Tần Ca

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6 – PHỤC TÔ? PHÙ TÔ? ~

.

Gần đây triều đình Đại Tần đã xảy ra một vài đại sự, mà những đại sự này chung quy cũng đều quay xung quanh một người, chính là đại vương tử điện hạ vừa mới ra lò còn nóng hôi hổi.

Trước hết, đại vương tử sinh hạ ngay lúc tiếng chuông tân niên thứ nhất vang lên, cùng với tiếng khóc cùng tiếng chuông còn có bông tuyết trắng tinh từ trên trời giáng xuống. Hừng đông, cả hoàng cung giăng đèn kết hoa, Tần vương tự mình lưng đeo Lân nhi (từ để chỉ hài tử tỏ ý quý trọng) giương cung bắn tên, chiêu cáo thiên hạ Đại Tần vương tử đã ra đời.

Tần vương đối với hài tử này lòng yêu thích đã vượt xa thường tình đế vương, không chỉ nói đến thân phận chí tôn của hắn, ngay cả người thường cho dù yêu mến hài tử cũng sẽ không tự mình động thủ chiếu cố, mà vị tối cường đế quốc quân vương sau đó còn mặc triều phục ở trong phòng tự tay tắm rửa cho con ăn.

Bỏ qua chuyện bế con trong tay làm rơi vào bồn tắm suýt chết đuối, lại bỏ qua chuyện đút cho con ăn gì đó chút nữa làm sặc chết con, thì Tần vương tuyệt đối là một phụ thân tốt.

Đế vương làm gì thì thường thường sẽ có ảnh hưởng đến thần tử, chuyện quân vương tự mình chiếu cố hài tử khiến cho triều đình Tần quốc một hồi sóng to gió lớn, các vị đại nhân ngày xưa chỉ ham văn thơ đối ngẫu nhìn Đại vương mà tự cắn rứt lương tâm, về nhà biến thành từ phụ cùng đứa con chơi đùa.

Lúc lâm triều mọi người cũng không còn châm chọc khiêu khích chèn ép lẫn nhau, mà là êm đẹp tụ lại một chỗ kể sự tích làm cha của mình, khoe khoang hài tử, mang đến cho triều đình một không khí vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Giữa lúc cả triều đình tràn ngập phong trào “từ phụ”, phương sĩ Từ Phúc vắng tiếng đã mười năm phái tới một vị đồng tử mang theo trọng lễ đến Tần, thay mặt chính mình quỳ gối ngoài cửa phòng đại vương tử dập đầu ba lần rồi mới rời đi, điều này làm cho mọi người vốn nhàn hạ nhiều ngày lại có chủ đề mà tranh luận.

Mười năm trước lúc Tần vương đăng cơ, Từ Phúc không nói một lời dập đầu ba cái, người sáng suốt đều nhìn ra lời lẽ hàm ẩn của y. Hôm nay y lại phái tâm phúc đến lễ “tam triêu” thay mình dập đầu, ý tứ không nói ra nhưng không phải không thể tinh tường.

Dù sao mặc kệ người ngoài nghĩ như thế nào, Doanh Chính quả thực rất vui vẻ, trong mắt hắn lúc này xem ra thứ đáng giá nhất được mang đến cho hài tử quý báu của hắn, chính là ba cái dập đầu này. Vì thế, Doanh Chính tại lễ “tam triêu” ban bố chiếu lệnh đại xá, tất cả các quận của Tần quốc giảm thuế, nạp hiền, tại nội cung Hàm Dương xếp đặt yến hội chiêu đãi quần thần.

Mọi người đang nâng cốc nói cười thì thấy quân vương sắc mặt đại biến bối rối rời đi, không lâu sau hậu cung truyền ra tin tức nói đại vương tử lúc “khai nãi” đột nhiên thất khiếu (hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng) chảy máu, huyết lưu không ngừng. Ngự y thúc thủ vô phương, quân vương vì thế vô cùng giận dữ, hạ nhân hết thảy đều cảm thấy bất an, e sợ liên lụy.

