CHƯƠNG 59 – XÚC ĐỘNG LÀ MA QUỶ (TRUNG) ~
Từ trong phòng Doanh Chính đi ra Cơ Uyển không biết mình làm thế nào mà trở lại được phòng ngủ, ngồi trên giường đầu óc nàng trống rỗng, mặc Phiền Ly hối đi nghỉ nàng vẫn không có phản ứng.
Đều là xuất thân võ tướng, võ công lại tương xứng, ăn cơm xong Phiền Ly liền cùng Vương Bí ở trọng sân luận bàn võ công, vài lần rồi hai người sinh cảm giác tương tích, gặp được lại hận gặp muộn.
Luyện võ xong Vương Bí liền lôi kéo Phiền Ly uống rượu chơi cờ, nếu không phải Lục Ngạc lần thứ hai hối thúc hai người bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi, Vương Bí cùng Phiền Ly có thể chơi đến hừng đông.
Tìm được người cùng chung chí hướng Phiền Ly tâm tình tốt, thế nhưng vừa vào phòng đã thấy Cơ Uyển ngồi yên trên giường xoắn khăn trong tay, hai mắt vô thần, vội vàng bước lên ngồi xuống cạnh giường nắm tay ái thê: “Làm sao vậy? Vừa rồi không phải còn đang tốt sao?”
“Không có việc gì… Ngươi nghỉ ngơi đi…” Rút tay mình về Cơ Uyển cởi áo khoác, nằm lên giường xoay người đưa lưng về phía Phiền Ly không nói nữa.
Vừa ra ngoài một lát trở về đã biến thành như vậy, Phiền Ly đánh giá việc này khẳng định có liên quan đến người ở phòng phía đông. Mà liên hệ duy nhất hiện tại giữa hai người này lại có thể làm cho bọn họ có tranh cãi cũng chỉ có một người.
Có một số việc không phải hắn có thể hỏi, mặc dù giờ bọn họ đã là phu thê, bởi vì tình cảnh xấu hổ hiện tại có một bộ phận nguyên nhân rất lớn là chính hắn tạo thành: “Sớm ngủ đi, đại hoàng tử sẽ an toàn đến dây, hắn từ nhỏ đã biết mình đang làm cái gì, lại càng sẽ không đem an nguy của mình ra đùa giỡn. Việc này ngươi cũng biết, đừng lo lắng.”
“Ân…Cơ Uyển đang nghiêng người nằm gật đầu. Nàng từ đầu vẫn luôn biết nhi tử của mình không giống hài tử bình thường, từ nhỏ không cần người khác dạy đã biết làm thế nào để tự che chắn bảo hộ mình, nhưng lần này không giống.
Cơ Uyển tin lời Doanh Chính nói, tin tưởng hắn tuyệt đối không phải nhất thời xúc động mới có suy nghĩ như vậy, cũng tin tưởng hắn sẽ đối tốt với nhi tử cả đời, nhưng chuyện của bọn họ thế gian không dung, huống chi thân phận hai người lại còn đặc thù như vậy.
Trong cung nhãn tuyến đông đảo, giả như hơi có vô ý…Miệng lưỡi thiên hạ làm sao bịt được, này không chỉ là bêu danh một đời, mà là bêu danh thiên thu muôn đời.
Nghĩ đến ngày sau có thể bị người phát hiện Cơ Uyển đã sợ hãi cực kỳ, tròn một đêm không khép mắt. Ngày hôm sau miệng nàng nổi đầy rộp, người cũng bệnh đến mức không dậy được giường, chỉ một đêm đã tiều tụy đi rất nhiều.
Lần bệnh này của Cơ Uyển làm Phiền Ly sợ đến không nhẹ, hắn muốn chất vấn Doanh Chính đến cuối cùng đã nói cái gì với Cơ Uyển mà làm người ta biến thành cái dạng này, lại bị Cơ Uyển níu không tha.
