CHƯƠNG 88- THẲNG THẮN
Lúc Phù Tô còn rất nhỏ lại chưa xuyên việt thì ký ức về đại bạch xà trong đầu hắn chỉ có một, đó chính là Bạch tỷ tỷ Bạch nương tử Bạch Tố Trinh đại danh đỉnh đỉnh.
Nương theo tiếng ca ‘Ngàn nămm đợi một hồi’, một con đại bạch xà bay ra, ngay sau đó đầu rắn biến thành đầu người , vây quanh tảng đá liên tục bay a bay chuyển a chuyển, lột xác từng chút một cuối cùng biến thành một đại mỹ nhân không mặc quần áo.
Rất lâu sau đó, mỗi đêm rửa xong chân chui vào trong chăn rồi Phù Tô đều huyễn tưởng có một ngày mình cũng có thể gặp gỡ một nữ tử như vậy. Cho nên tiểu Tô Tô đơn thuần khả ái khi đó còn từng khóc lóc thảm thiết đòi muôn một con rắn nhỏ từ chợ sinh vật cảnh về mang đi phóng sinh, hi vọng có một ngày rắn tu thành hình người trở về tìm mình, làm vợ của mình
Ngày hôm nay Phù Tô rốt cuộc có cơ hội cùng đại bạch xà thân mật tiếp xúc trong cự ly gần, hắn lại không còn phần tâm tình lãng mạn này nữa, huống chi con rắn này là đực hay cái còn chưa rõ ràng.
Nhìn đại bạch xà há cái miệng thành siêu lớn, vừa hộc lưỡi vừa phả ra hơi thở thối hoắc, Phù Tô sớm đã sợ đến không biết phải làm sao, ngơ ngác đứng tại chỗ cũng há to miệng nhìn cái miệng rộng đang chụp xuống đỉnh đầu mình càng lúc càng gần.
“Ngu đệ nằm úp sấp xuống!”
Ngay lúc Phù Tô sắp bị bạch xà nuốt thì theo tiếng gào của Hạng Vũ là một vật thể nhắm nó đập tới . Mà thừa thời khắc biến đổi đó, Phù Tô theo bản năng nằm úp sấp xuống đất, tận mắt nhìn thấy Hạng Vũ ném một sinh vật có hai cái đùi vào miệng bạch xà , cảnh tượng đó muốn có bao nhiêu đáng sợ thì có bấy nhiêu đáng sợ.
Tuy rằng trước đây từng ở trong phim thấy qua cự mãng nuốt người, nhưng dù sao đó cũng là giả, tuy rằng chấn động nhưng cũng không cảm thấy gì, mà hiện tại tất cả lại đang thực sự phát sinh ngay trước mắt.
Trực tiếp chứng kiến mãng xà nuốt một người sống như thế nào tuyệt đối không phải là một chuyện vui vẻ.
Thấy bạch xà đang bận rộn nuốt thức ăn, vì chạy trối chết Phù Tô tay chân cùng sử dụng bò về phía trước, thế nhưng lúc đã sắp chạy ra phạm vi an toàn thì chân hắn lại đột nhiên bị thứ gì đó cuốn lấy kéo về phía sau.
“A…” Phù Tô kêo lên sợ hãi nỗ lực dùng hai tay bấu xuống mặt đất, chỉ tiếc vô luận hắn giãy giụa thế nào cũng đều là uổng phí khí lực, mà cảm giác âm lãnh đang triền trên chân lại làm cho Phù Tô ghê tởm đến muốn ói ra: “Vũ ca…người cứu mạng a…”
Ban đầu Hạng Vũ tính toán mình ở lại đấu với rắn kéo dài thời gian cho huynh đệ kết nghĩa có thể thuận lợi đào tẩu. Vậy mà ngay lúc hắn đang định ném Phù Tô bay ra ngoài thì lại phát hiện huynh đệ bị cái tên đình trưởng Tứ Thuỷ gì đó đẩy vào miệng rắn, lại còn đẩy xong rồi!