Qua một lúc tin tức lại từ hậu cung truyền vào đại điện, nghe nói đại vương tử là bị người hạ độc, mặc dù đã cứu thoát nhưng hôn mê bất tỉnh. Quân vương vì thế hạ chỉ, nếu như tính mạng vương tử đáng lo ngại, người trong hậu cung toàn bộ đền mạng.

Vì vậy những người trong triều đình có đưa nữ tử vào hậu cung vô cùng khẩn trương lo lắng, liều mạng nghĩ muốn truyền tin tức vào hậu cung, bảo người nhà bên trong ngàn vạn lần không được động chạm đến chuyện nguy hiểm này, đây chính là tội tru di cửu tộc.

Trong điện mọi người hoảng hốt lộn xộn hết cả, Mông Nghị canh giữ ở ngoài điện hai tay chắp sau lưng ngửa mặt lên trời thở dài, cảm khái “mị lực” của lời đồn đại, có thể đem hai hàng máu mũi truyền thành thất khiếu chảy máu. Còn có “hậu cung toàn bộ đền mạng” gì đó, Đại vương nhà ta chỉ nói câu “không có thủ dụ không được phép nhìn, người vi phạm tử hình ngay tại chỗ” có biết không vậy.

Hồi tưởng lại sắc mặt lời nói của mấy ca ca cùng đại tẩu trong sân, Mông Nghị lắc lắc đầu, cảm thấy bọn họ suy nghĩ quá mức hoang đường. Thái y chẳng phải cũng nói là thận hỏa quá vượng, vừa rời bụng mẹ, hơn nữa hôm nay bị mọi người xoay quanh vô cùng mệt mỏi, cho nên mới chảy máu mũi, nói cho cùng một tiểu tử vừa mới sinh ra vỏn vẹn ba ngày kia sao có thể bởi vì “tu sỉ” (cảm thấy xấu hổ) mà…

Ai, muốn hắn nói thì rõ ràng là vì các nàng kia rõ là người lớn mà còn nghĩ xấu cho hài tử, còn làm nó mệt chết người.

Tự thương cảm cho mình bởi vì ngay cả một tỳ nữ để thị tẩm cũng không có mà toàn bị các huynh trưởng giễu cợt, Mông Nghị thở dài ưỡn ngực thẳng lưng đón gió mà đứng, không biết cử động này của mình mê đảo mối tình đầu của vô số tiểu cung nga đang lén lút nhìn ra.

………

Dù sao cũng chỉ là hài tử mới sinh vỏn vẹn có ba ngày, lần chảy máu mũi này làm Phục Tô hôn mê liền nửa tháng. Thời gian của hắn ngừng lại, nhưng bên ngoài thời gian cứ theo lẽ thường mà vận động, nửa tháng, đủ để làm cho một Tiểu Hầu Tử trở nên trắng nõn, càng chọc cho người ta yêu thích.

Màu vàng vàng trên da mặt thối lui, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Phục Tô không còn nhăn nhăn nữa. Đáng ăn mừng chính là hắn mấy ngày này tuy mỗi ngày đều là ngủ mơ mơ màng màng, nhưng có thể ăn có thể uống, tuyệt đối không đói bụng đến xanh xao vàng vọt, ngược lại không khóc không nháo không vận động nên còn thêm được mấy lượng thịt.

Từ sau khi hắn dùng thân phận đại vương tử bị Doanh Chính ôm vào tẩm cung thì liền không có tin tức, được một thời gian mọi người cũng không đem mục quang chăm chú dán vào hắn nữa, mọi sự trên triều đình cũng khôi phục bình thường.

Nằm thẳng trên giường, Phục Tô một thân buồn khổ khẽ rên một ít, rèm mi cong vút trên đôi mắt hẹp dài giờ đã biến thành to tròn khẽ động đậy, vẫn không thể chấp nhận sự kiện cẩu huyết xuyên không chỉ có thể gặp trong tiểu thuyết này, đã thế còn là xuyên không vào nhà đế vương.

