CHƯƠNG 66 – NHỮNG NGÀY CHỊU KHỔ CỦA DOANH CHÍNH CHA(TAM) ~
Mưa to gió lớn sấm sét vang trời, từng giọt nước lớn như hạt đậu tầm tã đập xuống đất thành từng lỗ nhỏ, mà hoàng thổ trên mặt đất cũng nhân nước mưa cọ rửa mà biến thành một mảnh lầy lội, lúc này vì mưa rơi xuống mà bắn tung tóe khắp nơi không phải là nước mà là canh bùn.
Doanh Chính Phù Tô chính là dưới loại khí trời đó bị áp giải đến công trường xây dựng Tần Trường Thành, bắt đầu cuộc sống mới của bọn họ.
Điểm danh xong, lao dịch nô lệ khác phải chạy đi xây Trường Thành, chỉ có Doanh Chính cùng Phù Tô được giữ lại, bởi vì tình huống của bọn họ tương đối đặc thù.
Đầu tiên bọn họ là giữa đường mua vào sung đủ nhân số, vả lại tất cả mọi người đều nhận định hai người là Vu sư.
Vu sư là một chức nghiệp vĩ đại trong thời đại này, không chỉ làm việc cho thần linh mà còn đảm nhiệm công tác của đại phu. Bởi vậy trong xã hội được khoanh vùng địa vị tương đối cao, bọn họ được người tôn kính, trong mắt người cùng khổ thì đó chính là sứ giả của thần.
Hơn nữa dọc theo đường đi Phù Tô thực thực giả giả một phen nói khoác làm mọi người càng thêm tin tưởng hai người là vu sư, vì vậy vừa đến nơi bọn họ đã được mời đến một gian phòng sạch sẽ ngăn nắp xa khỏi công trường, liên tục ba ngày được nuôi ăn ngon uống sạch. Tất cả những đãi ngộ này làm Phù Tô trong lòng rất đắc ý, nghĩ mình đúng là có tài, trong nghịch cảnh cũng có thể hỗn đến phong thanh thủy khởi.
Ngoại trừ trên chân còn mang xích ra, Doanh Chính cùng Phù Tô ngủ ngon ăn khỏe, mỗi ngày lại không cần đi sớm về muộn làm việc trên công trường. Công tác duy nhất bọn họ được an bài chính là chỉnh lý văn thư ký lục, để ngày sau nộp lên triều đình lĩnh lương thù phát xuống.
Bất quá thông thường người ngồi ở bên bàn sao chép văn thư là Doanh Chính cha, rất ít có thể thấy bóng dáng Phù Tô, bởi vì hắn mỗi ngày cơm nước xong sẽ ra ngoài đi dạo, mới vài ngày đã hỏi thăm thanh thanh sở sở mọi chuyện trên công trường.
Ngồi xổm phía sau Doanh Chính cha Phù Tô nghiêm túc vung nắm tay, không ngại cực khổ vì cha hắn đấm lưng bóp vai, cộng thêm hồi báo tin tức hỏi thăm được lên thượng cấp lãnh đạo: “Bọn chúng sợ hai ta bị đẩy đi công trường làm việc lòng sinh oán hận trả thù, nhưng cũng không dám giết để ngừa chúng ta hóa thành lệ quỷ không tha cho bọn chúng, cho nên mới an bài công tác văn thư cho ngươi ta làm.”
“Ân, còn có gì?” Thẩm tra đối chiếu danh sách một chút, cuốn lại thẻ tre đã viết xong Doanh Chính lại lấy thẻ mới bắt đầu tiếp tục sao chép.
