Tần Ca

Chương 62: Chương 62: Tầm Bắn ~




CHƯƠNG 62: TẦM BẮN ~

Nghe nói sân sát vách là *** dừng chân của thị vệ, mới sáng sớm tinh mơ Phù Tô đã khiêng thang chạy đến hậu viện leo tường.

Hai tay gác ở đầu tường nhìn sang, Phù Tô phát hiện giữa hai tòa cách một con đường nhỏ cỡ một người đi lọt, nói cách khác trong viện bọn họ bên này có động tĩnh gì bên kia mọi người đều có thể nghe.

Quay đầu lại liếc mắt nhìn giếng nước hôm qua suýt phát sinh bi kịch, nghĩ đến chuyện mất mặt của hai phụ tử Phù Tô lập tức đen mặt, trong tiếng gào của Vương Bí trượt xuống thang biểu tình không được tự nhiên đi ăn điểm tâm.

“Nhìn cái gì đó?” Thấy Phù Tô đi tới Vương Bí hỏi.

“Không có gì, chỉ là muốn nhìn một chút cự ly giữa hai tòa nhà có cách xa lắm không.” Phù Tô lẩm bẩm đi lên trước, hỏi: “Hai tòa nhà này có phải là quá gần hay không vậy?”

“Gần sao? Nơi đó ngoại trừ thị vệ lần này đi theo còn có mấy người hộ vệ phụ trách bảo hộ an toàn ở đây, càng gần càng tốt.” Mang theo Phù Tô đi về hướng nhà ăn Vương Bí thấy hắn rầu rỉ không vui sắc mặt xấu xí, tâm tư vừa chuyển nghĩ lại câu Phù Tô vừa hỏi nhất thời hiểu được, cười nói:

“Chuyện không nên nghe không nên nhìn bọn họ đều sẽ không quan tâm, cho dù trong lúc vô ý nghe được thấy được cũng sẽ làm như cái gì cùng không biết.” Lại làm bộ hiểu rõ chớp chớp mắt với Phù Tô mấy cái: “Không cần lo lắng.”

Gìà mà không nên nết, tuyệt đối là già mà không nên nết, một bụng đầy ý xấu! Phù Tô rốt cuộc minh bạch cha hắn vì sao cứ luôn căn dặn mình phải rời xa người này: “Lo lắng? Ta lo lắng cái gì? Ta có cái gì mà lo lắng?” Ưỡn thẳng sống lưng hỏi ngược lại.

Liếc mắt một cái sang Phù Tô bên cạnh, bắt tay chắp ở sau lưng, Vương Bí hô to về hướng tường viện phía tòa nhà sát vách: “Yên lâm, bọn họ sẽ không biết cha ngươi thiếu chút nữa chà ngươi rơi vào giếng cùng với phía sau lưng…ân…rách da…”

Vốn cho rằng Vương Bí chỉ trêu chọc giỡn chơi, vậy mà hắn thật sự dám lớn tiếng đường hoàng một chuyện mất mặt như thể làm Phù Tô sợ đến cuống quít lấy tay bịt miệng Vương Bí lại.

Lúc Doanh Chính vì nghe ngoài phòng truyền đến tiếng vui đùa ầm ĩ mà ra khỏi cửa thì chỉ thấy Phù Tô cả người nhảy lên lưng Vương Bí, lại còn cuốn hai chân trên lưng hắn, lấy tay che cái miệng đang kêu to của Vương Bí, hai người giởn bất diệc nhạc hồ.

Tình cảnh trước mắt làm cho Doanh Chính ‘bụng dạ hẹp hòi’ nổi trận lôi đình, suýt nữa bóp nát khung cửa trong tay: “Hai người các ngươi còn không nhanh vào mà ăn!” Hét lớn một tiếng cố sức đóng sầm cửa lại.

“Cơn tức sao mà lớn như vậy? Buổi tối không ngủ được?” Vương Bí nghiêng đầu hỏi Phù Tô đang ghé bên vai hắn, vỗ vỗ ý bảo hắn xuống.

