CHƯƠNG 57 – VẬN ĐÀO HOA XUI XẺO CỦA DOANH CHÍNH CHA (HẠ) ~
Trời xanh xanh, mây trắng trắng, gió thổi cỏ lay…Chân đau quá…
Bởi vì vừa đi đường vừa quay đầu lại nói kiêm gặm đồ ăn vặt cho nên không thể chú ý dưới chân, dẫn đến chân vừa trượt Tiểu Tô Tô đồng chí ôm bọc đồ chứa thức ăn lăn dọc theo sườn núi xuống phía dưới hệt như một quả cầu, tiếng la hét của hắn vang vọng khắp núi, kích khởi vô số chim nhỏ trong rừng.
Bất quá vạn hạnh chính là Phù Tô vận khí tốt vô cùng, cực được lão thiên gia yêu mến, một đường lăn lông lốc xuống tuy rằng đồ ăn vặt bẹp xuống đất bị đè ép đến biến dạng, người lại không bị gì nhiều. Không gãy tay không gãy chân, cũng không cẩu huyết đến nỗi lăn lăn thì đập đầu vào đá mất ký ức.
Thế nhưng dù sao cũng là lăn từ sườn núi xuống, Phù Tô cũng bị chút chuyện. Trên mặt bị cọ phá da, trên tay bị bầm tím vài mảng lớn, chân trái cũng bị trật, y phục trên thân càng thành một mớ giẻ, ống tay áo cũng thiếu một khối.
Chỉ có điều một khối vải thiếu trên ống tay không phải do lăn sườn núi rách mất, mà là do bị Hạng Vũ kéo rách.
Đang suy nghĩ sự tình Hạng Vũ thấy Phù Tô té ngã trước tiên xông lên, đáng tiếc hắn động tác có nhanh nữa cũng nhanh không kịp Phù Tô, cho nên chỉ kịp kéo lấy ống tay áo Phù Tô, mắt mở trừng trừng nhìn thê đệ của hắn trong miệng còn ngậm điểm tâm ‘tiêu thất’ bên vực.
Vì vậy trên đỉnh núi xuất hiện một màn như vậy: một người ở phía trước gào thảm lăn lộn, một người ở phía sau kêu to đuổi theo.
“Hiền đệ! Hiền đệ! Ngươi không sao chứ? Vi huynh lập tức mang ngươi đi tìm đại phu!” Kiểm tra kỹ càng một phen, xác định người nằm trên mặt đất một thân chật vật không có bất luận nơi nào bị gãy xương Hạng Vũ lúc này mới thoáng thả lỏng. Huýt sáo một tiếng, gọi con ngựa rồi Hạng Vũ nâng người vẫn hừ hừ không ngừng dậy cõng lên lưng.
“Hừ hừ…Đau chết mất…Xương cốt rớt cả rồi…Đại ca…Ta sắp chết…” Toàn thân cao thấp như rời ra hết cả Phù Tô treo mình trên người Hạng Vũ thống khổ rên rỉ.
“Đụng mấy cái không chết được đâu. Hiền đệ ngươi yên tâm đại ca sẽ không để người gặp chuyện không may, ngươi nhịn một chút.” Bề ngoài không có việc gì chỉ sợ là nội thương, không dám làm lỡ việc Hạng Vũ cõng người nhắm hướng ngôi làng có thể nhìn thấy khói bếp dưới chân núi chạy đến: “Hiền đệ nếu thực sự đau lắm thì cứ cắn vi huynh, vi huynh không sợ đau.”
Ngay từ đầu Phù Tô dự định chỉ xem Hạng Vũ như túi tiền kiêm nơi trút giận, thế nhưng dọc theo đường đi Hạng Vũ thương yêu cùng chiếu cố hắn là xuất phát từ thật lòng, những điều này Phù Tô đều cảm thụ được. Cho dù ưa chiếm chút tiện nghi nho nhỏ của người ta nhưng Phù Tô cũng biết tốt xấu, lấy chuyện về Ngu Cơ lừa dối Hạng Vũ để đùa vui đã làm hắn áy náy, lúc này Hạng Vũ còn vẻ mặt khẩn trương cõng hắn tìm người, nếu không phải đau đến không có khí lực Phù Tô đã hận không thể tự cho mình một cái tát vào miệng.