Không kịp lượm thứ gì khác Hạng Vũ một túm kéo lại cái tên Lưu Bang chỉ cầu bảo mệnh mình kia, dùng toàn lực nhấc người lên ném về phía bạch xà.
Ai biết con bạch xà kia rõ ràng đã có thức ăn trong miệng vẫn thấy chưa đủ, còn muốn kéo thêm một người để dành làm bữa khuya, vì vậy bạch xà một mặt căn nuốt Lưu bang trong miệng, một mặt dùng đuôi cuốn chặt lấy đùi Phù Tô, làm hắn chạy không được.
Hạng Vũ người này đặc điểm lớn nhất chính là có nghĩa khí, mà đặc điểm kiên định nhất của hắn lại là quá có nghĩa khí, mắt thấy huynh đệ kết nghĩa của mình bị bạch xà cuốn lấy, không nói hai lời nắm một bả chuỷ thủ thường ngày vẫn giấu trong ngực vọt lên.
Bị đuôi rắn lắc đến choáng váng Phù Tô thấy Hạng Vũ không sợ chết xông về phía mình, giữa một đường sinh tử dũng khí cùng lực lượng chẳng biết từ nơi nào bắn ra, hắn cắn răng một cái lật người hô lớn: “Ném chuỷ thủ cho ta, đánh bụng nó!”
‘Ba tấc’ là xương cột sống của rắn, mà ‘bảy tấc’ thì là trái tim, thế nhưng mỗi con rắn có độ dài khác nhau, căn bản không có vị trí cố định. Hơn nữa thời khắc khẩn cấp cũng tính không kịp nữa, cho nên Phù Tô hô to lên để Hạng Vũ nhắm bụng rắn mà đánh tới, bởi vì trái tim rắn nằm ở bụng của nó.
Cũng như Phù Tô tín nhiệm Hạng Vũ, Hạng Vũ cũng tín nhiệm huynh đệ của mình.
Nghe đối phương nói xong Hạng Vũ không một tia do dự, sau khi bắn được chuỷ thủ vào trong tay người nằm trên đất bên kia, rồi hắn một cú thả người nhảy lên thật cao, dùng hết khí lực nhắm bụng bạch xà nặng nề giáng xuống một quyền.
Hạng Vũ trời sinh thần lực, một quyền nặng như vậy uy lực tất nhiên không thể xem thường. Mấy quyền hạ xuống quả thực đau đến nỗi đại bạch xà rít lên ngã xuống đất cung đuôi thật cao.
Vẫn nói tiềm năng con người là vô hạn lại cực lớn, đặc biệt vào giây phút sinh tử, vô luận tốc độ, lực lượng hay sức quan sát đều đạt đến giá trị cao nhất.
Trong chớp mắt lúc đại bạch xà bị Hạng Vũ đánh ngã xuống đất, Phù Tô chụp lấy chuỳ thủ nắm chặt trong tay cắm thẳng vào nơi mềm mại nào đó của bạch xà vừa vì vảy thả lỏng mà lộ ra, tiếp đó cố sức ngoan kính rạch một cái, trực tiếp xé đuôi rắn từ một thành hai.
Thừa lúc bạch xà vì thống khổ quá lớn mà cuộn lại thân thể khổng lồ của mình, Phù Tô thuận thế ném chuỷ thủ trong tay về phía bụng bạch xà, sau đó ôm đầu lăn sang một bên tránh thoát cái đuôi của nó đang vỗ xuống.
Đối với đại bạch xà trước mặt mình lúc này Hạng Vũ không dám xem thường, hắn không tin chỉ bằng mấy quyền kia của mình là có thể đánh ngã nó được, bởi vậy lúc nhìn thấy chuỷ thủ cắm ở bụng bạch xà thì hắn lại xông thẳng lên.
Hai tay nắm lấy chuỷ thủ hét lớn một tiếng, Hạng Vũ như phát cuồng chỉ dùng một cái chuỷ thủ đã chém thân thể cự mãng thành hai đoạn, máu tươi từ thân thể bạch xà phun ra tựa như bầu trời rơi xuống mưa máu, bắn đầy khắp nơi.