Nhìn cửa phòng còn đang rung rung Phù Tô nhảy từ trên lưng Vương Bí xuống: “Đố kị mà thôi.” Ngực có chút mỹ tư tư.

“Đố kị? Đố kị ta bộ dạng xuất chúng danh khí lớn hơn hắn?”

Bị da mặt dày của Vương Bí làm ghê tởm nôn khan, Phù Tô trợn mắt khinh bỉ nói: “Hắn là đố kị da mặt của ngươi dày, đố kị mình vì sao không thể mặt dày bằng ngươi.” Thừa dịp Vương Bí nhấc chân muốn đạp hắn Phù Tô vội chạy ào vào gian nhà, biểu diễn trượt băng trên sàn nhà bóng loáng: “Cha sớm, cha nuôi sớm…Phu tử đâu?” Nhào vào trong lòng Doanh Chính thấy Hàn  Phi không có Phù Tô nghi hoặc hỏi.

Thấy nhi tử xông về phía mình có sinh khí hay đố kị đi nữa thì Doanh Chính vẫn mở rộng hai tay ôm lấy, giúp Phù Tô nhu nhu đầu gối: “Sao mà thịt đều mọc ở trên mặt hết cả thế này.” Doanh Chính nhân cơ hội trả thù nheo nhéo thịt thừa trên cằm Phù Tô.

“Bởi vì ta rất ít đi tranh vinh quang của bộ vận động.” Hất tay Doanh Chính cha Phù Tô bưng chén bắt đầu húp soàn soạt.

“Phu tử ngươi tối hôm qua viết sách ngủ quá muộn, cho nên còn chưa đậy.” Mông Điềm đang bưng chén ăn đột nhiên nhớ tới thị vệ sáng sớm mình ra cửa lấy điểm tâm gặp được, liền nhắc nhở Phù Tô: “Vừa rồi sát vách có thị vệ đến nói bên kia đều đã chuẩn bị tốt, ngươi có thế tùy thời sang xem.”

“Nga, một hồi ta ăn xong liền sang.” Vừa húp cháo Phù Tô vừa nghĩ có đúng là thực sự lưu không được nữ nhân tên ‘Lữ Trì’ này không, vạn nhất nhận sai người thì làm sao bây giờ? Hắn cũng đã hại người ta bị đánh gãy gân tay.

Thấy nhi tử chỉ tống cháo trắng vào miệng chứ không gắp thức ăn, vì vậy Doanh Chính gắp một ít đưa lên bên miệng Phù Tô. Mà Phù Tô đang suy nghĩ sự tình, thấy có thức ăn đưa đến bên mép không chút suy nghĩ liền há miệng ăn luôn, này làm cho Doanh Chính long tâm đại duyệt, bởi vậy cho ăn càng thêm chịu khó.

Từ đầu vẫn luôn biết hình thức hai phụ tử này ở chung không giống với nhà bình thường, cũng đã từng chứng kiến qua, nhưng khi Mông Điềmcùng Vuơng Bí nhìn Doanh Chính vui vẻ không ngừng động thủ cho thức ăn thêm vào cháo nhi tử bọn họ nhất thời toàn thân tê rần, cảm thấy không đúng.

Hai người nhìn hình ảnh ‘phụ từ tử ngoan’ trước mắt, không hẹn mà cùng tuởng tượng xem nếu như cái tràng diện này đổi sang mình với nhi tử nhà mình thì sẽ thành cái dạng gì, kết quả hai người đồng thời nổi da gà mất hết khẩu vị.

Dùng chiếc đũa khuấy một vòng trong chén cháo, Mông Điềm thực sự nhìn hết nổi vứt chén đũa: “Ta đi gọi Hàn Phi dậy ăn.” Chạy ra cửa.

“Ta đi…sang sát vách nhìn một cái…” Vương Bí cũng vọt đi.