“Ly ca…Việc này ngươi đừng quản…Ta không sao…”
“Này rồi mà còn không sao, vậy cái gì mới gọi là có sao?” Phiền Ly chưa bao giờ nói một câu nặng lời với Cơ Uyển cũng không nể mặt nữa, nói sao cũng muốn biết rõ tối hôm qua đến cuối cùng là có chuyện gì. Hiện tại người nọ là thê tử của hắn, mà hắn có trách nhiệm làm cho nàng không bị bất luận cái gì ủy khuất, không phải vì bất luận kẻ nào hay chuyện gì mà lo lắng.
Thấy Phiền Ly vẫn muốn đi Cơ Uyển cố sức kéo y phục hắn: “Đừng đi, cái gì cũng đừng hỏi có được hay không? Này không phải là chuyện chúng ta quản được.”
“Rốt cuộc là làm sao vậy? Có việc chúng ta có thể cùng nhau nghĩ biện pháp.”
“Không cần.. .Ta cũng bất quá là sốt ruột vô cớ mà thôi…ở lại với ta…”
Đưa tay lau lệ chảy ra bên khóe mắt Cơ Uyển, Phiền Ly ngồi xuống cạnh giường thở dài, nắm chặt đôi tay đang kéo tay mình: “Không đi, ta đâu cùng không đi, ta ngay ở đây cùng ngươi!”
Cơ Uyển lần thượng hỏa này coi như gọi về toàn bộ chứng bệnh có thể, chính là ứng với cái câu ‘bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ’, nằm trên giường tám, chín ngày lúc này mới có chuyển biến tốt đẹp. Trong mấy ngày Cơ Uyển dưỡng bệnh Doanh Chính có đến xem qua, nhưng đều bị cự ở ngoài cửa, bởi vì Cơ Uyển không biết nên dùng tâm tình thế nào để đối mặt với hắn.
Lúc Cơ Uyển rốt cuộc có khí sắc có thể xuống giường được Phiền Ly làm bạn cùng ra ngoại ô giải sầu thì Phù Tô ngồi trong xe ngựa Hạng Vũ chuẩn bị cho hắn cũng vừa lắc lư đến thành Tân Trịnh. Dọc theo đường vừa đi vừa chơi làm hắn cùng với nhiều người Mông Điềm phái đi chỉ thoáng lướt qua nhau, tuy rằng nguyên nhân chính yếu là hình tượng hôm nay của hắn so với lời miêu tả của Mông Điềm quá mức không hợp, đến nỗi những cấm vệ quân đến từ hoàng cung Hàm Dương cũng không thể nhận ra hoàng trưởng tử của bọn họ nữa.
Từ trên xe ngựa xuống trên lưng chỉ vẻn vẹn còn một bọc đồ nho nhỏ, trong miệng ngậm một cây rơm Phù Tô nghênh ngang đi vào cửa thành, hừ hừ ngâm nga một khúc hát nhắm ngõ nhỏ Cơ Uyển đang ở đi đến.
Thế nhưng còn chưa đi dược bao xa hắn đã thấy một người quen đi vào một tửu lâu quy mô không nhỏ, vì vậy Phù Tô tính bát quái, thích nhất nghe trộm bí mật của người ta lập tức theo tới, vậy mà lúc muốn vào cửa lớn tửu lâu thì bị người chặn ở ngoài cửa.
“Nhìn cho rõ, không phải ai cũng có thể vào tửu lâu chúng ta!” Tiểu nhị khinh bỉ liếc mắt nhìn người lén lút trước mặt, lấy một ngón tay chỉ vảo bài tử viết bằng kiểu chữ tiểu triện cùng kiểu chữ lệ đúng tiêu chuẩn đang treo ở cửa vào (chân, triện, lệ, thảo là 4 thể chữ viết).
Cái gì vậy? Theo phương hướng tiểu nhị chỉ nhìn lại, hắn thấy một bài tử viết ‘thỉnh mặc chính trang’ treo ở cửa.