“Còn có gì a?” Tựa đầu lên lưng Doanh Chính Phù Tô suy trái nghĩ phải rốt cuộc nhớ ra còn có một việc, vì vậy bò lên lưng ghé vào tai Doanh Chính cha nhỏ giọng nói: “Ta còn nghe được cái công trường này lương thù nhiều hơn so với bất luận nơi nào, cũng chỉ ở đây mới có thể ‘mười đi chín không về’. Ngay cả một phần lao dịch duy nhất có mạng kéo được đến hết hạn kỳ thực cũng lấy không được bao nhiêu tiền, đại bộ phận tiền đều vào hầu bao quan viên ở đây. Ta còn nghe nói bọn chúng để bớt phải phát tiền mới cố ý bắt lao dịch lao động chẳng phân biệt ngày đêm, chẳng phân biệt khí trời, đồng thời vô luận điều kiện sinh hoạt hay là ẩm thực đều kém đến cùng cực, còn không tốt bằng thức ăn của tử lao trong cung.”
Doanh Chính dừng bút, nghĩ đốc công một công trường nho nhỏ với mấy tiểu quan viên địa phương không có khả năng có lá gan lớn như vậy mà lừa gạt tiền triều đình, hơn nữa từ văn thư nhiều ngày sao chép có thể phát hiện những người này đều phân công tầng tầng tương khấu minh xác. Văn thư cần giao lên trên viết không hề có kẽ hở, nếu như không phải tự mình đến đây một chuyến hoàn toàn không có khả năng phát hiện vấn đề ở nơi này, cái gì mà lao dịch tinh thần công tác tăng cao mãnh liệt, cái gì mà ăn được ăn no ở được ở tốt, tất cả đều là dối trá.
Triều đình còn vì thế mà thưởng không ít cho bọn chúng, mà số tiền này…
“Đằng sau bọn chúng khẳng định có người.” Doanh Chính nói.
“Đây là đương nhiên, hơn nữa ta nghĩ nhất định là người trong triều đình, nếu không vì sao chúng có lá gan lớn như vậy? Ngay cả quan viên phụ tráchxuống thị sát cũng dám thông đồng làm bậy, chuyện này tuyệt đối không có khả năng chỉ nhét chút tiền là có thể giải quyết.”
Gật đầu biểu thị tán thành, Doanh Chính nghiêng qua nhắm cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng hé ra hợp lại của Phù Tô đụng một cái, kết quả phát hiện cảm giác này hay một cách thần kỳ, vì vậy kéo người một cái siết chặt vào lòng cố sức hôn: “Thật muốn ngay bây giờ có được ngươi.” Doanh Chính khàn giọng nói.
Nghe ra Doanh Chính lại nhớ thương cúc hoa của mình, Phù Tô vừa rồi còn bị hôn đến tay chân vô lực xương cốt nhũn ra cuống quít tứ chi cùng sử dụng từ trong lòng Doanh Chính trèo ra ngoài: “Cái này…tiến triển quá nhanh…Ta vẫn luôn phản đối hành vi *** trước hôn nhân..”xấu hổ đỏ mặt.
Lời nhảm của Phù Tô Doanh Chính đã quen vừa vào tai này là thả ra tai kia không để trong lòng, miễn cho tức chết chính mình. Giữa lúc Doanh Chínhđang muốn mở miệng bảo Phù Tô quay lại cho mình ôm một chút, đột nhiên nghe sân bên ngoài có động tĩnh.
“Tiểu Tống huynh đệ ngươi ở đâu?” Ngoài phòng truyền vào tiếng hô của một nam nhân.
“Đây! Đây!” Đu lên cửa sổ liếc mắt nhìn, thấy là quân đầu quản thức ăn Phù Tô vội vã đứng lên chuẩn bị ra cửa. Đánh tốt quan hệ với người quản cơm tuyệt đối lợi nhiều hơn hại, không chỉ bình thường được cấp nhiều hơn còn có thể tăng chút bữa đặc biệt.
“Chờ một chút!” Nguy hiểm híp mắt lại, Doanh Chính nhìn chằm chằm Phù Tô tựa như đại hôi lang nhìn chằm chằm tiểu cừu: “Tiểu Tống? Ngươi chừng nào thì họ Tống, ân?”