Không để ý tới hai người đã chạy đi Doanh Chính thấy Phù Tô ăn no rồi mới thu hồi tay bắt đầu ăn chén cháo đã có chút nguội của mình: “Ngươi chừng nào thì sang?”

“Ân?” Đang bưng chén không Phù Tô nghe Doanh Chính hỏi quay đầu chớp mắt mấy cái, chậm nửa nhịp hồi đáp: “Chờ một lát là sang, có việc? Có phải là tìm ta đi dạo phố không?”

Thẳng đến lúc uống sạch cháo trong chén rồi Doanh Chính mới nói: “Ta chỉ muốn nói với ngươi nếu đã quyết định thì đừng suy nghĩ nhiều, người thành đại sự tối kỵ không quả quyết, bên nào nặng bên nào nhẹ ngươi tự suy nghĩ lấy.”

“Tốt xấu cũng là một mạng người…” Phù Tô nhỏ giọng nói.

Xét về căn nguyên thì chính là do tư tưởng quan niệm của Phù Tô cùng Doanh Chính không phải ở cùng một bậc thang. Trong mắt Doanh Chính giết người là một chuyện chẳng tính là cái gì, huống chi là giết người có khả năng uy hiếp mình. Nhưng trong mắt Phù Tô thì đó là một chuyện rất nghiêm túc, có thế nào thì đó cũng là một mạng người, phải cẩn thận, xúc động là ma quỷ.

“Mạng người? Đó là thứ không đáng giá nhất, này ngươi hẳn là biết.”Doanh Chính đứng lên không nói gì với Phù Tô nữa xoay người đi khỏi nhà ăn.

Ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm điểm tâm trên bàn hơn nửa ngày, cuối cùng Phù Tô vò đầu quát to một tiếng, bưng chén lại bắt đầu ăn.

Cái từ ‘kiên định’ đối với Phù Tô mà nói thời gian có tác dụng tối đa chỉ có hai mươi bốn tiếng đồng hồ, chuyện ngày hôm nay cương quyết nhất định ngày mai sẽ trở nên lắc lư bất định, hắn chính là một người mâu thuẫn như thế.

…………..

Một tay đỡ eo, một tay xoa bụng, uống cháo no căng Phù Tô đầu đội trời thu, khom thắt lưng từ cửa sau đi ra, vòng vo quanh tòa nhà đủ năm sáu vòng lúc này mới đi vào sân thị vệ ở sát vách.

“Thuộc hạ tham kiến đại hoàng tử!”

Chúng thị vệ trong viện thấy Phù Tô vào cửa, chờ đại môn đóng lại cẩn thận rồi nhất tề quỳ lạy khấu lễ.

“Chư vị mời đứng lên.” Phù Tô tiến lên nâng thị vệ trưởng đang quỳ gối trước mặt dậy: “Người ở nơi nào? Mang ta sang đó.”

“Đại hoàng cứ mời theo thuộc hạ.” Thối lui sang một bên thị vệ trưởng hơi nghiêng nghiêng ngẩng đầu, thấy Phù Tô sắc mặt có chút trắng bệch cả người cũng rất không tinh thần liền hỏi: “Đại hoàng tử thế nhưng thân thể không khỏe? Nếu không chuyện thẩm vấn ả kia để thuộc hạ đại lao a.” Thị vệ trưởng lời này nói có chút vượt quá, đây là bởi vì hắn không coi Phù Tô như một hoàng tử mà đối đãi.

Phù Tô tính tình tốt lại không ương ngạnh, cũng không lấy chuyện đánh chửi thị vệ để xả giận, không có việc gì liền tìm thị vệ trong cung luận bàn võ nghệ, còn thường cùng bọn họ ăn cơm uống rượu, cho nên trong lòng bọn thị vệ càng nhiều là xem Phù Tô như chiến hữu cùng huynh đệ.