Thân thể mặc dù đã bị chặt ngang nhưng nửa đuôi dưới của bạch xà vẫn tiếp tục vùng vẫy, trong miệng nó vẫn còn ngậm thứ gì đó kia, hai mắt trừng thật lớn, thẳng chằm chằm nhìn vào hai kẻ phàm phu tục tử đã biến nó thành như vậy, đầu rắn cứ mãi lắc lư tựa như không cam lòng.
Nhìn bạch xà bị cắt thành hai đoạn trước mắt, Hạng Vũ dùng tay áo chùi máu trên mặt, thả lỏng toàn thân như sắp rã rời thành từng mảng.
Tập tễnh đi đến bên ngươờ vì mới sống sót sau tai nạn mà ngồi bệt trên mặt đất, Hạng Vũ kéo hắn sang hỏi: “Ngu đệ ngươi không sao chứ…có bị thương hay không…”
Đắp lên cánh tay Hạng Vũ mượn lực đứng dậy, Phù tô lúc này mới phát giác một chân vừa bij đuôi rắn cuốn lấy của mình đau đến lợi hại: “Chân ta hình như là gãy rồi, giúp ta dịch sang nơi khác…tìm một tấm gỗ…”
Phù Tô còn chưa có nói xong đã bị một tiếng ‘Tô nhi’ cùng tiếng bước chân cắt ngang.
“Cha…” Đầy mặt một thân đều là máu, Phù Tô chống Hạng Vũ xoay người liền thấy Doanh Chính vọt đến: “Chân ta gãy rồi…”
Vừa nghe chân nhi tử gãy Doanh Chính lập tức cái gì cũng không để ý xông lên: “Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra!”
Thân rắn bị chém thành hai đoạn cùng cả mặt đất bị máu nhuốm đỏ làm Doanh Chính sợ đến toát ra một thân mồ hôi lạnh
“Việc này nói thì dài dòng…Nói chung nếu không có Vũ ca ta thì thực sự xong đời rồi…” Treo mình trên người Doanh Chính Phù Tô giống như trái bóng cao su xì hết hơi cả người xẹp lép.
Một con rắn lớn như vậy bị người tươi sống đánh chết, các thị vệ đối với Hạng Vũ kính phục không ngớt, lập tức đi vào nâng anh hùng đánh rắn dậy, muốn nghe hắn kể lại kinh qua sự tình.
Vừa dùng hết khí lực toàn thân, hiện tại ngay cả đứng cũng đã là gắng gượng lắm rồi, thấy có người chạy tới Hạng vũ rốt cuộc buông tâm tuỳ hai thị vệ nâng đỡ mình.
Túm cái người bị đại bạch xà ngậm trong miệng lôi ra, chỉ thấy trên thân hắn dính đầy dịch thể làm người ta buồn nôn.
Nhặt cánh tay người trên mặt đất lên thử một chút, thị vệ trưởng phát hiện người này vẫn còn mạch đập yếu ớt chưa chết hẳn, vì vậy hỏi Doanh Chính: “Gia, đình trưởng này còn chưa chết, có cần mang về hay không?”
“Tuỳ tiện” Giờ này trong mắt Doanh Chính chỉ còn an nguy của Phù Tô, nào còn rảnh đi lô lắng chết sống của người khác.
“Chờ một chút…” Phù Tô trên đùi đã được sử lý đơn giản buộc lên khúc cây cắt ngang thị vệ trưởng đang muốn đưa Lưu Bang còn hôn mê trở về.
Lịch sử ghi lại người ở Phong Tây Đại Trạch giết bạch xà tự xưng ‘Xích đế chi tử’ là Lưu Bang, thế nhưng hiện tại bạch xà rõ ràng là bị Hạng Vũ chém chết, cho nên việc này về sau chắc chắn là có người sửa lại chân tướng.