Bị Doanh Chính nhìn quá sợ hãi Phù Tô lập tức như thằn lằn bám dính vách tường cười hắc hắc: “Thì là…ừ đúng rồi…Mấy ngày trước đốc công hỏi hai ta họ gì, cũng không thể nói cho hắn là họ ‘Doanh’ đi?” Ai chẳng biết thiên hạ này là thiên hạ của Doanh thị, Phù Tô rất sợ đến lúc đó những kẻ kia biết thân phận của mình rồi lại chơi trò cá chết lưới rách, được ăn cả ngã về không hay gì gì đó: “Ta mới nói ta họ Tống.”
“Tống gì?”
“Tống Nhiễm.”
Doanh Chính lấy ngón tay gõ gõ bàn lại hỏi: “Vậy ngươi nói ta họ gì tên gì? Sư ~ đệ” Cố ý kéo dài giọng nhìn bản mặt chột dạ đối diện của nhi tử.
“Ta nói ngươi họ ‘Khang’ tên ‘Ninh’, nghĩa là an khang, êm tai sao?”
Khang Ninh? Suy nghĩ một chút thấy tên này cũng không tệ lắm: “Hai cái tên này xuất xứ từ nơi nào?” Doanh Chính nhìn Phù Tô.
Xuất xứ? Đặt cái tên còn phải có xuất xứ? Chớp chớp mắt, Phù Tô lắc đầu nói: “Không xuất xứ, không điển cố, là tên mới nhớ ra mà thôi. Hai người kia thế nhưng là đại danh nhân, nhân khí cao khỏi phải bàn, chiều cao, sở thích, thậm chí ba vòng ta cũng biết. Cha ngươi tùy tiện hỏi!”
Nghe người ngoài phòng thúc giục vài tiếng Doanh Chính phất tay cho Phù Tô đi ra ngoài trước rồi cầm bút tiếp tục sao chép.
Thấy Doanh Chính không hề truy vấn Phù Tô dán tường cọ đến cạnh cửa một cái liền xông ra ngoài: “Triệu ca ngươi tìm ta có chuyện gì? Nghiêm trọng sao?” Đóng cửa kỹ càng lại cho Doanh Chính, Phù Tô chạy ra sân hỏi.
Một nam nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi mặc quân ngăn, trên đầu quấn khăn bố, mặt đầy râu ria có chút ngượng ngùng vẫy Phù Tô nhỏ giọng nói: “Đại ca muốn tìm huynh đệ…huynh đệ…tính giúp một mạng…” Len lén nhét hai quả trứng vào tay Phù Tô, ở công trường trứng gà thế nhưng cũng tương đương với đồ tốt: “Ngươi cũng biết đại ca đã khắc chết…ba…tức phụ…Ngươi xem có phải còn có thể…”
Ngắm bốn phía thấy không có phần tử khả nghi Phù Tô thu trứng gà cất cẩn thận, câu tay lên cổ đầu bếp vỗ ngực nói: “Giao cho tiểu đệ, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ!”
Vừa nghe có cách, đầu bếp vội vái rồi lại lạy Phù Tô, hai người cùng nhau tìm một góc ‘sửa mạng’.
Ngồi trong phòng, tâm tư của Doanh Chính cũng không đặt ở việc sao chép văn thư, đầy đầu đều đang suy nghĩ nhi tử với mấy kẻ Khang Ninh, Tống Nhiêm kia là quan hệ gì, vì sao ngay cả sở thích của người ta cũng đều biết.
Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng Doanh Chính cha quyết định hồi cung rồi lập tức lệnh Úy Liễu điều tra hai người này. Hắn muốn nhìn một cái xem người có thể làm nhi tử của hắn để bụng như thế rốt cuộc có cái gì đặc biệt.