So với Hạng Vũ, mình chính là một đồ tiểu nhân vô lại, dối trá, vong ân phụ nghĩa. Ghé vào tấm lưng dày của Hạng Vũ, Phù Tô thề nhất định phải vì đại ca này của hắn tìm được ‘Ngu Cơ’ chân chính, diệt đồ tiểu nhân Lưu Bang kia.
“Đại ca ngươi thật tốt với ta.” Phù Tô thành tâm nói.
“Ngươi là huynh đệ của ta, ta không tốt với ngươi thì tốt với ai!” Hạng Vũ không lưu ý nhiều, lấy tay nắm lấy người đang tựa trên lưng mình an ủi: “Tô đệ ngươi đừng lo lắng, tuy rằng đại ca không hiểu y thuật nhưng cùng biết ngươi không thương tổn đến xương, cùng lắm là thương ngoài da thịt, không ngại đến tính mạng.” Mắt thấy sắp đến làng Hạng Vũ vội nhanh chân hơn: “Lần tới đi đường núi thì nhất định phải nhìn dưới chân có biết hay không?”
“Ân!”Thống khổ gật đầu Phù Tô rút kinh nghiệm xương máu quyết định sau này đi đường không được hết nhìn đông tới nhìn tây: “Chờ ta tốt rồi ta muốn san bằng ngọn núi này.”
“Được, đến lúc đó đại ca giúp ngươi!”
Hơi lắc lăc thân thể Phù Tô vươn đầu đến trước tựa lên vai Hạng Vũ hỏi: “Đại ca, ngươi còn muốn giết Tần vương, diệt Tần nữa không?” Từ lúc biết Hạng Vũ muốn đi ám sát Doanh Chính, Phù Tô mỗi ngày đều phải quán triệt tư tưởng mới cho Hạng Vũ đầu gỗ, phân tích triệt để tầm quan trọng của chuyện sinh tử của Tần vương Doanh Chính cho Hạng Vũ nghe một lần. Nội dung trong đó tuy có khuyếch đại, nhưng hoàn toàn không đến mức thái quá.
‘Lúc sáu nước còn thì phân tranh không ngừng, chiến sự liên tục, biết bao nhiêu nam nhi oan uổng chết trận sa trường. Hôm nay thiên hạ nhất thống lại không còn chiến sự, nhưng nếu như Tần vương Doanh Chính chết thiên hạ chắc chắn lại loạn, khói lửa nổi lên bốn phía, đến lúc đó chịu khổ chính là bách tính.’
‘Trọng thần trên triều Tần quốc đến từ các nước chư hầu cũ, bọn họ đều là công thần lúc Tần quốc thống nhất thiên hạ. Những người này có tài hoa học thức, bởi vì xuất thân thứ nhân, thân phận đê tiện, cho nên có tài năng bao nhiêu cũng không được triều đình bổn quốc tiếp nhận, nhưng Tần quốc cho bọn họ cơ hội thi triển hoài bão. Đó cũng là một trong những nguyên nhân giúp Tần quốc cường đại.’
‘Thiên hạ ngày nay chi sĩ có chí có năng lực xuất thân không phải quý tộc cũng có thể vào triều làm quan, thi triển sở tài, tạo phúc cho một vùng bách tính, này chẳng lẽ không phải là chuyện tốt?’
‘Sở Quốc là vì sao mà vong? Nó không vong trong tư thế hào hùng của quân Tần, mà là vong trong sĩ khi hào hùng của quân Tần cùng với nỗi sợ hãi của chính nó, nhát gan tự hù chết mình chẳng lẽ còn muốn đi oán người khác? Đây là đạo lý gì?’
‘Lùi một bước nhìn lại, thiên hạ đâu có cái gì là người Tần quốc, người Sở quốc, người Ngụy quốc? Truy về xa xưa thì đều là con dân Đại Chu, đều là tử tôn của Viêm Hoàng, đều là người một nhà. Nói thẳng ra là thiên hạ tựa như một đại gia tộc mà các nhi tử làm ầm ĩ ra ở riêng, thế nhưng chia ra rồi sẽ có người càng ngày càng tốt, có người càng lúc càng hư. Trăm năm qua những người thật tốt đó thu hồi gia nghiệp đã bị tứ phân ngũ liệt lại một lần nữa để trở nên lớn mạnh, này có cái gì sai? Kỳ thực vấn đề rất đơn giản, chỉ là thế nhân đều thích phức tạp hóa vấn đề mà thôi.’