Hành vi như vậy Phù Tô tuyệt đối tin tưởng cái tên vừa đẩy mình ra cho rắn ăn kia có thể làm được: “Cha, chính là tên kia đẩy ta ra làm mồi cho con rắn này!”
Chỉ vào Lưu bang hôn mê trên mặt đất, Phù Tô nói với Doanh Chính: “Hắn đẩy ta ra trước miệng rắn muốn chạy, kết quả bị Vũ ca bắt được dùng thay trọng vật ném đại xà, ta lúc này mới…”
“Cái gì?” Nghe nói nhi tử suýt nữa bị người làm hại Doanh Chính muốn không giận cũng rất khó. Riêng một điểm đó cũng đã đủ để hắn bầm thây kẻ dưới đất kia thành vạn đoạn: “Hắn dám đẩy ngươi ra?Buồn cười!”
Nghe xong Phù Tô nói không chỉ mình Doanh Chính cha nổi trận lôi đình, những người khác cũng rất tức giận, đặc biệt là thị vệ trưởng cùng năm thị vệ.
Trong quan niệm thâm căn cố đế của bọn họ, lúc gặp phải nguy hiểm thì người làm thuộc hạ là phải xông lên, sao có thể làm ngược đẩy chủ nhân của mình làm tấm chắn, đây quả thực chính là đại nghịch bất đạo, chết không hết tội.
Cõng nhi tử bị thương lên Doanh Chính không buồn liếc mắt nhìn kẻ dưới đất kia thêm một cái, không bị rắn nuốt là mạng hắn không tốt: “Chém thắt lưng” Đỡ lấy người sau lưng Doanh Chính cõng Phù Tô quay về nơi dừng chân, hai thị vệ đỡ Hạng vũ cũng vội vàng đuổi theo trở về.
Thân rắn có thể nói đều là bảo bối, ba thị vệ còn lại nâng hai nửa thi thể bạch xà về giao cho quốc sư Từ Phúc, thị vệ trưởng khinh bỉ liếc mắt nhìn người bên chân mình một cái, rút bảo kiếm ra chém xuống.
Chém thắt lưng cũng chính là chém ngang eo, làm cho người kia phải chịu hết dằn vặt thống khổ mà chết, trước khi xuất hiện lăng trì, chém thắt lưng là một hình phạt cực kỳ tàn khốc.
Dù có là ngũ xa phanh thây cũng tốt xấu chỉ trong chớp mắt, chém thắt lưng thì lại là vô tận thống khổ cùng chờ đợi.
…
“Cha…ta ngày hôm nay thiếu chút sẽ nữa chết luôn…”
“Không có việc gì nữa rồi”
“Cha… cảm giác mà rắn cuốn lấy thực sự là rất ghê tởm…”
“Cha…ta…đau chân…”
“Trở về cha bôi dược cho ngươi”
“Cha..ngươi phải hảo hảo cảm tạ…Vũ ca…nếu không nhi tử ngươi đây sẽ không còn nữa…” Cả một đêm tinh thần thay đổi thất thường chạy lòng vòng ở quỷ môn quan, giờ đây Phù Tô bắt đầu dâng lên một cỗ mệt mỏi.
“Được”
“Cha…”
“Cái gì?”
“Túi ngủ…của…ta…có phải là ngươi cầm đi hay không…”
“…”
“Sau này…ta không bao giờ…đi tiểu đêm trong rừng…tiểu tiểu…có rắn…”
“…”
“Cha…ta xé…cúc hoa của đại bạch xà…thành hai nửa mất tiêu luôn…”
“…”
…
Từ trên xe ngựa khoác y phục bước xuống, tiểu đồng đi đến bên cạnh Từ Phúc đã đứng cạnh xe ngẩng đầu nhìn sao hồi lâu, hỏi: “Sư tôn ngươi đang xem cái gì?” Hắn cũng thấy trên bầu trời có một vì sao không quá sáng vừa rơi xuống biến mất không nhìn thấy nữa.