Giơ tay lên sờ sờ túi nhỏ sau gáy mình, Phục Tô buồn bực muốn chửi mẹ nó. Hắn trong lúc tình hình cực kỳ hỗn loạn vẫn vểnh tai thám thính được tin tức trọng yếu, đồ ngốc sáng nay đem tấm thân “mong manh như vỏ trứng gà”  này làm cho ngã chính là phụ thân kiếp này của hắn.

Bởi vì lúc đó hỗn loạn, người lại quá nhiều, trong phòng ánh sáng lại thập phần không đủ, Phục Tô cũng không thấy rõ tân nhiệm hoàng đế phụ thân của mình hình dạng như thế nào. Bất quá nhìn hắn luống cuống tay chân đến mức đem mình vứt bỏ lại vào bồn tắm mà lao vọt ra, không chịu dừng lại ở hành vi phá hoại thứ nhất, Phục Tô trăm phần trăm xác định người này chính là một đồ to đầu mà dại (nguyên tác: mao đầu tiểu tử).

Cha mình kiếp trước cả ngày cằn nhằn những chuyện thần thánh, miệng toàn những kiếp trước kiếp này, vận mệnh an bài không được nghịch chuyển, còn suốt ngày chạy tới chạy lui xem phong thuỷ cho người ta. Phụ thân kiếp này không lẩm bẩm lắm lời, nhưng lại là đồ ngốc, mình chỉ muốn một từ phụ thành thục ổn trọng sao lại khó đến vậy.

Nội tâm đau khổ, vốn định làm ra vài giọt nước mắt cho hợp với tình hình, có điều Phục Tô dùng hết khí lực cũng không nặn ra nổi, vì vậy ngượng ngùng mà thôi. Nghĩ đến mình cả đời vô tích sự, lại sớm chết xuống chiếm dụng quốc gia thổ địa tài nguyên Phục Tô nhịn không được mà cảm thấy thương xót.

Lại nghĩ tới cha mẹ từ nay về sau cơ khổ không nơi nương tựa, chỉ có thể lấy năm phần tiền bảo hiểm của mình sống qua ngày, Phục Tô vốn vô tâm vô cảm chợt lặng lẽ mà khóc, lần đầu tiên hận cái gì mà “kế hoạch hoá gia đình”. Nếu như không phải khống chế dân cư, nhà hắn cũng sẽ không chỉ có mình hắn là con cái, như vậy hắn có hôm nay thì cha mẹ cũng sẽ không rơi vào cảnh tuổi già đến không có con phụng dưỡng.

Ô ô…Cha, mặc dù người từ nhỏ ngược đãi bắt ta học những chữ đại triện cùng tiểu triện vốn không có mấy người biết kia, ta vẫn yêu người mà.

Ô ô… Mẹ, mặc dù ngươi khi còn bé bắt ta thắt bím tóc, làm cho ta một thiếu niên anh tuấn mỗi cuối tuần đều phải cùng một bầy nữ quỷ học đàn tranh đến mức bị người cười nhạo là ẻo lả, ta cũng vẫn yêu người mà.

Tuy cha mẹ của hắn không có chức có quyền, nhưng hắn yêu bọn họ, mặc dù hắn từ nhỏ những khi bảo mẫu trong nhà nghỉ thì phải đảm đương chuyện giặt quần áo nấu cơm, hắn vẫn thương nhà hắn như vậy. Đi với công ty là chuyện bắt buộc, hắn có ý định lễ Giáng Sinh được nghỉ thì cả nhà ba người ra ngoại quốc chơi, hiện tại xem ra đều tan thành bọt nước.

Càng nghĩ càng ủy khuất, càng ủy khuất càng nén giận, càng nén giận càng muốn khóc, vì vậy lúc Doanh Chính bãi triều vội vã quay lại tẩm cung liền nhìn thấy con trai bảo bối của mình nằm ở trên giường không hô không nháo không tiếng động mà rơi lệ. Doanh Chính luống cuống, vội vàng tiến lên động tác cứng ngắc ôm người vào trong ngực vỗ về.