— 0O0 —
Doanh Chính là soái ca, Cơ Uyển là mỹ nhân, Phù Tô là nhi tử của hai người bọn họ về ngoại hình mà nói tuyệt đối không thể kém cỏi ở chỗ nào.
Huống chi dáng dấp Phù Tô không chỉ giống Cơ Uyển mà còn kế thừa đặc điểm của Doanh Chính, tuổi tăng lên ngũ quan mở, người càng thêm tuấn tú lại không mất khí chất nam tử. Miệng lưỡi ngọt ngào, làm người chịu khó, vô luận đối với ai cũng đều cười tủm tỉm, cho nên Phù Tô ở công trường rất được hoan nghênh.
Thế nhưng được hoan nghênh không có nghĩa là người nào cũng thích hắn, trên đời này còn chưa có người có thể làm cho tất cả mọi người đều thích mình. Huống hồ còn có một loại người ngứa mắt nhất là thấy người khác an ổn, yêu nhất vô sự cũng đố kỵ, còn thích đổ hết sai lầm của mình lên đầu đối phương.
Loại người như thế còn gọi là tiểu nhân. Đời trước từ nhà trẻ cho đến lúc đi làm, Phù Tô mọi việc đều theo con đường trung dung cũng không ít chạm qua những kẻ như vậy. Nhỏ thì bị người vẽ bậy vào sách vở, lớn thì thành quả công tác bị tranh mất chức vị không thăng được, những chuyện này Phù Tô đều đã kinh lịch qua. Nhưng hắn cũng có một số loại tình huống chưa từng kinh lịch đến – tỷ như bị một đám người vây vào góc tường quấy rối ***.
Phù Tô dám thề với trời mình tuyệt đối không có nam nhân duyên, dù có cũng là huynh đệ hữu tình thuần túy tinh khiết, tuyệt đối không phải về cái phương diện gì gì đó.
Đối mặt với lần bị quấy rối *** đầu tiên, có thể nói tâm tình của Phù Tô lúc này là kích động cùng hưng phấn không gì sánh được, hắn còn thiếu điều chủ động giật cổ áo ra rồi hét lên sợ hãi bảo đừng có lại gần.
Lần này đám phát tác với Phù Tô có bốn, một là sĩ binh chuyên chải bờmngựa, một là lao dịch nhóm lửa ở thiện phòng, một là tiểu công đầu phụ trách lao dịch ở công trường, một còn lại là tiểu cữu tử (em vợ) của quan viên giám quản phụ trách tu kiến Tần Trường Thành. Ba kẻ trước là bởi vì Phù Tô đến mà mất đi chỗ tốt cũ, còn kẻ cuối cùng thì hoàn toàn là vì thèm nhỏ dãi mỹ sắc của Phù Tô mà có ý đồ xấu xa.
Bị người chặn đường Phù Tô nhìn lướt qua mặt bốn tên kia làm bộ sợ hãi nói: “Các ngươi…các ngươi…các ngươi muốn…Sư huynh ta sẽ không bỏ qua các ngươi, hắn.. .hắn.. .hắn giết người không thấy máu!”
Bốn tên nghe xong lời này cười ha ha, đặc biệt tiểu cữu tử bộ dạng lấm la lấm lét cười lớn nhất khó nghe nhất: “Hắn vĩnh viễn sẽ không biết, bởi vì ngươi không có cơ hội nói.”
Hai tay ôm mặt làm vẻ sợ hãi, Phù Tô cố ý cất cao giọng thét to: “Các ngươi đừng tới đây! Ta sẽ gọi người cứu mạng!”
“Ha ha ha, gọi đi! Ngươi có gào rách cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu, ngoan ngoãn để gia thương ngươi đi!” Bốn kẻ nọ lại tiến đến gần.
Cơ trên mặt giật giật, Phù Tô thập phần buồn bực vì sao *** tặc trên đòi đều thích nói cái câu kịch kinh điển này, đồng thời cũng tức giận mình sao xuyên qua một hồi lại quá chiêu nam nhân ‘yêu thích’ như vậy.