Hơi nghiêng người Phù Tô nghiêm mặt lấy tay che miệng. nhỏ giọng nói với thị vệ trưởng: ‘Ta sáng sớm uống cháo nhiều quá.” Có chút ý tứ không tốt lắm.

Khóe miệng co rút một chút thị vệ trưởng cố nén không cười, run run bả vai đưa Phù Tô đến ngoài sài phòng.

Nhìn nhà gỗ sứt mẻ trước mắt Phù Tô nghĩ không rõ vì sao cổ nhân lúc muốn phạt hay nhốt người đều thích chọn sài phòng chứ không phải nơi khác, tỷ như hầm thức ăn chẳng hạn.

“Cần thuộc hạ cùng đại hoàng tử đi vào?” Thấy Phù Tô chậm chạp không vào thị vệ trưởng hỏi.

“Không cần, ta…” Chà xát chà xát mặt, nếu đã tới cũng không thể cứ đứng mãi bên ngoài như vậy, mọi việc đều phải có một kết quả. Tiểu nhân không thế đắc tội, nữ nhân lòng dạ hẹp hòi lại càng không thể đắc tội: “Ngươi ở dây chờ ta.”

“Dạ.”

Người bị nhốt bên trong dù sao cũng là Lữ hậu danh tiếng lẫy lừng, tuy rằng hiện giờ khả năng không còn cơ hội đó nữa, nhưng tôn trọng nên có vẫn phải có, cho nên Phù Tô giật nhẹ y phục chỉnh lý dáng vẻ một chút rồi mới đi đến ngoài cửa sài phòng.

— 0O0 —

Lấy chìa khóa thị vệ trưởng vừa cho ra, hắn mở sợi xích khóa cửa: “Ngươi…” Giật tung cánh cửa rách của sài phòng Phù Tô chỉ thấy trên đống cỏ khô có ngồi một nữ tử tóc tai bù xù vẻ mặt tiều tụy, đâu còn dáng dấp kiêu ngạo lúc đánh hắn hôm qua.

Cửa bị giật ra, tia sáng chói chang chiếu vào làm Lữ Trĩ phải dùng bàn tay không thụ thuơng che mắt, chờ ả thấy rõ có người tiến đến liền giãy dụa đứng lên hét lớn: “Ta muốn gặp ân công! Ta muốn gặp ân công! Ta không muốn ở nơi này! Không muốn!” Phảng phất như biến cố một ngày đêm qua quá lớn quá khác với suy nghĩ của mình, bị người đánh gãy gân tay rồi còn bị nhốt trong sài phòng một đêm, làm cho ả nhịn không được kêu to.

Trước lúc mở cửa Phù Tô đã quyết định không để lại hậu hoạn, nhưng khi thấy nữ tử giống như đã điên rồi kia thì hắn lại bắt đầu nhẹ dạ dao động: “Ngươi.. .Ngươi đi ra trước đã, ở đây không thích hợp.. .dưỡng thương…”

Nghe tiếng nói, Lữ Trĩ đang kêu to đột nhiên an tĩnh lại. Sau khi bình tĩnh nhìn thoáng qua người đứng ở cạnh cửa rồi lại có lễ nói: “Thỉnh vị công tử này ra ngoài chờ chốc lát, dung tiểu nữ tử chỉnh lý một chút.” Nói xong hơi cúi đầu.

“…Được…” Chẳng biết vì sao Phù Tô nghĩ nữ tử vừa trở thành tiểu thư khuê các trước mắt so với vẻ điên cuồng vừa rồi còn dọa người hơn: “Không cần sốt ruột.” Lui ra phía sau một bước Phù Tô vội vàng đóng cửa sài phòng, quay lưng lại nói: “Phái người đi mời đại phu…”

Thế nhưng lúc hắn vừa xoay hết người, cửa sài phòng phía sau đã bị người phá ra, Lữ Trĩ trong tay cầm một cây gậy gỗ la hét xông lên, nhắm thẳng khuôn mặt vô cùng kinh ngạc của người đang quay mình lại đánh xuống.