“Không có gì, đi lấy hòm dược đến đây, một hồi cần dùng đến” Từ Phúc cười nói.
Xác xuất đi tiểu đêm vào rừng cây ‘hư hư’ lại đụng phải rắn cao đến đâu cũng tuyệt đối không hơn được xác xuất đụng phải một con đại bạch xà cao mười mấy thước, bởi vậy chứng minh Phù Tô của chúng ta tuyệt đối là người may mắn.
Thay một kiện y phục sạch sẽ, lau sạch vết máu trên mặt, kiểm tra từ đầu đến chân một lần, cuối cùng Từ Phúc xác nhận Phù Tô toàn bộ trên dưới chỉ có hai nơi bị thương, một là móng tay bị gãy, một là chân bị gãy.
Mà Hạng Vũ lại càng khủng khiếp, ngoại trừ vì cố sức quá độ dẫn đến toàn thân đau nhức ra một điểm thương cũng không có.
Theo Từ Phúc chẩn đoán, Hạng Vũ chỉ cần ngủ một giấc cho no nghỉ ngơi cẩn thận sẽ khôi phục như ban đầu.
Nằm dài trên xe ngựa khoá mình trong túi ngủ dưỡng bệnh Phù Tô nghe từ tin vỉa hè biết được bạch xà đêm đó hắn cùng Hạng Vũ tận lực chém giết ít nhất cũng đã hơn tám mươi tuổi, quan trọng hơn là toàn bộ trên thân nó đều là bảo bối, chỉ riêng túi mật đã có tác dụng kéo dài tuổi thọ tóc bạc biến đen đẩy chậm già yếu.
Đồng thời Phù Tô cũng nghe được Lưu Bang đã bị thị vệ trưởng tự mình chặt ngang chém chết còn tận mắt nhìn hắn tắt thở. Nhưng đối ngoại vẫn nói hắn chết dưới miệng bạch xà, mà anh hùng chém rắn đương nhiên chính là Hạng Vũ.
Lưu Bang không chỉ không chém được bạch xà ngược lại còn không còn tính mạng, điều này làm trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Phù Tô rốt cuộc tứ bình bát ổn rơi xuống đất. Từ nay về sau hắn không cần sợ hãi sẽ có người mơ tưởng giang sơn Đại Tần của hắn, cũng không cần lo lắng mình sẽ chết oan chết uổng.
Bất quá chuyện làm Phù Tô nghĩ có chút đáng tiếc là cuối cùng hắn vẫn không thể nào biết được cái tên ‘Lưu Bang’ đột nhiên nhảy ra này đến tột cùng là thân phận thế nào. Bởi vậy Phù Tô cố ý sai người đi Phái Huyện điều tra, cũng nhân cơ hội này huỷ bỏ luôn chức quan đậu xanh hạt vừng ‘đình trưởng Tứ Thuỷ’ kia, để tránh cho về sau lại nhảy ra một đình trưởng Tứ Thuỷ họ Lưu nào nữa.
…
Vốn hai phụ tử Phù Tô Doanh Chính là muốn đi Phái Huyện tìm người, bất quá hiện tại sự tình đã giải quyết, hơn nữa Phù Tô lại bị thương, vì vậy Doanh Chính hạ lệnh cho đội ngũ quay đầu trở về Hàm Dương
Ngay lúc này một vấn đề quan trọng lại xuất hiện trước mặt Phù Tô chờ hắn đi xử lý, đó là về thân phận của hắn cùng Doanh Chính phải giải thích như thế nào cho Hạng Vũ nghe.
Từ sau khi Hạng Vũ cứu Phù Tô ra khỏi miệng rắn, Doanh Chính đối với người kia khen ngợi vô cùng, không ai có thể thích hợp đảm nhiệm nhiệm vụ cùng chức vị tuần tra hành vi thường ngày của đủ loại quan lại trong thiên hạ hơn một người trong lúc nguy cấp cũng không vứt bỏ bằng hữu. Vì vậy Doanh Chính cũng mang theo Hạng Vũ trở về, còn công tác quan trọng phụ trách đi nói rõ thân phận với Hạng Vũ chắc chắn là rơi xuống đôi vai gầy yếu của Phù Tô.
