CHƯƠNG BA MƯƠI CÓ NHẮC ĐẾN BA NGƯỜI BẠN TỐT CỦA KINH KHA, TRONG ĐÓ CÓ MỘT NGƯỜI LÀM THỊT CHÓ)
“Tạ bệ hạ!” Uý Liễu kích động không ngớt dập đầu xong đứng lên chạy ra ngoài chỉ e chậm trễ, cho nên lúc hắn giật mạnh cửa ra thì cũng làm cho Phù Tô Mông Nghị đồng thời ngã vào trong điện, vẽ ra một cảnh chó cạp cục ị
Lúc Uý Liễu một đường chạy như điên đến được hình phòng thì Cao Tiệm Ly vừa bị nội thị chưởng quản hình phạt dùng khói than hun mù hai mắt sắp sửa hành hình cắt lưỡi, sợ đến nỗi hắn vội đưa tay ngăn cản. May mà Uý Liễu đến kịp, nếu không Cao Tiệm Ly sẽ thực sự không bao giờ có thể mở miệng được nữa.
Do trường kỳ làm bạn với âm nhạc, cho nên tai của nhạc sư đều đặc biệt linh mẫn, tuy rằng đã nhìn không thấy, xung quanh cũng không có thanh âm nào khác, nhưng Cao Tiệm Ly biết rõ bên cạnh mình đã không còn ai…ngoại trừ đối diện…
“Kinh Kha là ngươi sao?” Bị trói trên giá Cao Tiệm Ly hét lớn: “Ta nghe được tiếng bước chân của ngươi, ta nhận ra được, ngươi là đến đón ta sao?”
Một tiếng ‘Kinh Kha’ này gọi ra toàn bộ hổ thẹn trong lòng Uý Liễu.
Chương 91 – Âm mưu
Năm Tần Vương Chính thứ ba mươi, mỗi ngày sau khi lâm triều xong như thường lệ, nơi Doanh Chính đến đã không còn là nghị chính điện tấu giản chồng chất, mà là nơi quốc sư Từ Phúc ở. Hắn đã dần dần bắt đầu không xử lý chính vụ, ngược lại giao quyền chấp chính cho trưởng tử Phù Tô, để Phù Tô thay mình xử lý tất cả công việc trên triều đình.
Ngoại trừ điều động quân đội cùng ban lệnh cho quan viên thuộc cửu khanh nhất giai (hình như là chín quan đứng đầu các bộ và các bộ phận quan trọng khác của triều đình, mình đoán dựa trên ‘cửu khanh’ của nhà Nguyễn, VN), quyền lực mà Doanh Chính giao cho Phù Tô đã vượt trên quyền mà một thái tử có thể có.
Mà sau khi Phù Tô có được quyền lực dưới một người trên vạn người của thiên hạ Đại Tần rồi, thanh phúc duy nhất được hưởng cũng chỉ là có thể không vào triều sớm, nhưng chỉ cần vừa đến thời gian hắn rời giường thì có nghĩa là cả ngày hôm đó sẽ đều bị vây trong bận rộn.
Mỗi ngày đều có tấu giản xem hoài không xong, mỗi ngày đều có hội nghị mở hoài không hết, mỗi ngày đều phải xử lý một đống chuyện phiền toái siêu lớn. Hôm nay nơi nào đó khô hạn, ngày mai nơi nào khác gặp hoạ, ngày sau æãà Hung Nô ở quan ngoại lại rục rịch…
Nói chung mới qua một tháng khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn thịt thịt xúc cảm thật tốt của Phù Tô đã gầy đến góc cạnh phân minh, người cũng gầy một vòng lớn, tóc bạc trên đầu chẳng biết đã thêm bao nhiêu sợi, nói chung tâm mệt thân cũng mệt.
Trong lúc Phù Tô bị chuyện trên triều dưới triều hành đến sống dở chết dở thì Doanh Chính cha dốc hết tinh lực đầu nhập vào công tác dưỡng sinh đã béo lên một vòng, mặt mày hồng hào, đặc biệt một đầu tóc đen chọc người đố kị đến nỗi Phù Tô cắn chăn liên tục. Cứ theo lời Phù Tô mà nói, quả đầu đen thui chả phân biệt được sợi nào với sợi nào của cha hắn quả thực đã có thể đi quay quảng cáo dầu gội đầu.