“Ngươi…” Tức giận nổi lên Phù Tô muốn giáo dục tiểu nhị xem y phục trên người mình thế nào mà không phải là chính trang, không phải chỉ là hơi đủ màu sắc một chút thôi sao, vừa muốn mở miệng chợt nghe trong tửu lâu truyền ra tiếng xôn xao lớn.
Nghiêng đầu…Vừa nhìn, Phù Tô suýt nữa bị cảnh tượng trước mắt làm tức đến lệch mũi dựng thẳng tóc, bởi vì nhân vật của sự kiện bên trong thực sự quá làm kẻ khác giận sôi!
Rõ như ban ngày, lanh lảnh Càn Khôn, mọi người nhìn ngó, một đại nam nhân cư nhiên bị một nữ nhân cường ôm, quan trọng nhất là hắn cũng không giãy dụa, thực sự tức chết mất thôi!
Giữa lúc Phù Tô ở ngoài cửa xắn tay áo chuẩn bị đi vào lên án công khai đôi cẩu nam nữ chẳng biết liêm sỉ kia thì chuyện làm hắn càng thêm tức giận xảy ra.
“Ân công, đệ đệ ta đã là người của ngươi thì xin thu hắn theo bên người!” Nữ tử quỳ trên mặt đất ôm chặt hai chân nam nhân đang trên lầu xuống, nghiêm túc nói.
“Ta kháo!” Một cước đá văng tiểu nhị chặn đường người xem náo nhiệt, Phù Tô vẻ mặt dữ tợn tiến lên, ngoan kính nhào đầu đánh về phía bụng người đang đứng ở thang lầu.
……….
Người khác không biết Cơ Uyển vì sao trong một đêm đã bệnh nặng đến như vậy, nhưng Doanh Chính trong lòng rất rõ ràng. Tự mình sang vấn an vài lần nhưng đều bị cự ở ngoài cửa, sau đó hắn liền không sang nữa.
Này cũng không phải Doanh Chính giận Cơ Uyển, mà là hắn lý giải rõ ràng thống khổ cùng quấn quýt trong lòng nàng lúc này, hắn không trông cậy có thể được sự lượng giải của Cơ Uyển, nhưng cũng hiểu được việc này thân là mẫu thân của Phù Tô nàng có quyền biết.
Nếu như nàng muốn oán thì oán một mình hắn, không nên giận chó đánh mèo nhi tử.
Sợ Cơ Uyển thấy mình rồi bệnh tình nặng thêm, liên tục mấy ngày Doanh Chính đều cùng Vương Bí, Mông Điềm đến tửu lâu của Tân Trịnh uống rượu.
Từ sau ngày tế thiên ở Thái Sơn Mông Điềm đến Tân Trịnh luyện binh đóng ở biên quan ngăn tộc Hung Nô xâm phạm. Giờ đây ba người bọn họ ai cũng đều có trách nhiệm của người đó, một năm cũng chưa chắc có một cơ hội ngồi cùng một chỗ.
Không mang theo một thị vệ nào, bởi vì hôm nay ba người có chút chuyện không muốn cho người ngoài biết, cho nên bọn họ chọn gian phòng sâu nhất trong lầu hai tửu lâu.
Cầm lấy bầu rượu rót cho mình và hai người đối diện, Doanh Chính nhìn Mông Điềm hỏi: “Ngươi cùng với…hắn dự định cứ như vậy?” ‘Hắn’ này không cần phải nói cũng biết, tự nhiên là Hàn Phi.