Lúc đầu Phù Tô nói xong Hạng Vũ cũng không nghe vào, thế nhưng nói nhiều lần hắn cũng có thể thấm vào lòng một ít. Đêm khuya nhân tĩnh Hạng Vũ lấy những lời ban ngày Phù Tô nói ra nghĩ lại một lần, cũng phát hiện được đạo lý bên trong.
Đặc biệt một câu ‘vì tư tâm của bản thân mà mặc kệ thiên hạ là bất nghĩa’ đè lên lòng nặng về trung can nghĩa đảm của Hạng Vũ đến thở không được.
Luận giảng đạo lý to lớn Phù Tô tự nhận không bằng Lý Tư, nhưng lừa dối người thì hắn tuyệt đối có tự tin. Bởi vì chính những lời này hắn từng nói động được người muốn hi sinh cho tổ quốc như Hàn Phi, còn làm cho hắn mai danh ẩn tích góp một viên gạch kiến thiết quốc gia, Phù Tô cũng không tin Hạng Vũ thực sự đơn thuần lại khó đối phó hơn Hàn Phi.
Xét thấy Hạng Vũ người này tính tình không thích dông dài, cho nên Phù Tô áp dụng phương pháp ‘tiến hành theo chất lượng’. Hắn không phải một lần nói hết tất cả, mà là mỗi ngày nói một điểm, mỗi ngày nói một mặt. Từ chính trị giảng đến quân sự, từ quân sự giảng đến kinh tế, cuối cùng ngay cả phát triển văn hóa, sinh hoạt bách tính cũng không buông tha, mục đích chính là muốn chuyển biến quan niệm cổ hủ của Hạng Vũ.
Dưới sự nỗ lực không ngừng nhiều ngày của Phù Tô, Hạng Vũ rốt cuộc cũng mở mang được một chút, biết suy một ra ba tự hỏi vấn đề, điều này làm cho Phù Tô rất có cảm giác thành tựu, nghĩ nước bọt mình phun liên tục nhiều ngày cũng không vô dụng.
Cúi đầu đi đường, Hạng Vũ buồn bực nói: “Đã nhiều ngày lời đệ đệ nói vi huynh đều nghĩ từ đáy lòng, ngươi nói đúng. Chuyện ám sát Doanh Chính là vi huynh nghĩ vô cùng giản đơn, không phòng chừng hậu quả.”
“Không sai, Tần triều cũng không phải không thể phủ định, mà là phải xem bằng cách nào, vào lúc nào mà thôi. Nếu như thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, qua tốt hơn những ngày chư hầu san sát trước đây, thì đại ca vì sao phải vì tư dục của mình mà đánh vỡ thế bình tĩnh không dễ đánh đổi này? Ngược lại nếu như Doanh Chính tàn bạo bất nhân, làm thiên hạ dân chúng lầm than, thì đại ca ngươi không động thủ cũng sẽ có người động thủ.”
“Đúng vậy, nếu như Doanh Chính là hoàng đế tốt, có thể đối xử tử tế với bách tính trong thiên hạ, Hạng Vũ ta đây giết hắn thì thực sự là bất nghĩa với thiên hạ bách tính. Đã nhiều ngày vi huynh thụ giáo, chỉ là không biết đệ đệ là làm sao lại có những kiến giải này?” Một phú gia công tử nghịch ngợm thích gây sự sao có thể lý giải chuyện thiên hạ, lại còn thấy được thấu triệt như thế?
Sớm biết Hạng Vũ sẽ hỏi như vậy, Phù Tô được người cõng vì mắt cá chân sưng tím mà rên rỉ thêm hai tiếng, thản nhiên nói: “Những lời này không phải ta nói, mà là tiểu đệ nghe được từ nơi khác.”
“Người phương nào lại có tầm nhìn cùng trí tuệ như vậy? Ngày khác gặp được Hạng Vũ nhất định phải cúi đầu trước hắn!”
“Người này cũng không dễ gặp, nghe nói nơi hắn ở không phải những tiểu dân phố phường như chúng ta tùy tiện vào được.”