Tần triều chuộng đen, lấy đen làm quý. Cho nên triều phục chính thức của Phù Tô đều lấy sắc đen làm chủ, hơn nữa trên đời này có thể mặc triều phục màu đen cũng chỉ có hai phụ tử Doanh Chính với hắn mà thôi. Chỉ là ó phục đen mùa đông mặc còn đỡ, mùa hè sao…có chút chịu tội.
Kết thúc chuyện buổi sáng, Phù Tô nóng toát một thân mồ hôi thối hoắc lại ngại vói lễ giáo quy phạm mà không thể mặc ít lấy một kiện vừa về đến tẩm cung của Doanh Chính là bắt đầu cởi ó phục trên thân, nói tóm lại ở nơi này cũng không ai quản.
Mặc quần cộc cầm quạt vải, Phù Tô lắc lư lung tung khắp gian phòng, cuối cùng đứng vững vàng trước gương đồng lớn bắt đầu đánh giá thân thể đã cao lớn cường tráng không ít của mình, Phù Tô rắm thối nghĩ mình thực sự là hoàn mỹ đến rối tinh rối mù
Từ nhân phẩm bên trong cho đến bộ dạng bên ngoài, từ từng sợi tóc trên đầu cho đến mỗi một ngón chân đều hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, duy chỉ có một chỗ hơi có chút chưa quá hoàn mỹ, còn chờ tăng cường.
Tuy rằng còn chưa trọn vẹn nhưng đã là thập toàn cửu mỹ, xem như chấp nhận được, Phù Tô tin tưởng một ngày nào đó hắn chắc chắn sẽ bù được cái mỹ cuối cùng, đạt được thập toàn thập mỹ.
“Ngươi làm gì vậy?” Vừa vào tẩm điện Doanh Chính đã nhìn thấy nhi tử đứng trước gương đồng, cằm kẹp cây quạt hai tay kéo quần cộc cúi đầu ngó vào đũng quần, cái động tác đó nhìn thế nào cũng thấy thật là quái dị.
Thấy Doanh Chính đã về Phù Tô xách lại quần cẩn thận đi đến bên giường đã trải xong xuôi leo lên nằm thẳng cẳng, lại còn ném cây quạt trong tay về phía Doanh Chính cha đang nhíu mày làm ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa: “Nóng muốn chết, quạt đi.” Kéo chăn tơ mỏng qua trùm lên Phù Tô xoay người lại mặt hướng vào trong dự định chợp mắt một giấc.
Cầm quạt trong tay ngồi xuống bên giường, giúp nhi tử đắp lại chăn cho cẩn thận rồi Doanh Chính mới từng chút từng chút bắt đầu quạt. Nói thật hắn cũng không thích mùa hè, động một chút là lại cả người mồ hôi khó chịu: “Lại không ăn bữa trưa nữa rồi?” Vừa quạt Doanh Chính vừa săn sóc hỏi.
“Không ăn, không có khẩu vị.” Khí trời nóng nực không chỉ ảnh hưởng chuyện ăn uống mà còn ảnh hưởng đến tâm tình con người, hơn nữa cho đến giữa trưa đều phải nghe một đám lão gia hỏa tuổi đã quá nửa trăm lại lật ‘phân phong chế’ ra mà tranh cãi làm cho Phù Tô hận không thể làm một tràng đại đồ sát để đổi lại hòa bình cùng an lĩnh cho thế giới này.
Mặc dù đã knông còn xử lý công việc nhưng chuyện cần biết trên triều đình Doanh Chính vẫn rất rõ ràng. Tỷ như một đám quan viên xuất thân học thuyết Nho gia lại bắt đầu lôi ‘phân phong chế’ ra nói,ý đồ khôi phục lại cảnh phiên vương thống trị thiên hạ.
Con người là một loại sinh vật lòng tham không đáy, lúc cái gì cũng không có thì hắn có thể còn không mang tham niệm, nhưng khi hắn có được một cái bánh màn thầu rồi thì sẽ càng muốn nhiều bánh màn thầu, đợi đã có đủ bánh màn thầu rồi sẽ lại muốn có được thứ khác, vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn, đây chính là tham niệm không thể xóa bỏ của con người.
Hôm nay thiên hạ quốc thái dân an, bách tính giàu có, vì vậy lại có một đám người nương danh nghĩa thánh hiền muốn chia một chén canh. Trong mắt Phù Tô cái đám người này còn ghê tởm hơn lũ cường đạo vào nhà cướp của, so với những kẻ làm quan tràn đầy tham niệm này thì những kẻ cướp kia quả thực chính là gặp sư phụ.