Buông tay xuống Phù Tô bẻ bẻ cổ tay, lắc lắc vai, rồi lại uốn uốn thắt lưng. Tách hai chân hơi xa nhau ra, ngón cái tay trái cọ lên mũi một cái, vươn tay phải học Lý Tiểu Long vẫy vẫy: “Nga nga nga ~ chúng ta là người Trung Quốc chứ không phải ma bệnh Đông Á!”
Thấy đối phương cả bốn ngẩn người Phù Tô nghĩ lại mới phát giác lời kịch không quá đúng, vì vậy sửa thành: “Hận nhất người ta nói ta là tiểu thụ! Kẻ nào nhớ thương cúc hoa của bổn đại gia giết chết không tha! Ta đánh!”
Phi thân nhảy lên, một quyền táng trúng mũi tiểu binh, một cước đạp đầu tiểu công nằm rạp xuống đất, một khuỷu tay phải xoá sạch răng cửa lao dịch, tối hậu một cái xoay người nhắm thẳng ‘tiểu đệ đệ’ của tiểu cữu tử trực tiếp phế luôn thứ đó đi.
Nhổ một cái về phía bốn kẻ đang ôm bốn bộ vị khác nhau lăn lộn trên mặt đất, Phù Tô còn đá thêm cho mỗi tên một cước: “Đừng tưởng rằng lão tử dễ chọc, còn có lần sau trực tiếp cho các ngươi đời đời kiếp kiếp làm súc sinh!” Phủi phủi bụi bặm trên thân Phù Tô hừ một tiếng đắc ý chắp tay sau mông hất chân chữ bát đi về.
Ngoại trừ nhiều năm trước bởi vì chuyện Ngọc Thấu mà cùng Mông Nghị đánh một trận, còn có lần gặp Hạng Vũ ngụy trang thành thích khách liều mạng một trận nữa, thì đây là lần thứ ba toàn thắng trong mười bảy năm cuộc đời của Phù Tô, đồng thời còn là mỗi chiêu một mạng.
Lấy tính tình của hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua bất luận chuyện gì có thể tự khen chính mình, một hồi đến nơi ở hắn liền lôi kéo Doanh Chính cha kể lại công tích vĩ đại cùng tuyệt thế võ công của mình, bởi vì quá đầu nhập đến nỗi không phát giác sát ý trong mắt Doanh Chính cha.
“Còn dám giỡn, ta là người như thế nào? Thực sự là muốn chết! Trực tiếp phế bọn chúng đi.” Nhận trứng gà đã được Doanh Chính lột sạch Phù Tô một ngụm nhét hết vào trong miệng bắt đầu nhai: “Trước đây không biết bọn chúng đã khi dễ bao nhiêu người, ta thực muốn trực tiếp xử luôn bọn chúng!” Nói cực có khí thế.
“Vậy ngươi vì sao không trực tiếp giết bọn chúng?” Mắt liếc nhìn Phù Tô một cái trong lòng tiếp tục tính toán sự tình.
“Ta không phải là sợ…” Phù Tô nói phân nửa đã bị Triệu trù tử vội vã chạy vào cắt ngang, chỉ thấy khuôn mặt đỏ bừng của hắn tràn đầy lo lắng, Phù Tô hảo tâm rót chén nước đưa lên: “Triệu đại ca uống miếng nước.”
Đẩy cái chén đi Triệu trù tử chụp lấy Phù Tô kích động nói: “Tiểu Tống huynh đệ ngươi nhanh trốn đi! Đại lão gia cùng tiểu cữu tử mang theo người đến, bọn họ nói muốn biếm ngươi làm nô lệ đưa đi…đưa đi…” cầm bao quần áo lương khô trong tay nhét sang.