Từ khi ra đời tại Triệu quốc làm con tin cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, Doanh Chính không biết tình thương của cha là cái gì, hắn chỉ biết mình khi đó rất hâm mộ những tiểu hài tử có thể cưỡi trên bờ vai phụ thân kia. Cho đến bảy tuổi trở lại Tần quốc, Doanh Chính mới lần đầu tiên cảm nhận được điều hắn mơ tưởng đã lâu. Tuy phụ vương của hắn sẽ không đem hắn gác ở trên cổ vui đùa, cũng sẽ không nắm tay hắn đi dạo mua đồ ở tiểu quán trên đường phố Hàm Dương, nhưng phụ vương mỗi ngày đều bận rộn chính sự vẫn bớt thời giờ cùng hắn ăn trưa ăn tối, còn sai người đem những đồ chơi mới nhất, tốt nhất của Hàm Dương đưa vào trong nội cung cho hắn chơi đùa.

Hắn đã từng ngồi trong ngực phụ vương nhìn người cưỡi tuấn mã đứng ở chỗ cao dùng roi ngựa chỉ vào phương xa, lớn tiếng nói thiên hạ này một ngày nào đó đều là thiên hạ của Đại Tần, Đại Tần sẽ là đế quốc duy nhất dưới bầu trời này.

Nhưng hạnh phúc hắn trông mong bảy năm, lại chỉ được hưởng năm năm này đã bị ba kẻ kia phá hủy. Lữ Bất Vi, Lao Ái, còn có nữ nhân ngu xuẩn chính mình không biết thân sinh phụ thân của con mình đến tột cùng là ai, lại còn ngoại tình giết chồng mình kia nữa, là bọn hắn hại chết phụ vương kính yêu nhất của hắn.

Hắn muốn trả thù, muốn cho ba người này vì những gì đã gây ra cho hắn mà trả giá thật nhiều.

“Bảo bảo (cục cưng) đừng khóc, nói cho phụ vương nghe có phải là đói bụng không, phụ vương gọi nãi mẫu tới cho ngươi được không?” Lau lung tung nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa con, Doanh Chính vốn chưa từng an ủi người khác, chỉ còn cách học ngữ khí của phụ vương lúc trước dỗ mình, vỗ vỗ đứa con bé bỏng.

Ta thèm vào, người anh em này, có chỗ nào mát mẻ thì đến đó nghỉ ngơi đi, ta hiện tại cần phát tiết một chút, ngài tránh ra cho rảnh chỗ có được không. Phục Tô liếc mắt sang nam nhân khoác miện phục, đầu đội mũ rủ xuống mười hai hàng châu biểu thị cho thân phận đế vương đang ôm mình, trèo trèo lên người kia, đem nước mũi nước mắt của mình trái cọ phải cọ dây hết lên quần áo “tôn quý”.

Trong ngực đứa con vẫn lặng lẽ khóc không ngừng, điều này làm cho Doanh Chính càng thêm lo lắng, hoài nghi không biết có phải là thân thể nó không khỏe. Hắn nhớ rõ hai nữ nhân của mình đều là khóc rống không ngừng cả canh giờ, nhưng đứa này lại…

Không biết phải làm như thế nào cho phải, Doanh Chính ôm hài tử trong ngực gấp gáp đến độ xoay quanh, thậm chí quên há miệng gọi cung nga đang canh giữ ở ngoài điện.

Bị người xoay đến choáng váng đầu, Phục Tô chóng mặt ghé trên vai phụ vương, sớm đã không còn tâm tình mà rơi nước mắt.

Không phải Phục Tô yếu đuối thích khóc nhè, mà là chuyện xuyên không này quá mức kỳ lạ hiếm gặp. Nói cho cùng xuyên không chuyện tình vốn là phúc lợi riêng dành cho những người có khổ đại thù sâu đến bi quan chán đời, hắn từ nhỏ được mọi người yêu thương, không có bệnh không có đau nhức, cuộc sống mỹ mãn, gần được thăng chức tăng lương sắp đi coi mắt tìm hạnh phúc, thật sự một chút cũng không muốn xuyên không. Huống chi trong nhà còn có song thân, đây chính là ép hắn không cách nào tận hiếu.

