có chút khập khiễng nhưng thập phần lễ phép.

Nam tử khoảng ngoài hai mươi thân hình cao lớn ngoại hình anh tuấn một thân chính khí. Mà khi hắn thấy nữ tử mỹ lệ ngồi dưới tàng cây gặm thịt cũng rất là kinh diễm như các nam nhân khác, chỉ là hắn không nhìn chằm chằm đối phương không tha, mà là kinh ngạc qua đi thì lễ phép ôm quyền cúi chào.

Đại khái là bị một thân chính khí trên người đối phương nhiễm phải, Vương Ly cùng Mông Hồng liền sinh hảo cảm: “Đương nhiên, huynh đài mời ngồi, tiểu muội…tiểu muội…nước…” Vương Ly chớp mắt với Phù Tô đang mải cúi đầu gặm thịt bò không ngẩng đầu lên, bảo hắn chuyển túi nước bên cạnh sang.

Nhìn nam tử vẻ mặt khó nén lòng ái mộ với mình, Phù Tô trong lòng nôn mửa một chút, cầm túi nước đưa sang.        

“Hạng Vũ tạ tiểu thư.” Nam tử nhận túi nước khấu lễ với Phù Tô nói.

Phù Tô đang muốn quay đi đột ngột dừng bước, xoay người nhìn chăm chắm nam tử tên là Hạng Vũ: “Ngươi nói ngươi tên…là gì?” Bởi vì chạy suốt mấy ngày mà cảm mạo, cho nên giọng nói của Phù Tô mang theo giọng mũi có chút khàn khàn cũng không làm cho đối phương hoài nghi.

Hạng Vũ tươi cười rạng rỡ: “Tại hạ Hạng Vũ, mạo muội đến xin nước mong rằng tiểu thư thứ lỗi.”

Thứ lỗi, thứ lỗi, Phù Tô vội vã gật đầu.

“Thứ Hạng mỗ mạo muội, xin hỏi tiểu thư có thể cho tại hạ biết khuê…danh…Nói đến đây Hạng Vũ đột nhiên đỏ mặt.

Phù Tô hơi sửng sốt, khom lưng hành lễ của nữ tử, dịu dàng cúi mình trước Hạng Vũ, hơi nghiêng người, mỉm cười cúi đầu, ngón tay cuốn khăn tay, hơi ý xấu hổ nhỏ giọng nói: “Ta…họ Ngu…huynh trưởng đều gọi ta là ‘Cơ nhi’, Ngu Cơ kiến quá Hạng công tử.”

Phù Tô lời còn chưa dứt lập tức dẫn ra ba đạo ho khan ‘mãnh liệt’ không ngừng.

“Cơ nhi…Ngu Cơ…Tên rất hay! Tên rất hay!” Hạng Vũ đứng trước ‘Ngu Cơ’ thật tình khích lệ nói: “Quả thực người cũng như tên, không phải, là tên đẹp người càng đẹp.”

Lời Hạng Vũ nói dẫn đến tiếng ho khan, sặc nước càng thêm kịch liệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.