Còn mười dặm đường nữa sẽ trở lại thành Hàm Dương, hôm nay mọi người qua đêm trong một nhà dân, Phù Tô từ đầu vẫn luôn lấy cớ ‘khổ không có cơ hội’ mà chạy trốn hiện thực rốt cuộc nếm đến hậu quả xấu của việc nói xạo. Một lời nói dối cần có người nói dối lăn nó, cứ thế mãi lời nói dối sẽ tựa như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Chống quải trượng cọ sát một hồi thật lâu ở cửa phòng nghỉ của Hạng Vũ, Phù Tô cuối cùng vẫn không có dũng khí đi đối mặt với người vì cứu mình mà thậm chí có thể hi sinh bản thân. Lời ‘kỳ thực ngay từ đầu ta chính là đùa giỡn ngươi’ này Phù Tô thực sự không mở miệng được.
Hắn thừa nhận lúc đầu hắn đúng là muốn giỡn với Hạng Vũ, nhưng hiện tại xác thực hắn rất muốn cùng Hạng Vũ làm bằng hữu, làm huynh đệ.
Hạng Vũ cùng thị vệ trưởng luận bàn xong võ công trở về phòng, vừa vào sân đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng trước cửa: “Ngu đệ? không ngoan ngoãn dưỡng thương đi loạn làm cái gì?”
Tiến lên đẩy cửa phòng ra, Hạng Vũ đỡ người đầy mặt u sầu kia vào nhà, có chút trách cứ nói: “Có việc gọi một tiếng là được, đệ làm chi phải tự mình chạy tới? Nếu như lại kéo đến vết thương thì làm sao bây giờ?”
“Vũ ca…” Nhìn vào mắt Hạng Vũ, Phù Tô vội cúi đầu có chút ngượng ngùng mở miệng, hắn sợ vừa nói ra là sẽ mất đi một huynh đệ tốt.
“Có việc? Ấp a ấp úng làm cái gì, nói a!” Buông bội kiếm của mình, Hạng Vũ đi đến bên giường ngồi xuống.
Để không mất đi tình bằng hữu cùng phần nghĩa khí trân quý này, Phù Tô quyết định chỉ cần có thể làm Hạng Vũ nguôi giận thì bảo hắn làm thế nào cũng được.
‘Rập’ một tiếng, Phù Tô nghĩ không ra bất luận biện pháp tốt gì chỉ có thể xuất ra chiêu số cũ nhất cũng tuyệt đối dễ làm nhất: quỳ xuống đất nhận sai.
“Ngu đệ ngươi đây là…”
“Ta không phải cái gì Ngu đệ!”
Ôm lấy hai chân Hạng Vũ đang muốn kéo hắn đứng dậy, Phù Tô không dám ngẩng đầu ấp úng nói: “Ta không phải là cái gì Ngu Tô, đó đều là lừa gạt ngươi. Ta vô sỉ, ta đê tiện, ta hạ lưu, thế nhưng ta là thật sự xem huynh là huynh đệ tốt. Tuy rằng ngoài miệng cùng ngươi kết bái chính là ‘Ngu Tô’, nhưng trong lòng cùng ngươi kết bái chính là Phù Tô, đại ca ngươi tha thứ chuyện ta lừa ngươi có được hay không? Ta thực sự biết sai rồi, ngươi tha thứ ta đi!”
“Ta biết ngươi không phải là cái gì Ngu đệ, ngươi là đại hoàng tử Phù Tô của Đại Tần, vị kia cũng không phải cái gì Ngu bá phụ, hắn hẳn là đế vương Đại Tần Doanh Chính đi?”
Hạng Vũ nói làm Phù Tô khiếp sợ không thôi, hắn không nghĩ đến người này sớm đã biết tất cả , uổng phí mình còn vì nghĩ làm sao để mở miệng mà sầu đến ăn không được đói đến nhọn cả cằm: “Ngươi…từ lúc nào thì biết?”