Hoa tử ca ca từng hát: “Nam nhân khóc đi không phải tội lỗi gì, người mạnh mẽ cũng có quyền mỏi mệt, phía sau nụ cười chỉ còn cõi lòng tan nát. Sao phải làm người khổ sở như vậy? Nam nhân khóc đi không phải tội lỗi gì, nếm thử hương vị nước mắt đã lâu không thấy rơi, trời mưa cũng là một loại may mắn, không bằng hảo hảo nắm chắc cơ hội này mà khóc lớn một hồi…” sự kiện xuyên không lần này đối với Phục Tô là một cú đánh quá lớn, hắn không phải là người không có tim không có phổi, với cái gì cũng không quan tâm, không phải hắn đang như thế sao? Hắn quan tâm người nhà của hắn, hắn không phải người lang thang một thân một mình không có ai chờ đợi. Chỉ là những điều này đều bị hắn ẩn ở nơi sâu nhất trong lòng không để lộ ra.

Hôm nay khóc chính là quyết định đem quá khứ hết thảy cáo biệt, đem chuyện hắn băn khoăn trong lòng nhưng lại tận lực lảng tránh không muốn đối mặt phát tiết hết ra. Từ hôm nay trở đi, hắn là vương tử của triều đại chưa biết là thời nào này, không cố chấp những chuyện đã phát sinh không thể vãn hồi nữa.

Thấy hài tử ghé vào đầu vai mình không còn rơi nước mắt Doanh Chính lúc này mới yên lòng lại, vỗ vỗ sau lưng hài tử cam đoan nói: “Phụ vương vĩnh viễn cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, đem đồ tốt nhất trong thiên hạ này đều cho ngươi, chỉ cần ngươi muốn thì sẽ không có gì người không có được. Chờ phụ vương nhất thống thiên hạ xong sẽ đem nó tặng cho ngươi, để ngươi trở thành chúa tể nơi này. Vô luận từ nay về sau phụ vương có bao nhiêu hài tử nối dòng, “hài tử” của phụ vương cũng chỉ có một mình ngươi.”

Từ ngày trưởng tử sinh ra Doanh Chính đã hạ quyết tâm đem tất cả những gì mình mất đi cùng không được hưởng thụ đến hết thảy đền bù trên nó, Doanh Chính hắn từ nay về sau chỉ có duy nhất một đứa con trai, những đứa khác với hắn mà nói đều là vì trách nhiệm sinh sôi nảy nở hoàng thất.

Lời đế vương không nên tin, đạo lý này Phục Tô rất rõ ràng, nhưng hắn cũng cảm thụ được lời người này nói không phải qua loa, bởi vậy cố mà tin tưởng một nửa. Từ nay về sau còn dài lắm, ai biết sẽ có sự tình gì phát sinh. Mình hiện nay được sủng ái có lẽ đơn giản là người này mới được làm cha, đến lúc hắn có đứa khác nữa, thì mình chẳng là gì.

Huống chi hiện tại thân thế cùng hoàn cảnh của hắn còn chưa minh bạch, lúc này mà mù quáng vui vẻ thật sự còn hơi sớm. Bất quá Phục Tô rất có tinh thần cổ vũ, dùng bàn tay nhỏ bé trắng nõn vỗ vỗ vai của “phụ vương” hắn, sau đó nhìn nam nhân mặc dù tuổi trẻ nhưng lại không thể che hết khí phách đế vương này cảm thấy có chút quen mắt, như đã gặp qua ở đâu.

Dù sao cũng không phải đại sự gì, nghĩ chưa ra thì chưa tính, Phục Tô đạp đạp duỗi tay chân phát hiện mình giằng co nửa ngày có chút đói bụng, vì vậy “Ân a…” vài tiếng, lấy tay chỉ chỉ miệng, tỏ ý mình muốn ăn gì đó.