“Đưa đi cái gì?” Nhìn thấy ánh đuốc nghe tiếng chửi bậy càng ngày càng gần Phù Tô hiếu kỳ hỏi.
“Đưa đi…cho binh gia hưởng lạc!”
Không đợi Phù Tô tỏ thái độ, Doanh Chính trước đã đứng phắt dậy một cước đá lật bàn.
…………….
Máu, nơi nơi đều là máu, trong không khí tràn ngập mùi máu tưoi, ban đêm nguyên bản oi bức lúc này lại làm người ta lãnh ý dâng đầy, mao cốt tủng nhiên. Hoàng thổ trong tiểu viện đã biến thành hồng sắc, đồng thời vung vãi khắp nơi trên đất là thi thể cùng những mẩu chân tay bị chặt cụt.
‘Tiểu cữu tử’ lúc vừa đến còn được nâng đỡ hung ác độc địa chửi bới người khác lúc này đã sợ đến tè ra quần, khóc hô bò ra ngoài sân, nếu như không phải bởi vì hai chân đã bị người chặt bỏ, người này chắc chắn tay chân cùng sử dụng chỉ để rời xa cái kẻ điên mang kiếm đã khát giết người đến đỏ rực mắt sau lưng: “Tổng quản…Tổng quản…Cứu ta….” Vươn tay về phía nam nhân vâng mệnh mang binh giúp mình xả giận lúc này lại trốn ở sau lưng binh sĩ: “Ngươi dám không nghe tỷ phu ta…a…” Thắt lưng bị người đạp giữ lại, ‘tiểu cữu tử’ đau đớn oa oa kêu to: “Đại nhân không phải ta…người là…hắn giết…” Quay đầu lại nói với người xách kiếm một thân đẫm máu.
“Vương…Vương…Vương thiếu gia…Ngươi đừng có nói lung tung…Trù tử đó rõ ràng là ngươi hạ lệnh giết…Sao có thể đổ lên đầu Tiểu Đắc?” Nam nhân để râu dê trốn ở sau đoàn người vội vàng bảo đám sĩ binh còn sót lại vây quanh bảo hộ mình, nào còn có dáng dấp kiêu ngạo lúc vừa tới.
Hai khắc trước những kẻ này vừa chửi bậy vừa đi vào sân muốn bắt Phù Tô, xung quanh bị dọa sợ đến không ai dám ra, có lẽ phải nói là bọn họ đều dự định bo bo giữa mình. Tính mạng của người khác dù sao cũng không quan trọng bằng của mình, mặc dù biết ‘Tống Nhiễm’ bị điểm danh là oan uổng nhưng cũng không ai dám ra mặt, ngoại trừ Triệu trù tử đến báo tin cùng mang cho lương thực.
“Tiểu Tống huynh đệ ngươi cùng sư huynh ngươi nhanh trốn đi, leo ra từ bức tường đằng sau, những thức ăn này có thể kéo dài ít lâu. Đúng rồi đây là chìa khóa có thể tháo xích chân ngươi, ta đi cản bọn họ, các ngươi nhanh đi đi.” Kín đáo đưa chìa khóa cho đối phương, căn dặn xong Triệu trù tử liền muốn ra ngoài.
Vươn tay kéo Triệu trù tử mặt đầy lo lắng lại, Phù Tô thu hồi vẻ tươi cười trên mặt: “Triệu ca, chuyện của ta không thể liên lụy ngươi, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Phù Tô cũng không muốn bởi vì chuyện của mình mà liên lụy người xa lạ.
“Nói cái gì vậy Tiểu Tống huynh đệ, ngươi gọi một tiếng Triệu ca thì đại biểu là huynh đệ của ta, huynh đệ gặp nạn ta làm đại ca có thể nào khoanh tay đứng nhìn, các ngươi đi mau!”