“Nga, lẽ nào hắn ở trong hoàng cung?”
“Đúng là như vậy.”
Trầm tư một chút Hạng Vũ hơi hoài nghi hỏi: “Người hiền đệ nói sẽ không là hoàng trưởng tử Phù Tô đại danh đỉnh đỉnh mà lại rất thần bí đó chứ? Nếu như là hắn, thì vi huynh thật đúng là đã gặp qua.”
“Đại ca gặp qua hoàng trưởng tử?” Phù Tô làm bộ lơ đễnh biết rõ còn hỏi.
“Đâu chỉ gặp qua, còn từng động thủ. Ta từ đầu vẫn luôn cho rằng hoàng tử lớn lên trong cung đều là bọn ngu ngốc, không nghĩ đến công phu của hắn lại trên cả ta. Nếu như không phải khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến cùng khí lực có hạn, trận chiến ấy ta có lẽ đòi không được một chỗ tốt, nhưng chỉ một lúc như vậy ta đã trúng ba mũi tên của hắn.” Xốc lại người sau lưng, Hạng Vũ nhìn con ngựa từ đầu vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo sau hai người bọn họ tiếp tục nói: “Lần đó ta thụ thương trở lại, tổ phụ từng nói với ta hoàng trưởng tử Phù Tô lợi hại cũng không phải là công phu tay chân, mà là cái miệng cùng năng lực lung lạc lòng người của hắn. Nói ba xạo là có thể làm bạo dân thả vũ khí bỏ đi, làm quân đội trên dưới một lòng, làm Sở quốc dân tâm dao động.”
Này đến tột cùng là khen hay chê a? Nghiêng đầu nghĩ nửa ngày Phù Tô cũng không cho ra được kết luận, dùng móng vuốt không thụ thương gãi gãi mông, hỏi: “Hạng gia xuất lương tướng, chẳng hay đại ca có từng nghĩ tới chuyện tòng quân bảo vệ quốc gia, bảo hộ thiên hạ bách tính hay không? Tuy rằng quốc nội không còn chiến loạn, nhưng ngoài biên quan người Hung Nô từ đầu vẫn luôn tùy thời công tiến Trung Nguyên…”
“Việc này sau hẵng nói, vi huynh hiện chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của tỷ tỷ Ngu Cơ của ngươi, nhìn đủ non sông cái đã.”
Rõ ràng mới gặp qua một lần, nói một đống lời vô ích, sao lại có thể yêu cường liệt như thế: “Đại ca ‘yêu’ tỷ tỷ ta đến như vậy?” Nói đến chữ ‘yêu’ Phù Tô tự ghê tởm một chút.
“Hạng Vũ không biết cái gì là yêu, nhưng Hạng Vũ biết cái gì là trách nhiệm của nam nhân. Ta từng đáp ứng Ngu Cơ sẽ kết hôn với nàng rồi lại làm nàng vì lo cho ta mà chết, ta…Nói chung là Hạng Vũ ta thực có lỗi với tỷ tỷ ngươi.”
Không, là ta thực có lỗi với ngươi.
Không muốn hỏi tiếp nữa, Phù Tô thành thật nằm cẩn thận trên lưng Hạng Vũ, trong lòng càng nghĩ mình thực chả ra gì, vô sỉ đến mức cố ý lừa dối mối tình đầu thuần khiết của một thanh niên nhiệt huyết.
Doanh Chính cùng Vương Bí đều thuộc loại người uống rượu là không nói chuyện, hơn nữa uống càng nhiều càng không nói, đồng thời cũng khộng cho người bên cạnh nói, phải bảo đảm tuyệt đối yên tĩnh.
Nhã gian ở tận cùng bên trong lầu một khách *** cũng là nơi an tĩnh nhất, vốn tiếng động lớn ở đằng trước không thể truyền vào trong, chỉ là ai cũng không ngờ được sau lại mấy tên du côn cư nhiên kéo người vào tận cửa nhã gian nháo sự. Trừ phi hai tai bịt kín, nếu không thì không muốn nghe thấy thực sự rất khó.