Lần này khơi mào chuyện khôi phục ‘phân phong chế’ trên triều chính là một bác sĩ (người có học) tên là Thuần Vu Việt, trong những người đọc sách ở dân gian người này cũng có uy vọng nhất định.
Bất quá Thuần Vu Việt cũng rất thông minh, hắn không giống như Vương Oản liên hợp thị tộc cùng các quý nhân trong cung tạo áp lực lên chính quyền của Doanh Chính, mà là ở trong dân gian triệu tập những học sinh của mình nơi nơi tuyên ngôn Doanh Chính không khôi phục ‘phân phong chế’ khiến cho quốc không ra quốc, gia không phải gia, làm một bộ phận nhỏ dân chúng vô tri bắt đầu khủng hoảng, giúp cho một đám người dụng tâm kín đáo từ đó đắc lợi.
Cho nên mới nói vô tri rất đáng sợ, nhưng những kẻ đọc sách đọc nhiều đến độ liều lĩnh lại càng đáng sợ, có câu lưu manh không đáng sợ, đáng sợ là lưu manh có văn hóa không phải sao?
Bất quá cũng may tất cả những chuyện này phát sinh phát triển đều nằm trong tầm khống chế của Doanh Chính, mà hắn cũng tin tưởng những bách tính từng vì ‘phân phong’ mà chịu nỗi khổ chiến loạn sẽ biết như thế nào mới là tốt nhất với mình.
“Ngươi muốn thế nào?” Đối với loại người có ý đồ khiêu chiến quyền lực của mình Doanh Chính tuyệt sẽ không nhân nhượng.
“Thực ra cũng có một chủ ý. . .Thế nhưng…” Lật người lại, Phù Tô bọc chăn cọ đến cạnh giường gối lên đùi Doanh Chính, đối với biện pháp trong lời mình nói có chút ngượng ngùng nói ra miệng, hắn nghĩ mình làm như vậy thật sự là rất xấu rồi: “Ta cảm thấy làm như vậy không tốt…”
Phù Tô người này ngoại trừ có chút ý xấu nho nhỏ không ảnh hưởng toàn cục ra thì về tổng thể mà nói vẫn là một người tâm địa thiện lương cộng thêm mềm lòng, do đó Doanh Chính vừa thấy nhi tử của hắn quấn quýt như vậy là đã biết cái gọi là biện pháp đó là cái gì rồi.
Tuy rằng biện pháp này không phải hay nhất nhưng là đơn giản trực tiếp nhất, quan trọng là còn có thể mượn cơ hội này diệt trừ hết những kẻ phiền phức có ‘thanh danh bên ngoài’ như Thuần Vu Việt. Hôm nay kẻ kia có thể dùng danh tiếng của mình trong dân gian kích động thư sinh ý đồ thay đổi đạo trị quốc của triều đình, khó bảo toàn ngày mai hắn sẽ không có tâm tư tham gia vào chính sự, thậm chí soán quyền.
Đối phó với những kẻ muốn lợi dụng danh tiếng tốt của mình để bày âm mưu quỷ kế thi phương pháp tốt nhất chính là gạt bỏ hắn, làm cho hắn trở thành chuột chạy qua đường, chế tạo dư luận khiến hắn cả đời cũng trở mình không được.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu làm Phù Tô quấn quýt chính là muốn lật được Thuần Vu Việt thì nhân thể cần phải hi sinh một người, người này chính là căn nguyên làm Thuần Vu Việt chủ trương khôi phục ‘phân phong chế’, ngoại tôn của hắn, thập tam hoàng tử của Đại Tần.
Đây cũng là nguyên nhân Phù Tô chưa hạ chủ ý chắc chắn, nói thế nào thì người này cũng là đệ đệ trên huyết thống của mình, mặc dù bọn họ những năm qua tổng cộng chưa nói với nhau mấy lời, nhưng sự thực thì không thể thay đổi.
“Biết cha vì sao lại cho ngươi đại quyền chưởng quản triều chính không?”
Đương nhiên biết!