Nhắc tới Hàn Phi mặt Mông Điềm đầu tiên là đỏ một chút rồi bất đắc dĩ đầu: “Bây giờ như vậy ta đã thấy đủ. Biết hắn sống rất tốt, thấy hắn có tinh thần hơn trước đây như vậy là đủ rồi, ta còn có yêu cầu xa vời gì nữa.” Nhấc chén rượu uống một ngụm, lau khóe miệng Mông Điềm cười nói: “Hắn rốt cuộc có cơ hội thực hiện quan điểm của mình, sách hắn viết được thế nhân truyền lưu, hắn hài lòng thì ta hài lòng. Một đời này hắn có trách nhiệm của hắn, ta cũng có trách nhiệm của ta, vô luận là gia quốc hay là thiên hạ. Cứ như vậy thôi, chúng ta đã hẹn kiếp sau nhất định chờ đối phương.”
“Kiếp sau? Kiếp sau còn biết cái rắm, nắm chặt trước mắt mới là quan trọng nhất!” Vương Bí nghe xong lời Mông Điềm liền sốt ruột thay cho huynh đệ hết hy vọng của mình. Mông Điềm đối với Hàn Phi thế nào bọn họ thấy thanh thanh sở sở, thế gian này tìm không được người tốt như hắn nữa.
Chỉ tiếc ý thức trách nhiệm cùng sự hổ thẹn của hai người Mông Điềm Hàn Phi đều quá nặng, dù cho Bốc phu nhân có tác hợp bọn họ như thế nào, hai người ngoại trừ cự tuyệt chính là cự tuyệt. Một người muốn tẫn trách nhiệm trượng phu, mặc dù giữa phu thê hai người bọn họ chưa từng có tình ái, chỉ có cảm giác thân nhân. Một người thì thẹn trong lòng, cho rằng là mình hại người ta, từ đầu vẫn luôn tự trách.
Vốn là dòng xoáy ba người, hiện một người trong đó đã đạm nhiên bứt ra rời đi, thế nhưng hai người còn lại vẫn không thể giải thoát mình ra khỏi nơi đó.
Vươn tay vỗ mạnh lên vai Vương Bí, Mông Điềm nói: “Người như ngươi là phải dùng lời hoàng trưởng tử nói ‘đứng nói chuyện thì không đau thắt lưng’ để miêu tả. Ngươi với Long Dương khổ tận cam lai mới có thể nói như vậy, nếu như phu nhân ngươi chưa mất ngươi sẽ có quang cảnh hôm nay chắc? Ta dám nói Long Dương nhà ngươi cũng sẽ không buồn liếc mắt nhìn ngươi lấy một cái! Ngươi cũng mất vài chục năm khó chịu, nếu như ngay lúc đó được đền bù mong muốn cũng sẽ không đắc ý như vậy.”
“Người này là ai a? A Chính ngươi nói xem cái tên nói không buông tha người này còn là Mông Điềm Mông tướng quân chất phác của chúng ta sao?” Hất tay Mông Điềm ra Vương Bí cọ cọ sang cạnh Doanh Chính, nhỏ giọng nói: “Quân đội thật đúng là một cái chảo nhuộm lớn, ngươi nhanh triệu hồi hắn về Hàm Dương làm chức quan nhàn tản đi thôi, miễn cho hắn lại biến luôn thành kẻ dối trả, đến lúc đó chúng ta cũng không có đối tượng tiêu khiển nữa.”
“Ngươi cho là người người đều giống ngươi sao?” Hất Vương Bí sang một bên Doanh Chính liếc mắt nhìn: “Ta thấy Mông Điềm nói không sai, ngươi người này rõ ràng là được Long Dương nuôi quen rồi. Cũng không biết năm đó là ai đánh thủ vệ thị vệ chạy vào tẩm cung quỳ gối trong tuyết không chịu đứng dậy chỉ để ép ta mạo hiểm phát binh, là ai khóc một hàng nước mũi một hàng nước mắt, cuối cùng còn đánh chủ ý tới tận trên thân can nhi tử.”