Vốn tâm tình đã không tốt Doanh Chính vừa lúc không nơi phát tiết, hơn nữa ngoài phòng tiếng kêu khóc làm hắn rất nháo tâm, vì vậy đẩy cửa ra lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy tên dám nhiễu thanh tịnh của hắn, trực tiếp hạ lệnh một người cũng không để lại.
Những tên du côn này đâu phải là đối thủ của nhất đẳng thị vệ Đại Tần, hai ba chiêu đã bị người kéo ra ngoài khách *** dễ dàng ‘răng rắc’ sạch sẽ. Những tên này thường ngày hay áp bức dân làng, người trong trấn nhỏ đã sớm hận bọn chúng thấu xương, nhưng ngại cữu cữu của đầu lĩnh du côn là trưởng trấn, cho nên mọi người giận mà không dám nói gì.
Hôm nay có người thay bọn họ trừ hại, bách tính nhất thời vỗ tay tỏ ý vui mừng, dập đầu tạ ơn thị vệ, khiến cho những thị vệ đã lấy không ít mạng người này có chút không biết phải làm sao. Trong mắt bọn họ thì mình chỉ theo lời chủ tử mà hành sự, cũng không làm chuyện gì đáng được người cảm kích như vậy.
Lãnh nghiêm mặt đứng ở cửa nhã gian Doanh Chính quay đầu lại nhìn Vương Bí đã nằm úp sáp trên bàn ngủ rồi phân phó hai thị vệ bên cạnh: “Mang người đi, sai trù phòng nấu bát canh tỉnh rượu đưa lên.”
“Dạ!” Hai thị vệ khấu đầu với Doanh Chính, đi vào nhã gian nâng Vương Bí đã say thành một bãi bùn ra.
Thấy Vương Bí say đến thảm hại Doanh Chính ở trong lòng thầm khinh bỉ: .“Không cần chờ hắn tỉnh, trực tiếp rót canh tỉnh rượu cho hắn!”
“Dạ!” Trả lời xong, hai thị vệ mang Vương Bí đi.
Vương Bí không có nghĩa khí tự mình say trước, không ai làm bạn Doanh Chính cũng mất tâm tình uống rượu, vì vậy cũng nhấc chân muốn lên lầu, liền thấy một thân ảnh nhào ra chặn lối đi của hắn.
Ẩn ẩn nhìn ra nam nhân trước mắt nhất định không phải người thường, tiểu thư kia kéo đệ đệ dập đầu nói: “Đa tạ ân công cứu giúp, tiểu nữ tử nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ bên cạnh ân công.”
Tiểu thư tuy mới mười bảy nhưng bộ dạng cũng xinh đẹp. Từ nhỏ người người đều khen nàng mỹ lệ, người đăng môn cầu thân cho tới bây giờ chưa từng ngừng qua. Chỉ là nàng lòng dạ cao, thề chỉ lấy nhân trung chi long, cho nên hôn sự cứ một mực kéo dài, đến nay ngay một đối tượng đính hôn cũng không có.
Tuy rằng nàng không biết thân phận của người trước mặt, nhưng nàng tự tin nhất định sẽ làm cho nam tử bất phàm này thích mình, hơn nữa chỉ cần mình nàng, bởi vì chưa bao giờ có nam nhân nào có thể bỏ qua nàng, không mê muội vì nàng.
Ngẩng đầu lên nữ tử triển lộ với Doanh Chính khuôn mặt tươi cười mà nàng tự nhận là đoan trang nhất xinh đẹp nhất, hơi nhấc hai tay chờ đối phương nâng mình đứng dậy.
Vẻn vẹn chỉ liếc mắt nhìn người ngăn trở lối đi của mình một cái Doanh Chính liền vung tay lên, tiếp đó có thị vệ tiến đến thô bạo giật người dám cản đường đế vương ném sang một bên: “Cút!” Trào phúng nhìn thoáng qua nữ tử trên mặt lộ vẻ giật mình, thị vệ vội đuổi theo Doanh Chính lên lầu.
“Ân công, tiểu nữ tử nói chính là thực sự, để báo ân tiểu nữ tử nguyện ý làm bất cứ chuyện gì!”
“Chủ tử nhà ta không thiếu trâu ngựa.” Thủ lĩnh thị vệ thuận ý Doanh Chính trả lời thay, trong giọng nói giấu không được vẻ châm biếm: “Cũng không có chuyện ngươi có thể làm, huống hồ chủ tử xuất thủ vốn không phải vì ngươi, vị tiểu thư này chớ tự mình đa tình.”