Khinh bỉ liếc nhìn người phía trên một cái, Phù Tô lầm bầm: “Còn không phải là hai ta niên linh chênh lệch không thể cải biến, cho nên ngưoi mới muốn bản thân đi nuôi nuôi cho thân thể khôi phục trạng thái như lúc còn trẻ trung, mà ta thì kiếm vất vả một chút, tốt nhất là kiếm đến có thêm hai ba nếp nhăn dăm sợi tóc bạc, kiếm đến một mức độ nào đó cho già thật nhanh tốt nhất là ngang ngửa với ngươi,để…”
“Khụ khụ khụ.”.Bị người chọc thủng tâm sự Doanh Chính vội vàng xấu hổ vờ ho khan cắt đứt lời chỉ trích không chút lưu tình của Phù Tô, tiếp đó lại giả như không có chuyện gì xảy ra dùng tay chải vuốt tóc nhi tử rất bình thản nói: “Tô nhi ngươi có biết mình khuyết thiếu nhất là cái gì không? Chính là dã tâm cùng ngoan tâm của người thân là vương giả, nhân từ tuyệt không thể ngồi ổn vị trí trên vạn người.”
Câu hỏi của Doanh Chính cũng không phải là để Phù Tô trả lời, hắn chỉ đang nói ra sự thực.
Phù Tô nói tuy là thật, nhưng Doanh Chính cũng xác thực muốn lợi dụng cơ hội lần này tôi luyện hắn một chút, đừng có suốt ngày cà lơ phất phơ không ra một chính dạng thái tử.
Nghĩ đến vị thập tam hoàng tử thường chớp một đôi mắt to ngây thơ, xấu hổ không dám nói lời nào kia Phù Tô thực sự không thể hạ độc thủ, để lật đổ ngoại công hắn mà phải bắt hắn hàm oan nhận lấy cái chết Phù Tô làm không được: “A… Phiền muốn chết.”.Buổi chiều ta không đi phê tấu chương nữa, ngủ ngủ!” Càng nghĩ càng nháo tâm, hắn kéo chăn qua phủ lên đầu bắt đầu đánh một giấc.
Thấy Phù Tô trốn tránh vấn đề như vậy, Doanh Chính rốt cuộc cũng bắt đầu suy tư mình cố ý để nhi tử kế thừa ngôi vị hoàng đế có phải là sai rồi hay không, có lẽ người này căn bản là không thích họp làm chuyện đó: “Ngươi ngủ đi, tấu giản còn lại để ta phê.”
Cẩn thận giúp nhi tử dịch lại góc chăn xong, Doanh Chính đi ra ngoài điện, đứng ở cửa nhìn hoa trong vườn không nói lời nào.
Đóng cửa điện lại, Triệu Cao nhìn ra được đế vương trước mặt minh trong lòng đang có chuyện, vì vậy cúi đầu sát tận ngực đứng ở phía sau không dám lên tiếng, trong lòng thầm đoán hai vị này vừa rồi ở trong phòng có phải là lại giận dỗi nữa rồi hay không.
“Triệu Cao.”
“Có nô tài.” Triệu Cao vội bước lên phía trước khấu lễ.
“Tuyên … Tử Anh cùng Úy Liễu đến nghị chính điện.”
“Lĩnh chỉ.” Hai tay chắp lại thắt lưng khom xuống, Triệu Cao xoay người ròi khỏi tẩm điện.
Nhờ có sự tận lực nghiên cứu phát triển của ‘công bộ’, trình tự chế tác giấy đã được tinh giản hóa rất nhiều, hiệu suất cũng có đề cao cực lớn. Dưới sự phổ biến của triều đình, tác dụng của giấy được truyền bá rộng khắp, mà chủng loại giấy cũng không còn bị giói hạn ở chỉ có thể viết sách.
Từ sau khi Phù Tô bắt đầu thay Doanh Chính chủ chính, để không bị hơn sáu trăm cân thẻ tre mỗi ngày đè nát tinh thần cùng thể lực, việc đầu tiên hắn làm sau khi đương quyền chính là hạ lệnh từ nay về sau thẻ tre dùng để dâng tấu toàn bộ đổi thành tấu chương có hình thức quy cách thống nhất.
Nhưng giấy tuy rằng đã dần dần bắt đầu phổ biến thì giá thành vẫn rất không rẻ, để miễn lãng phí cũng để tiết kiệm thời gian, Phù Tô nghiêm lệnh cấm quan viên lúc viết tấu chương dùng lời vô ích hết bài này đến bài khác, không có việc gì cũng muốn viết một thiên ca công tụng đức gì gì đó đưa lên rồi lại lãng phí thời gian kinh lịch của người phê duyệt.