Không biết có phải là thật sự có phụ tử liên tâm hay không, dù sao Doanh Chính vẫn là biết rõ đứa con đói bụng, vì vậy hướng ngoài cửa hét lớn: “Triệu Cao gọi nãi mẫu tiến đến.”

“Nô tài đã biết.” Ngoài cửa đầu tiên là truyền đến một giọng nam lanh lảnh, ngay sau đó là tiếng bước chân rời đi.

Nghe qua hai chữ “Triệu Cao” Phục Tô sửng sốt một chút, nhưng nghĩ danh tự cũng không đặc thù, trùng hợp cũng không phải không thể có, vì vậy không quá để ý, hiện tại hắn chỉ nghĩ lập tức có thể nhìn thấy Đại mỹ nhân kia, vì vậy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng lên, cũng có chút khẩn trương.

“Đại vương nãi mẫu đã đến.”

“Để cho nàng vào.”

Nghe thấy Đại mỹ nhân đã đến Phục Tô kích động quay đầu, nào biết không nhìn thấy Đại mỹ nhân, mà chỉ có một đại thẩm. Nhìn quanh bốn phía xác định không có thân ảnh Đại mỹ nhân, mà đại thẩm cũng đang xem ý tứ “phụ vương” hắn mà muốn cởi áo, Phục Tô như bị sét đánh. Đặc biệt khi phụ nhân kia muốn đỡ lấy mình thì Phục Tô lập tức thề không theo, không ngừng kéo quần áo, còn trực tiếp lấy tay kéo hàng châu trước mũ Doanh Chính chết không buông tay.

Giỡn gì vậy, thân thể này mặc dù mới hơn nửa tháng, nhưng tư tưởng của hắn chính là một nam nhân hai mươi sáu tuổi. Huống chi đã hưởng thụ qua bộ ngực lâm x linh (ý là đầy sức sống cùng mềm mại?) rồi sao có thể tiếp nhận được cái phù dung x ma ma (ý là héo tàn cùng già sao?) chứ, đây không phải là có chủ tâm muốn làm hắn chán ghét mà chết sao! Phục Tô kiên quyết bảo vệ trinh tiết.

Hài tử trước mắt không phải người thường, nãi mẫu cũng không dám tiến lên, đành khó xử nhìn về phía quân vương uy nghiêm.

“Bảo bảo không vừa ý nàng?” Doanh Chính liếc mắt, nghi ngờ, mấy ngày này đều tốt, sao vừa tỉnh lại không chịu bú sữa mẹ? Chẳng lẽ…Tuy cảm thấy hoang đường buồn cười, bất quá tỉ mỉ quan sát Doanh Chính vẫn có cảm giác bảo bối của mình không giống đứa nhỏ bình thường. “Ngươi xuống dưới trước đi.” Vẫy lui nãi mẫu, Doanh Chính ôm lấy đứa con nói lời vui đùa hiếm gặp: “Cục cưng nhất định là ngại nãi mẫu không xinh đẹp có phải không, ngươi là tiểu sắc quỷ. Đi, phụ vương mang ngươi đi gặp mẫu thân ngươi, nàng chính là Đại mỹ nhân, tin tưởng ngươi thoả mãn.” Nói xong đưa cho cung nga đem hài tử bao bọc cẩn thận miễn cho ra ngoài bị cảm lạnh, sau đó mới tự mình ôm lấy, xuất môn đi đến tiểu viện của Cơ Uyển.

………

Sau khi sinh hạ hài tử thân thể Cơ Uyển không tốt lắm, mặc dù nàng muốn tự mình cho con ăn nhưng cũng không có nhiều sữa. Sợ truyền bệnh Cơ Uyển mới đồng ý cho Doanh Chính ôm hài tử đi, nhưng dù sao cũng là một miếng thịt trên người mình, là người thân thiết nhất, nói không mong nhớ thì chỉ là gạt người, bởi vậy Cơ Uyển mỗi ngày đều ngóng trông đứa con khi tỉnh lại thì có thể trông thấy mình.