Triệu trù tử nói làm Phù Tô cảm thấy xấu hổ, mình vốn chỉ lợi dụng hắn để lừa có cơm ăn, còn vẫn xem hắn như người xa lạ, không nghĩ đến người này đối với mình lại thật lòng: “Triệu đại ca…” Cảm giác Doanh Chính cố sức siết tay mình Phù Tô quay đầu chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu.
Không đợi Phù Tô nói gì nữa Triệu trù tử chạy khỏi gian nhà chắn ở ngoài cửa dự định giúp bọn họ tranh thủ chút thời gian.
Lúc này Doanh Chính tuy rằng rất muốn giết sạch những kẻ dám nhớ thương nhi tử bên ngoài, nhưng lý trí nhắc nhở hắn bọn họ chỉ hai người có đánh cũng không ngăn nổi nhân số đông đảo của đối phương, trước chạy đi mới là thượng sách.
Thế nhưng khi bọn họ vừa đến gian nhà hậu viện chuẩn bị leo tường ra ngoài thì một tiếng hét thảm cùng thanh âm đao kiếm chặt đứt xương truyền đến, cái người thình lình kêu lên thảm thiết đó chính là Triệu trù tử.
Phù Tô nửa người còn đang vắt trên tường biểu tình trên mặt thay đổi, lập tức nhảy xuống chạy ra sân trước.
“Tô nhi! Tô nhi!” Mắt thấy gọi không kịp Doanh Chính cha cũng chỉ có thể cùng chạy trở lại.
……………
Khom lưng nhặt đầu người chết không nhắm mắt dưới đất lên, Phù Tô cầm chặt thanh kiếm đẫm máu trong tay, mắt nhìn chằm chằm đám người vẫn đang từng bước lui về phía sau. Lúc này đằng sau Phù Tô đã tràn đầy thi thể, tướng chết mỗi tên đều vô cùng thê thảm, thủ pháp giết người cư nhiên hệt như các tử sĩ thủ hạ của Tử Anh.
Phù Tô như vậy đừng nói là đám người ở công trường chưa thấy qua, chính là Doanh Chính vẫn sống cùng hắn cũng chưa từng thấy, Phù Tô trước mắt hắn lúc này ngay cả tóc cũng đẫm máu những kẻ bị hắn chém giết.
Mang kiếm đi đến đứng bên cạnh Phù Tô, Doanh Chính rất muốn đánh tỉnh nhi tử đang say cơn giết người, nhưng lúc này chỉ có như vậy hai người bọn họ mới có cơ hội mở một đường máu.
Nhìn hai người từng bước tới gần tổng quản hạ lệnh chém Triệu trù tử suýt nữa sợ đến quỳ rạp xuống đất, mà lúc này xa xa đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền đến hơn nữa không chỉ một con, từ thanh âm cùng số đuốc có thể đoán được đang tới ít nhất cũng có trăm người.
Thấy cứu binh tới tổng quản lập tức trở nên kiêu ngạo: “Xem ngươi làm sao đấu nổi trên dưới trăm người, nhanh quỳ xuống cầu xin tha thứ, lão tử có thể tha các ngươi…A…”
Không đợi tổng quản nói lời kiêu ngạo cho hết, chỉ thấy một thanh lợi kiếm lao thẳng đến cắm vào ngực hắn, xung lực còn đẩy người hắn bắn ra sau mấy thước găm lên cây, không ai thấy Phù Tô xuất thủ lúc nào.
Lúc một đám Tần binh mặc áo giáp đen cưỡi ngựa cao lớn thân phận rõ ràng cao hơn sĩ binh thông thường đi tới ngoài sân thì trong viện người sống ngoại trừ mười mấy tiểu binh chỉ có tổng quản bị đóng đinh trên cây còn một hơi thở.
Chờ thấy rõ tình huống trong viện, những người này toàn bộ xoay người xuống ngựa rút bội kiếm trên lưng ra.
Nhất thời đêm tối được hàng trăm cây đuốc chiếu thành ban ngày.
— 0O0 —
~