Mắt thấy gậy sắp đánh úp lên đầu mình Phù Tô vội đưa tay nắm lấy, giật xuống ném sang một bên: “Ngươi điên rồi!” Không dám cố sức quá mạnh, nhưng lại thực sự rất sợ bị đối phương cắn được, bởi vậy Phù Tô chỉ có thể lấy tay giữ hàm Lữ Trĩ lại.

Thị vệ trưởng vâng mệnh bảo hộ Phù Tô, nhưng hắn không cho rằng một một nữ lưu yếu đuối có thể làm bị thương đại hoàng tử cho nên cũng không xông lên, hắn tin tưởng việc nhỏ như vậy Phù Tô một mình có thể xử lý. Mà khi hắn thấy ả kia bị chế trụ rồi còn không buông tha lấy tay cào cấu, nhào lên cắn xé thì mới xông đến nhấc chân nhắm ngực Lữ Trĩ đạp một cước đá bay ra ngoài:

“Nhanh đi mời đại phu!” Vội vã dùng tạm gì đó bịt bàn tay bị cào chảy máu của Phù Tô lại.

“Ả…Mau đi xem một chút!” Thấy Lữ Trĩ bị đá bay ra cứ mãi nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích Phù Tô vội lệnh thị vệ lên xem kết cục.

Nào biết thị vệ lên nghe qua hơi thở cùng mạch đập của Lữ Trĩ xong lại nói: “Hồi đại vương tử, nữ tử này tắt thở rồi.”

“Tắt thở rồi!” Phù Tô không thể tin được lúc mình còn chưa mở miệng hỏi, cái gì cũng chưa kịp làm thì hoàng hậu đầu tiên của triều Hán đã xong đời, này tính là cái gì? Thiên ý?

Nhìn mu bàn tay bị nắm thành từng lỗ thủng của mình Phù Tô hỏi: “Ta nhớ ả còn có một đệ đệ?”

“Phải, đang ở khách ***.” Bởi vì chỉ nói mang nữ nhân đến, cho nên thị vệ cũng không quản nam hài kia: “Đại vương tử là muốn…”

“Ngươi xem rồi làm đi.” Kế hoạch không nhanh bằng biến hóa, nhất thời Phù Tô rất khó tiếp thu kết quả thình lình xảy ra này, liền đi về phía cửa sau hậu viện.

“Nga, đúng rồi.” Dừng bước Phù Tô nghiêng người nhìn nữ tử nằm rạp trên mặt đất, nói vói thị vệ trưởng: “Phương pháp hay nhất để xác nhận một người chết hay chưa chính là đầu lìa khỏi cổ.” Lấy tay đùa giỡn trên cổ một nhát, lúc này mới cười cười rời đi.

Thị vệ trưởng không liệu đến Phù Tô sẽ nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó gật đầu nghĩ có đạo lý. Hắn không biết nữ nhân này đến cuối cùng vì sao lại làm cho đại hoàng tử của bọn họ kiêng kỵ như vậy, nhưng thị vệ trưởng tin tưởng nếu hắn muốn người này chết thì nhất định có đạo lý. Không suy nghĩ nhiều, thị vệ trưởng rút kiếm đi lên đứng vững cạnh thi thể, vung kiếm chặt xuống.

“A!”

Nghe phía sau truyền đến tiếng thét chói tai của nữ tử Phù Tô run lên một chút, không dám xoay người lại vội vàng đẩy cửa sau tòa nhà chạy ra ngoài.

Hôm nay khí trời không sai, tinh không vạn lí ấm áp dào dạt, rất thích hợp ra ngoài cưỡi ngựa. Chỉ là dù trên đầu mặt trời có lớn đi nữa, ánh dương quang có đủ đi nữa Phù Tô vẫn thấy lạnh buốt, đặc biệt mỗi khi hắn nhìn thấy vết thương đã băng bó cẩn thận trên tay thì sẽ nhớ đến tiếng kêu thảm thiết trong viện kia.