Nghe nội thị nội cung truyền lời Đại vương cùng vương tử sắp đến, Cơ Uyển lập tức sai người giúp mình trang điểm, muốn tự tay ôm con.

Bởi vì quá mức vui vẻ, cho nên khi thị nữ giúp mình trang điểm thì Cơ Uyển nhịn không được hát một tiểu khúc Trịnh quốc, lại quay sang hỏi thiếp thân thị nữ theo mình sang Tần: “Lục Ngạc (đài hoa màu xanh, tên tỳ nữ này hay thế + giống tên nhân vật trong Thần Điêu Đại Hiệp), ngươi nói xem lát nữa ta hát ru bảo bảo ngủ bằng khúc ca này liệu nó có thích không?”

Cung nhân tên Lục Ngạc vừa giúp Cơ Uyển chải tóc vừa cười nói: “Phu nhân quá lo lắng, đại vương tử sao có thể không thích, cũng phải nói thêm, đại vương tử của chúng ta thật sự là làm cho người ta phải kiêu ngạo, bộ dáng kia là tập trung hết ưu điểm của Đại vương cùng phu nhân, thực là tuấn tú.”

“Chỉ giỏi ba hoa, bảo bảo mới bao nhiêu ngày chứ.” Trên mặt nàng ý vui càng đậm, không có mẫu thân nào không muốn nghe con của mình được người tán dương.

Hai người vui vẻ nói cười, không biết lúc họ nói người đã đến ngoài cửa, còn đem lời hai người nghe được nhất thanh nhị sở.

.

“Sơn hữu phù tô

Thấp hữu hà hoa

Bất kiến tử đô

Nãi kiến cuồng thư.

Sơn hữu kiều tùng

Thấp hữu du long

Bất kiến tử sung

Nãi kiến giảo đồng”

.

“Núi kia rực rỡ phù dung,

Đầm kia sen nở nước ***g bóng hoa.

Anh hùng sao chẳng gặp cho,

Gặp toàn một lũ khù khờ ngán thay.

Núi kia cao vút hàng tùng,

Đầm kia sen nở tưng bừng cài hoa.

Anh hùng sao chẳng gặp cho,

Gặp toàn quỷ quái, lỡm lờ ngán thay.”

.

Thi từ quen thuộc, bài trí thời Tần hán, nội thị tên Triệu Cao, Phục Tô có chút run rẩy.

Đang lúc hắn lại một lần nữa chối bỏ đáp án đã được chứng minh hết sức sinh động, thì đã thấy phụ vương ôm hắn cười to đi vào phòng mà nói: “Tỷ tỷ tiếng ca thật êm tai, hơn nữa khúc ca mới rồi vừa vặn làm ta nghĩ ra danh tự cho bảo bảo.”

Không được nói! Ngàn vạn lần không được nói! Phục Tô không biết bây giờ nên đi che lỗ tai của mình hay là đi bịt miệng phụ vương.

“Vậy, Chính nhi nói thử xem.”

Không được nói! Không được nói!

“Phù Tô, lấy giai mộc làm ý, tỷ tỷ thấy thế nào?”

“Phù Tô? Rất hay! Không uổng công chúng ta chờ đợi, vậy nghe theo lời Chính nhi đi.”

Không hay! Không hay! Tuyệt đối không hay! Ta không muốn làm quỷ đoản mệnh kia!

Phục Tô, không, là “Phù Tô” oa oa phản đối.

“Chính nhi, nhìn Tô nhi cười thật vui vẻ, hắn nhất định cũng yêu mến cái tên này.” Cơ Uyển cười nói.

Yêu mến cái rắm! Chớp mắt, đầu nghiêng sang một bên, Phù Tô trong một ngày gặp lần đả kích nghiêm trọng thứ hai, ngay đến cơ hội thở còn không có, hắn thật chỉ muốn lên khóc thét một hồi.

.

.

.

— oOo —

        ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.