Tất cả lấy lời ít ý nhiều làm chủ, nếu như có người tái phạm nhẹ thì phạt bổng, nặng thì miễn chức. Một quan viên nếu như ngay cả tấu giản cũng viết không được thì thiết nghĩ chắc cũng không có năng lực cai quản cái gì.
Lúc Doanh Chính từng mỗi ngày phê duyệt hơn sáu trăm cân tấu giản, kiên trì nền bỉ suốt hai mươi năm nhìn thấy những thứ vốn có thể chất thành một toà núi nhỏ giờ đây lại được xếp thành xấp đặt trên bản, chỉ dùng mắt nhìn đã làm người ta , có cảm giác dễ chịu không ít, trong lòng nhất thời cảm thán vô hạn.
Không đành lòng để nhi tử thượng hoả đến miệng nổi bong bóng, cuối cùng Doanh Chính vẫn mềm lòng giao chuyện diệt trừ Thuần Vu Việt cho úy Liễu, lại để Tử Anh tạm thòi thay Phù Tô xử lý triều chính.
Một quyết định này của Doanh Chính lập tức dẫn đến hai đạo gào khóc, một là của Úy Liễu đang rất vui vẻ đắc ý nhàn tản ở nhà nhàn nhã qua ngày, một là của Tử Anh đang suốt ngày lưu luyến bụi hoa đóng vai ong mật
Chuyện vui sưóng nhất trên thế gian này chẳng có gì khác hơn là sau khi liên tục khẩn trương công tác thìđược đại xả hơi một phen, đặc biệt là khi mà ba trăm sáu mươi lăm ngày trước đó mỗi ngày đều liên tục công tác không thể nghỉ ngơi thì ngày nghỉ này đến càng đủ trân quý.
Ãn no thì ngủ, tỉnh ngủ lại an vị trên bồn cầu vừa làm chuyện sung sướng vừa ca hát, nói chung từ sau khi được nghỉ Phù Tô cũng lập tức bắt đầu qua những tháng ngày ‘thối nát’ không chí tiến thủ.
Sau cùng, Doanh Chính thực sự nhìn hết nổi Phù Tô suốt ngày tay trái đùi gà tay phải cổ vịt miệng bóng nhờn những mỡ nữa, vì vậy an bài cho hắn làm một chuyện hết sức nhẹ nhàng: phơi sách.
Bởi vì tàng thư trong thư các đều là thẻ tre rất dễ bị ẩm, cho nên mùa hè hàng năm đều phải lôi mớ sách quanh năm thả trong góc này ra dưới thái dương phơi một trận, nói thế nào thì những thứ này cũng là những cô bản (bản duy nhất) quý giá, còn có không ít bút tích của thánh hiền trân quý vô cùng.
Bất quá muốn trân quý thì cũng phải nhìn xem là đối với người nào. Đối với người đọc sách mà nói chúng có thể là thứ còn quý giá hơn cả sinh mệnh, nhưng trong mắt người thường những thứ này nếu không phải có thể đổi thành tiền bạc thì chính là củi khô có thể thêm vào khi nhóm lửa, không có tác dụng gì khác.
Mà vừa vặn thứ này trong mắt hai phụ tử Doanh Chính Phù Tô lại thuộc về kiểu thứ hai, khi cần thiết hai người thật sự có thể đem mấy thứ này ra đều dùng để đốt.
Chọn lấy một ngày trời như đổ lửa, Phù Tô khiêng ghế nằm, dù che nắng cùng trái cây nước trà, mang theo một đám người hạo hạo đãng đãng giữa buổi sáng mới đến thư lâu.
Cùng quan viên phụ trách nơi này gặp mặt một hồi, Phù Tô dọn xong đồ mang đến liền nằm thẳng lên trên đó chỉ huy mọi người bắt đầu phơi sách, nâng từng rương từng rương sách trong kho ra đặt dưới thái dương.
“Các vị đại nhân không bằng cũng ngồi xuống uống chén trà nghỉ ngoi một chút, dù sao chuyện phơi sách này cũng gấp không được, không bốn năm ngày hẳn phơi không xong sách trong cả kho kia, không vội ở nhất thời.”
“Không dám không dám!” Mấy quan văn bên cạnh vội vàng chối từ.
Thứ nhất, bọn họ không có lá gan ngồi chung vói đại hoàng tử, thứ hai, bọn họ là người bên phe Thuần Vu Việt, cho nên phải bảo trì cự ly với đại hoàng tử Phù Tô vốn luôn chủ trương thống nhất chính quyền.