“Ô? Còn có việc này?” Chuyện Vương Bí đánh thị vệ thủ của cung của Mông gia thì Mông Điềm có nghe nói qua, nhưng quỳ gối trong tuyết khóc rống chảy nước mắt thì hắn thật đúng là chưa nghe ai nói, vì vậy lập tức lộ ra vẻ hiếu kỳ: “A Chính ngươi nói xem, chuyện gì xảy ra?”
“Còn có thể thế nào, chẳng phải chính là Long Dương nhà bọn họ lúc đó…”
“Được rồi được rồi, đây đều là chuyện đã bao lâu, gạo nát còn lấy nấu cơm làm gì, uống rượu uống rượu!” Thấy bị người nhắc tới một màn thâm tình nhất cũng là mất mặt nhất đời này, Vương Bí đỏ mặt vội vàng cắt lời Doanh Chính lôi kéo hai người cạn chén: “Việc này sau không được lấy ra nói nữa, ta lúc đó là…chân tình tràn đầy mà thôi.”
“Thiết!”
“Thiết!”
Đối với khả năng không biết xẩu hổ của Vương Bí, Doanh Chính cùng Mông Điềm mỗi người đảo mắt xem thường một cái, tiếp đó ba người lại nói sang chuyện khác, cuối cùng kéo một vòng trọng tâm câu chuyện trở lại với Doanh Chính.
“A Chính ngươi cũng nên tìm bạn, không phải nói đến mấy nữ nhân trong hậu cung của ngươi, mà là tìm một người biết lạnh biết nóng có thể làm lòng ngươi không cảm thấy cô đơn.” Doanh Chính không nói lời nào, Vương Bí vươn người qua kéo hắn tiếp tục nói: “Nữ cũng tốt, nam cũng được, ngươi cũng không thể cứ một mình, là người đều có lúc mệt mỏi. Ta thì thôi không nói nữa, đã là ngâm mình trong mật rồi. Ngươi nhìn Mông Điềm xem, bọn họ tuy rằng người không thể cùng một chỗ nhưng lòng của bọn họ thì cùng một chỗ, ngươi có cái gì?”
Nghĩ Vương Bí nói rất đúng, tuy rằng trong đó có nhiều thành phần là trang điểm thêm thắt, nhưng Mông Điềm vẫn gật đầu: “Hay một tri kỷ cũng được.” Bổ sung thêm.
Uống xong rượu trong chén mình, Doanh Chính thả xuống bàn: “Ta có nhi tử a.” Trong mắt tràn đầy ý cười: “Có hắn các ngươi còn lo lắng ta sẽ tịch mịch?”
Buông chén trong tay, Vương Bí rất trịnh trọng nhìn Doanh Chính: “Ngươi cũng nói hắn là nhi tử, hắn còn có thể cùng ngươi bao lâu? Hắn sau này cũng sẽ có tháng ngày của mình, khi hắn thành thân có hài tử nào còn có thể nghĩ đến ngươi.”
“Sẽ không.” Ngữ khí không có gì sai, nhưng thần tình trong mắt Doanh Chính rất nghiêm túc.
“Cái gì là sẽ không, Vương Ly nhà ta mới hôm qua còn nghịch bùn đất trước cửa nhà, ai biết hiện tại cư nhiên cũng sắp thành thân. Còn có Mông Hồng, hắn hiện tại ở Hàm Dương hồng đến cỡ nào ngươi biết không? Biết bao nhiêu tiểu thư thị tộc khóc hô đòi gả cho hắn.”
“Có việc này? Ta làm cha sao ta không biết?” Vừa nghe nói nhi tử của mình được một đám nữ nhân đuổi theo đòi gả, thân là cha Mông Điềm lập tức nhào lên: “Nói một chút, có cô nương nào? Hắn cũng đến hai mươi là nên thành gia rồi, không thì ta phải sớm trở lại hảo hảo thương lượng với nương hắn một chút.”