“Chuyện này không quan trọng” Hạng Vũ dùng lời học được từ Phù Tô trả lời: “Một năm nay ta đã đi khắp nơi nhìn xem, ngươi nói đúng chỉ có thiên hạ không có chiến loạn lê dân bách tính mới có thể an cư lạc nghiệp, mà tiền đề để làm được chuyện này chính là thiên hạ hợp làm một không còn nước chư hầu. Không có tranh đấu sẽ không còn tiếp tục tranh đấu, mà trong tận bảy nước mà ông trời lại chỉ chọn Tần quốc thì chắc chắn là có đạo lý của mình” Vỗ vỗ vai Phù Tô Hạng Vũ đột nhiên giận tái mặt: “Bất quá ngươi thế nhưng đóng giả cái gì Ngu Cơ gạt ta, thực sự không thể tha thứ, ngươi biết ta lúc đó có bao nhiêu thương tâm hay không?”
“Cái này ngươi…cũng biết sao…Oa…đều là ta sai, ngươi tha thứ ta đi…” Ôm đùi Hạng Vũ Phù Tô chết sống không đứng dậy
“Trả vòng tay cổ truyền của Hạng gia chúng ta lại đây, đó là thứ để truyền cho trưởng tức (con dâu trưởng) của lịch đại Hạng gia” Hạng Vũ có chút đỏ mặt.
Hít hít mũi, Phù Tô lắc đầu cẩn thận nói: “Ta…tặng người rồi…”
Hạng Vũ trừng to mắt một túm nhấc Phù tô lên hét lớn: “Tặng cho ai?”
“Tặng cho…Ngu Cơ…thật…”
Gỡ ngón tay đang túm áo mình của Hạng Vũ ra, Phù Tô bồi cười nói: “Ngu Cơ thực sự có một, nhà nàng nguyên là quý tộc Sở quốc, bất quá sau lại chỉ còn một mình. Lại qua nhiều trắc trở nàng bị bán vào trong cung làm cung nữ, hiện tại thế nhưng là thị nữ trưởng trong Tần hoàng cung”
“Thực sự?” Hạng Vũ rất hoài nghi.
Dựng thẳng hai ngón tay lên Phù Tô thề: “Còn chân thực hơn cả trân châu (chơi chữ, chân trong chân thực phát âm là [zhẽn], trân trong trân châu cũng vậy) Ngu Cơ nhà chúng ta không chỉ biết giặt quần áo làm cơm may may vá vá, nàng còn biết chữ, biết võ công biết y thuật, quả thực chính là một tài nữ, hơn nữa năm nay mới hai mươi bốn vừa đúng niên hoa. Bất quá nếu trước năm hai mươi sáu không tìm được người thích hợp để thành thân thì cả đời cũng chỉ có thể ở lại trong cung, ngươi cũng biết trong cung ngoại trừ thái giám chính là thái giám”
Thời gian này dân phong tương đối cởi mở, nữ tử hai mươi mới xem như thành nhân, cho nên hai mươi bốn cũng chưa tính là già. Trong mắt Phù Tô cưới một người mười sáu mười bảy chưa phát dục hoàn toàn còn không bằng cưới hai mươi bốn, có tiếng nói chung không phải sao?
“Thật sự?”
“Thật sự!”
“Ngươi…thật muốn ta tha thứ ngươi?” Hạng Vũ hỏi.
Vừa nghe có hi vọng Phù Tô liều mạng gật đầu: “Vũ ca ngươi nói đi, chỉ cần ngươi tha thứ cho ta, bảo ta làm gì cũng được! Lên núi đao xuống biển lửa không chối từ!” Vỗ ngực bảo chứng.
Kéo Phù Tô đến bên giường cố sức nhấn hắn ngồi xuống, Hạng Vũ cực kỳ nghiêm túc nói: “Giới thiệu nàng cho ta đi!”
“A?”