Phù Tô thề với trời hắn thực sự không biết Lữ Trĩ giả chết, nếu như biết tuyệt sẽ không nói lời vui đùa kia.

Thấy Phù Tô dọc theo đường đi cứ cúi đầu không nói Doanh Chính giục ngựa đi đến bên cạnh hắn: “Còn đang suy nghĩ chuyện sáng nay?” Đã nghe thị vệ trưởng bẩm báo qua sự tình phát sinh, bởi vậy Doanh Chính mới lôi kéo Phù Tô ra ngoài giải sầu, thuận tiện khai đạo hắn.

“Không có.” Ngoài miệng nói không có nhưng ai có mắt cũng đều biết PhùTô vẫn để ý.

“Đó là ả gieo gió gặt bão.”

Đối với một nữ nhân biết thủ pháp nín thở giả chết phản ứng đầu tiên của Doanh Chính chính là người này không thể lưu. Nếu như cứ theo bình thường kéo thứ tưởng như thi thể của ả ném tới bãi tha ma, chẳng phải là vừa vặn hợp ý ả sao.

Từ giả điên đến đánh lén rồi giả chết, từ đầu đến cuối đều nằm trong mưu kế Lữ Trĩ tính toán, đáng tiếc chính là ả không ngờ cuối cùng Phù Tô lại nói một câu vui đùa như vậy. Ưu điểm lớn nhất của Lữ Trĩ là thông minh, thế nhưng khuyết điểm lớn nhất của ả cũng là thông minh, thông minh bị thông minh lầm chính là mô tả kiểu người như vậy.

Cho nên mới nói đây là trời muốn trị ả, chẳng thể trách ai, tự làm bậy không thể sống.

Kéo dây cương dừng ngựa Phù Tô nhìn rừng cây bên đường sắc mặt có chút đỏ lên, Doanh Chính cũng dừng ngựa cho rằng hắn có chuyện gì, ai biết Phù Tô hóa ra lại nói: “Ta muốn…phương tiện một chút…”

Doanh Chính biểu tình đờ ra, rồi dở khóc dở cười nói: “Thì đi a, ngựa có ta trông.”

Thế nhưng…

Phù Tô nhìn cánh rừng im ắng có chút sợ hãi.

Thấy nhi tử không được tự nhiên uốn éo trên lưng ngựa Doanh Chính chỉ có thể bật cười xoay người xuống: “Đi thôi, ta cùng ngươi. Thử một lần, xem lớn cỡ nào rồi.”

“Ha ha!” Cười hai tiếng Phù Tô lập tức nhảy xuống vội vàng đuổi theo kéo tay áo Doanh Chính: “Cha ngươi thực sự là một người tốt.” Cười khúc khích nói.

“Trên đời này thật đúng là không mấy người nói ta là người tốt.”

“Cũng đúng.” Nhận được một đạo đường nhìn có chứa sát khí Phù Tô vội vã sửa lời:

“Đó là bởi vì bọn họ vô tri, mà chân lý đều đứng về phía thiểu số.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Hất tay Phù Tô đang lôi kéo ống tay áo của mình ra Doanh Chính đi ở phía trước.

Một người là sâu hai người thành rồng, đó là Phù Tô. Chỉ cần có người bên cạnh lá gan hắn sẽ thành lớn, bởi vậy đương lúc có Doanh Chính cha làm bạn hắn liền có tâm tư vui đùa: “Cha, ngươi nói ống tay áo của ngươi lớn như vậy, vạt áo dài như thế, một hồi ‘hư hư’ thì có thể bắn trúng y phục hay không?”