“Hiện nay tứ công tử được hoan nghênh nhất thành Hàm Dương ‘Doanh Mông Lý Vương’, các ngươi không biết sao?” Vương Bí thấy Doanh Chính cùng Mông Điềm lắc đầu thập phần đắc ý: “Xem hai người các người đi, một người chỉ biết phê tấu giản, một người chỉ biết luyện binh đánh nhau.” Vương Bí che giấu chuyện việc này hắn cũng là nghe cha hắn Vương Tiễn nói mới biết.
Phù Tô, Mông Hồng, Lý Tín cùng Vương Ly bốn người được người gọi là Hàm Dương tứ công tử, bốn người này không chỉ thân gia tốt, bộ dạng xuất sắc, càng tiền đồ vô lượng. Mà bài danh của bọn họ là căn cứ trình độ được hoan nghênh mà định ra, Vương Ly sở dĩ xếp hạng cuối cùng không phải bởi vì hắn nhân khí kém, mà là vì hắn là người duy nhất trong bốn người đã có gia thất không thể bị ‘nhúng chàm’ nữa.
Ba nam nhân hợp cùng một chỗ, một người nói bát quái hai người chăm chú nghe, có ai biết ba người này chính là những người có quyền thế nhất hiện nay ở Đại Tần đế quốc.
Ăn uống no đủ, Mông Điềm đề nghị cưỡi ngựa đến quân doanh ngoài thành đi dạo, vì vậy ba người mới từ trên lầu xuống. Chỉ là Doanh Chính mới xuống phân nửa thang lầu đã bị nữ tử đột nhiên nhào tới ôm lấy hai chân.
“Kiên nhẫn đến như vậy!” Nhìn nữ tử ôm Doanh Chính vừa khóc cầu vừa dập đầu vừa ép hắn phụ trách Vương Bí cất lời tán thưởng.
“Ai vậy?” Mông Điềm hiếu kỳ hỏi.
“Người này a, ta nói với ngươi…” Không cảm thấy một tiểu nữ từ có thể làm gì nên Vương Bí cùng Mông Điềm chỉ đứng ở một bên kề tai nói nhỏ, bởi vậy không phát hiện một thân ảnh đủ mọi màu sắc đang đánh tới.
Chờ bọn hắn vì nghe tiếng thét chói tai mà xoay người thì đã thấy Doanh Chính ngửa cả người ra sau, sợ đến nỗi hai người vội bước lên phía trước đỡ lấy. Tiếp đó chỉ thấy một người ăn mặc như chim trĩ run run chỉ tay vào bọn họ.
“Tô nhi?” Vương Bí cùng Mông Điềm đỡ Doanh Chính bị đụng vào bụng, không thể tin tưởng nhìn người đầu như tổ chim, mặc đồ khâu lại từ đủ loại vải bố trước mắt.
“Ngươi…ả nói chính là thực sự? Ngươi cái tên mặt người dạ thú…” Chỉ tay vào kẻ hôn mình rồi còn muốn XX mình, cuối cùng mình bỏ nhà trốn đi cũng không phái người tìm, hiện tại còn có lòng giữa đường…tàn phá cây non… “Ngươi đồ đại phiến tử, sau này ta theo nương ta ở, không bao giờ…trở về nữa!” Phù Tô chỉ vào Doanh Chính đang ôm bụng vì bị đụng không nhẹ.
Vừa nghe nhi tử nói không muốn về nhà, Doanh Chính nhất thời đâu cũng không đau nhức, bỏ qua Vương Bí Mông Điềm hét lớn: “Ngươi dám!”
“Ta dám! Ta sợ gì…”
Một cái tát ‘ba’ vang dội cắt đứt lời Phù Tô, mà người bị đánh thì kinh ngạc ôm nửa khuôn mặt nhìn người đánh, bật cười nói: “Ngươi họ gì? Có bệnh sao!”
Nữ tử trong mắt mang theo khinh bỉ cùng chán ghét nhìn người chỉ sạch sẽ hơn khất cái một chút trước mặt cười lạnh nói: “Ngươi là cái thứ gì mà cư nhiên dám hô to gọi nhỏ trước mặt ân công, ngươi nghĩ mình là ai!”