Tâm tư của những người này Phù Tô nhìn thấy rõ ràng, hắn bất quá là khách sáo ngoài miệng một phen, nếu phải thực sự chia những thức ăn ngon này cho bọn hắn Phù Tô thật đúng là luyến tiếc.
Vừa ăn trái cây vừa hưởng thụ tiểu thái giám quạt mát đấm chân, Phù Tô rất hủ bại cùng một đám quan viên phải đội nắng chang chang giữa sân qua một buổi tnra.
Sau giờ ngọ là thời khắc thái dương độc nhất, mặc dù trốn ở dưói dù nhung vẫn khó chịu nổi nhiệt ý, vì vậy Phù Tô quyết định quay về tẩm cung. Như hắn đã nói, chuyện phơi sách này là phải xem mặt mũi lão thiên gia, tia nắng đủ phơi sẽ nhanh, nếu như đụng phải trời đầy mây liên tục thì cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Thế nhưng giữa lúc Phù Tô đang chuẩn bị thu đội về nhà thì bầu trời đột nhiên vang lên một đạo sấm rền, làm mọi người ở đó vô cùng hoảng sợ.
Che mắt nhìn lên trời, thấy bầu trời vạn lý không mây một mảnh xanh thẳm tuyệt không có vẻ sắp mưa hắn liền cũng không lưu ý nữa, mang theo người của mình đi về.
Thế nhưng chờ hắn vừa bước chân vào tẩm cung liền thấy ngoài phòng bỗng nhiên xám xịt, tròi biến thành một mảnh đen kịt, ngay sau đó nương theo tiếng sấm cùng tia chớp là mưa to tầm tã rơi xuống.
“Không phải chứ?” Chạy ra cửa nhìn mưa to như trút nước ngoài kia, Phù Tô nhớ đến đám sách còn đang phơi ở giữa sân nhất thời bắt đầu thấy đau đầu: “Cái này gọi là chuyện gì a.” Phù Tô bị đả kích nằm ẹp lên khung cửa.
Doanh Chính đang cùng Từ Phúc uống trà choi cờ nhìn mưa to đột nhiên đến ngoài cửa sổ, bàn tay nắm quân cờ hơi dừng lại, cảm thấy nhi tử của mình thật đúng là có chút xui xẻo.
Liên tục ba bốn ngày đều là tròi nắng chang chang vạn lý không mây, cố tình hắn ngày hôm nay vừa đi phơi sách đã phơi được mưa to xuống.
“Đáng tiếc a…” Từ Phúc uống một ngụm trà nhìn đất bùn bị mưa to đánh bắn tung lên ngoài cửa sổ, lắc đầu nói.
Hạ quân cờ xuống Doanh Chính ngẩng đầu hỏi: “Quốc sư tiếc cái gì?”
Xoàó xoay quân cờ trong tay Từ Phúc cười nói: “Thần đương nhiên là tiếc những điển tịch luôn được cất kỹ hiện đang trải trên mặt đất bị mưa ngâm a!”
Nhìn đáy mắt không có lấy một tia ý cưòi của Từ Phúc, Doanh Chính cúi đầu nhìn chằm chằm bàn cờ, trong lòng cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh.
“Đại nhân…Phải làm sao bây giờ? Sách này…nếu như bệ hạ truy cứu chúng ta thế nhưng đều phải…”
“Sợ cái gì, trận mưa này đến vừa lúc.”
“Đại nhân.. .ý đại nhân là…”
“Không chỉ có mưa, chúng ta còn phải tặng hắn một mồi lửa, xem hắn ăn nói như thế nào vói người trong thiên hạ, đến lúc đó các ngươi lại như vậy…cho hắn xoay người không được nữa.”
“Kế sách hay, đến lúc đó nếu như hoàng thượng cố ý muốn bảo vệ đại hoàng tử thì chính là thành địch với người đọc sách trong thiên hạ, như vậy…Bất quá đại nhân, những sách trân quý này nếu như đều bị đốt chẳng phải là rất đáng tiếc?”
“Ha ha, đến lúc đó sai người len lén đổi các điển tàng bản ra không phải là được rồi sao?”
“Đại nhân nói có lý, hạ quan nhất định sẽ làm tốt việc này.”
Mấy người mật đàm trong phòng quá mức tự tin không hề phát giác tất cả những lời bọn chúng nói đều đã bị một người nấp trên nóc nhà nghe được nhất thanh nhị Sở.
— 0O0 —