Đang tháo dây lưng Doanh Chính dùng tay, nghiêng người mặt không biểu tình nhìn Phù Tô cũng đang cởi dây lưng, cười lạnh nói: “Chỉ có những kẻ tiểu tử kia ngắn mới bắn phải y phục.” Nói xong mắt mang khinh bỉ ngắm một chút củ cải của Phù Tô, tiếp đó lấy ra củ cải lớn của mình, còn rất khoe khoang lắc lắc thị uy.

Chuyện đã liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, cái gì cũng có thể nhịn duy độc cái này không được, vì vậy Phù Tô cũng lắc lắc của mình: “Chuyện gì đó không ở lớn nhỏ, mà ở tầm bắn. Lớn thì thế nào, bắn không xa cũng cứ dính thôi.” Bắt đầu ‘hư hư’, còn cố ý bắn xa hơn Doanh Chính.

Không thể chịu nổi bộ dạng tiểu nhân đắc chí đó của Phù Tô, Doanh Chính cha hừ lạnh một tiếng thẳng thắt lưng ‘hư hư’ được cự ly xa hơn Phù Tô thật nhiều.

Bị người so thua đương nhiên sẽ không cam tâm, vì vậy Phù Tô dốc đủ khí lực rốt cuộc đạt cự ly vượt qua Doanh Chính cha.

Tiếp đó hai người ngươi tranh ta đoạt, thi đấu nhiệt tình không ai nhường ai. Tuy rằng hai bên thế quân ngang ngửa, nhưng Doanh Chính cha vẫn hơn một bậc đạt được thắng lợi cuối cùng.

Xách quần kéo áo Doanh Chính đắc ý trở về, mà Phù Tô thua trận thì ôm cây buồn bã chán chường, hắn nghĩ mình rất phế vật. Kích thước củ cải đã thua thê thảm, không nghĩ đến lại còn thua ở tầm bắn, điều này làm cho Phù Tô thâm thụ đả kích: “Trời ạ! Chết mất thôi! Lẽ nào ta thực sự có mạng làm thiếp thụ sao?”

“Lầm bầm cái gì, còn không lại đây!”

Ôm cây quay đầu nhìn Doanh Chính đằng xa, Phù Tô không cam tâm chỉ có thể chạy đuổi theo: “Lần này ta khinh địch, lần sau đấu lại ta nhất định thắng.”

“So cả đời kết quả cũng sẽ không thay đổi, nhỏ thì vẫn cứ là nhỏ.” Doanh Chính lên ngựa nhìn nhi tử bị tổn thương không còn manh giáp: “Trở về thôi, ngày mai khởi hành hồi cung, chúng ta đi ra cũng quá lâu rồi.”

Tôn nghiêm nam tính đã bị thương tổn thật lớn Phù Tô hữu khí vô lực nằm ẹp trên lưng ngựa, đang lúc hắn quyết định hồi cung rồi phải làm chút gì cho củ cải đỏ biến thành củ cải lớn thì một chiếc xe ngựa từ đằng sau bọn họ vượt lên sau đó lại lui trở về dừng lại.

Cửa xe mở, đầu tiên là một nam tử từ trong đó đi ra, sau đó hắn lại vươn tay đỡ một nữ tử từ bên trong ra ngoài. Chờ nữ tử nhìn về phía Phù Tô trên lưng ngựa thì nhất thời lệ rơi đầy mặt: “Tô nhi…Tô nhi của ta…” Khóc không thành tiếng.

Ngơ ngác nhìn nữ nhân khóc rối tinh rối mù bên cạnh xe Phù Tô nửa ngày không có phản ứng, cuối cùng hung hăng cho mình một cái tát lúc này mói lập tức nhảy xuống tiến lên: “Nương! Nương!” Thế nhưng lúc hắn đang muốn nhào lên ôm thì hai thân ảnh loáng cái xuất hiện.

Một người che ở trước Cơ Uyển, một người ở đằng sau Phù Tô kéo áo hắn, hai người song song hung ác độc địa trừng Phù Tô, rất có tư thế hơi chút sai lầm liền đòi mạng nhỏ của ngươi.

— 0O0 —

~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.