Nhu nhu khuôn mặt bị người đánh, Phù Tô nhìn nữ tử vừa rồi còn quỳ xuống đất dập đầu hiện tại lại chỉ cao khí ngang hỏi lại: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Chuyện của ân công là chuyện của Lữ Trĩ ta, Lữ Trĩ không cho phép bất luận kẻ nào bất kính với ân công.”
Nghe tên đối phương Phù Tô đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cười to nói: “Lữ Trĩ phải không? Lão tử là Lưu Bang ngươi nhớ cho kỹ!”
“Phụ mẫu còn thì không đi xa, không chỉ bỏ nhà trốn đi hiện tại ngươi còn dám ngay trước mặt ta thay tên đổi họ, ta xem sách của ngươi thực sự là đọc vô dụng rồi!” Hắc nghiêm mặt đi lên trước, chỉ một túm Doanh Chính đã nhấc được Phù Tô đang còn ưỡn ngực làm bộ hoành tráng vứt lên vai, ngay dưới mắt đám đông khiêng người về hướng gian phòng bọn họ vừa đi ra: “Ta đã nói cái gì? Ngươi nếu như dám bỏ nhà đi thì ta đánh gãy chân ngươi!”
Bị Doanh Chính làm sợ đến run lên, Phù Tô vội vàng cầu xin tha thứ: “Cha ta sai rồi, ta vừa rồi là nói giỡn, là để cho ngươi kinh hỉ! Nghĩa phụ các ngươi nhanh cứu cứu ta a!”
Hai tai không nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ, Doanh Chính dừng bước quay đầu lại lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ tử tên là Lữ Trĩ, mở miệng nói: “Chém tay ả đi!”
Này không phải là bảo hai người chúng ta làm sao? Vương Bí cùng Mông Điềm nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Ngươi đi!”
Cố sức đóng sầm cửa phòng Doanh Chính ném Phù Tô từ trên vai xuống đất: “Thực sự là có tiền đồ, còn dám trốn nhà!” Cúi thắt lưng nhéo loạn trên mặt Phù Tô: “Nhìn ngươi xem ra sống không sai, còn nuôi ra được hai cái cằm.” Ngữ khí tràn ngập âm trầm.
“Không…Không…Đây là phù thũng…” Khí thế vừa rồi hoàn toàn biến mất, Phù Tô bây giờ điềm đạm đáng yêu như tiểu tức phụ nhi: “Cha…ta vừa rồi thực sự là nói giỡn với ngươi…Ngươi đừng nghĩ là…thật…ân…” Vung vẩy hai tay, trừng lớn hai mắt, Phù Tô nhìn miệng mình bị người chặn lại, cảm thụ được một cái gì đó hình như là lưỡi vói vào bên trong, cuốn lấy đầu lưỡi của hắn, quấy a quấy, quấy a quấy, quấy đến hắn choáng váng đầu.
Phù Tô ngây thơ hai đời nào đã gặp qua trận thế như vậy, cả người liền hồng như tôm luộc.
Phát hiện nhi tử không giãy dụa, trong lòng thiết hỉ Doanh Chính hai ba đường đã cởi y phục Phù Tô, dọc theo cổ hôn từng chút một cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh: “Vị gì vậy?” Ngẩng đầu Doanh Chính nhíu mày hỏi.
“Mùi vị?” Cúi đầu ngửi ngửi chính mình, sau đó Phù Tô không để ý lăm nói: “Ta…một tháng không tắm…Bất quá không có vị a…Ta có lau người!”
Nghe xong lời này Doanh Chính nhất thời tình cảm mãnh liệt hoàn toàn biến mất, cực nhanh mặc lại y phục cho nhi tử lần thứ hai khiêng hắn lên vai, chạy khỏi tửu lâu.
~