Nữ từ bò lên trước mặt Doanh Chính quỳ xuống nói: “Gia phụ từ nhỏ dạy tỷ đệ chúng ta có ân phải biết báo, ân công cứu hai tỷ đệ chúng ta là sự thực không thể chối, thỉnh ân công đừng để tiểu nữ tử phải làm người bất nghĩa.”
Chưa bao giờ gặp qua người da mặt dày như thế, thị vệ trưởng vừa muốn mở miệng châm biếm tiếp lại bị Doanh Chính ngăn cản.
“Để báo ân ngươi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì?” Doanh Chính mở miệng hỏi.
“Phải!” Nữ tử ngẩng đầu kiên định trả lời.
“Mặc dù là làm một thông phòng nha đầu?”
Nữ tử sửng sốt, do dự một chút cắn răng nói: “Phải!” Nàng không tin mình không chiếm được sủng ái để xoay người.
“Được, vậy liền thành toàn ngươi.” Nhìn nữ tử nâng khuôn mặt tươi tươi cười lên Doanh Chính cười lạnh nói: “Mau đem đệ đệ ngươi đi tắm rồi mang lại đây, nếu không thì lập tức cút đi.” Lướt qua nữ tử cứng đờ tại chỗ Doanh Chính lên lầu.
………
Sáng sớm ngày hôm sau, trời mưa to nhiều ngày rốt cuộc lại trong vắt, Doanh Chính nóng ruột chạy tới Tân Trịnh lập tức hạ lệnh khởi hành, dù sao bọn họ đã lỡ nhiều ngày.
Ở khách *** mấy ngày nay Doanh Chính có phái người đi xung quanh tìm nơi hạ lạc của nhi tử, chỉ là người trong trấn cũng không gặp qua một người như thế. Hơn nữa người lui tới nơi này mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng không ít, cũng không thể nhớ kỹ mỗi người.
Bởi vậy kế duy nhất cho đến nay chỉ có sáng nay chạy đến Tân Trịnh hội hợp với Mông Điềm, chờ Phù Tô tự tìm tới cửa.
Ngồi trên lưng ngựa Vương Bí quay đầu liếc nhìn xe ngựa bị bọn họ bỏ lại một quãng xa xa, quay lại hỏi: “Ngươi tối hôm qua…thật sự…vậy…sao?” Lúc đi Vương Bí thấy phía sau từ đầu vẫn luôn có người theo, vì vậy tìm thị vệ lại hỏi, cho nên biết được chuyện đã xảy ra hôm qua sau khi mình say rượu: “Nữ tử này thật đúng là không phải người bình thường, thực ngoan độc, nếu là nam tử nhất định không đơn giản.” cần ngoan liền ngoan, thậm chí không để ý thân nhân, người như vậy là người thành đại sự.
“Ả trước mặt du côn bản địa thì không sợ chết bảo hộ đệ đệ, kết quả mới quay đầu thì có thể vì lấy lòng chủ tử mà tự mình dâng đệ đệ lên, thực sự là làm người ta không hiểu ra sao.” Thị vệ trưởng nói.
Nếu người ta đã tặng tới cửa thì nào có đạo lý không ăn, lăn qua lăn lại một đêm Doanh Chính tâm tình cũng thư sướng hẳn lên: “Nữ tử đó xác thực không tầm thường, cũng biết nhìn xa, ả so sánh lợi hại rồi mới mang đệ đệ đến.”
“Thân là một nữ tử ả xác thực có gan, chỉ tiếc tìm nhầm người.” Vương Bí lắc đầu.
Từ sau khi thái hậu cùng Lao Ái cẩu thả không quan tâm A Chính, ngoại trừ vương hậu Cơ Uyển ‘đã qua đời’, hắn chưa từng cho nữ nhân nào chút hoà nhã.
Đó là từ đáy lòng bài xích nữ nhân, chỉ xem nữ nhân như công cụ sinh sản, xem như đồ vật, không cho là người.
Nhìn bóng lưng Doanh Chính, Vương Bí thở dài, người này cũng không thể cô đơn cả đời a…
Không phải chỉ bên người, mà là nói trong lòng.
~