Tan Chảy: Trái Tim Của Sếp Cả Ngày Lẫn Đêm

Chương 55: Chương 55: Bệnh kiều giáo chủ xin tự trọng! (12)




Hai mắt Tô Hồng đột nhiên trừng lớn

Nếu cảm giác của hắn không sai, vị trí dưới thân này…Nơi nào đó nổi lên phản ứng sao?

Nhất thời hắn một mặt phức tạp: "Hạ giáo chủ, ngươi…ngươi thích như vậy phải không?"

Hạ Tinh Hoàng: "…Tránh ra"

Vẻ mặt của hắn đầy ẩn nhẫn, ném ánh mắt đi không nhìn tới Tô Hồng.

Nói lại buồn cười, để luyện được võ công tuyệt thế, hắn cấm dục đã nhiều năm, không thân cận với bất kì nam nhân hay nử tử nào, giờ khắc này lại ở loại địa phương rách nát như thế, trong điệu bộ khuất nhục như vậy, có phản ứng đối với một người đàn ông.

Đương nhiên Tô Hồng sẽ không nghe theo hắn, nói thế nào liền làm thế đó, trái lại nhếch miệng lên ẩn giấu một vệt ý cười, càng thêm ra vẻ du côn vô lại nhún vai một cái:

"Không nghe đấy, ngươi đánh ta đi"

Hắn ỷ vào việc hiện tại cả người Hạ Tinh Hoàng không thể nhúc nhích, thừa thế xông lên đem trả lại tất cả những khuất nhục mình phải chịu đứng trước đó mấy ngày!

Hai mắt Hạ Tinh Hoàng tóe lửa, nốt Chu Sa biến động theo nếp nhíu lông mày, bộ dáng của một đại mỹ nhân tuyệt thế còn sống sờ sờ lại gặp thổ phỉ lưu manh bắt nạt.

Tô Hồng chỉ mới đắc ý không lâu, đột nhiên nhìn thấy biểu hiện hơi ngưng tụ của Hạ Tinh Hoàng, sau đó nghiêng đầu phun ra một ngụm máu lớn!

"Hạ Tinh Hoàng!"

Lúc này Tô Hồng hoảng rồi.

Đang lăn lộn trên người Hạ Tinh Hoàng lập tức leo xuống, cẩn thận từng li từng tí đè lại ngực và tĩnh mạch trên tay hắn, phía dưới Hạ Tinh Hoàng hơi giãy dụa, nhưng kết quả không lay động được hắn.

"Sao ngươi lại không chịu đựng được trêu chọc như thế! Mói nói có hai câu lại có thể tức hộc máu rồi…"

Tô Hồng thấy bộ dáng đối phương suy yếu lại quật cường, vốn dĩ âm thanh cất cao gấp gáp cũng dần dần hạ thấp, cuối cùng chỉ có thể im lặng, giống như giận dỗi bản thân không nói một lời nào.

Hạ Tinh Hoàng phun máu xong, ngực chập trùng lên xuống kịch liệt, rốt cuộc bình tĩnh lại chậm rãi.

Mắt phượng của hắn tà tà nhìn xa xăm, thấy Tô Hồng ngồi cạnh trầm mặc tựa Thạch Bích không mở miệng, chậm rì rì nói rằng: "Tô Thiếu Hiệp, chúng ta có nên thảo luận một cuộc giao dịch không?"

Tô Hồng nhìn về phía hắn cảnh giác: "Ngươi lại có khiến nghị xấu xa gì đây?"

"Còn gì có thể tệ hơn tình hình hiện tại sao?" Hạ Tinh Hoàng ngẩng đầu nhìn hang động tối đen như mực, bình tĩnh nói: "Ta bị thương nặng, trong cơ thể có một loại kịch độc, Nhuyễn Cân Tán trong người ngươi không có giải dược cũng không cách nào loại trừ, ở tình huống như vậy, chúng ta chỉ có thể hợp tác."

Tô Hồng nghe hắn nói tựa như vô cùng có đạo lý, thế nhưng nghĩ tinh tế, sẽ phát hiện có vấn đề.

"Hạ giáo chủ, ta chỉ là không sử dụng được võ công mà thôi, hiện tại so với ngươi tốt hơn rất nhiều, ta không phải thỉnh cầu ngươi."

Đôi mắt u ám thâm trầm của Hạ Tinh Hoàng không một chút rung động, âm thanh nhàn nhạt khàn khàn lướt nhẹ truyền đến: "Vậy đơn giản là ta thỉnh cầu ngươi là được, cầu Tô Thiếu Hiệp tiến hành một cuộc giao dịch với ta."

Nháy mắt hai mắt Tô Hồng lóe sáng, không khác nào chú chó con nhìn thấy thịt, lập tức nằm sắp bên cạnh Hạ Tinh Hoàng, mười phần hưng phấn hỏi: "Vậy ngươi muốn lấy cái gì ra để cầu ta?"

Hạ Tinh Hoàng nheo nheo mắt lại nhìn hắn- Con chó con này, chỉ thiếu một cái đuôi cún vẫy mừng sau mông thôi.

"Tô Thiếu Hiếp ở khắp Trung Nguyên nhất quyết hỏi thăm tin tức về ta để đến đây, như thế khẳng định có chuyện muốn nhờ ta, không bằng hiện tại trực tiếp nói rõ ra đi, dù gì hiện tại ta cũng nằm trong tình cảnh bị ngươi quản chế, muốn không một lời đáp ứng cũng khó."

Mặt Hạ Tinh Hoàng không chút biến sắc nói ra thăm dò, quả nhiên, sau khi nghe được hai mắt Tô Hồng có hơi trợn lớn lên.

"Ngươi thực sự sẽ đáp ứng sao?"

Tô Hồng hầu như không thể chờ đợi được nữa hỏi.

Mắt Hạ Tinh Hoàng nhìn lên cao trong lòng không suy nghĩ bất kỳ chuyện gì khác: "Không nói ra một chút nghe, làm sao ta biết có hay không?"

Biểu hiện Tô Hồng đấu tranh, giống như muốn nói, lại giống như có kiêng dè.

Mục tiêu của nhiệm vụ đang nằm trên đất chờ ước nguyện của ngươi đấy Tô Hồng! Nhanh chóng nói ra đi!

Không được không được, Hạ Tinh Hoàng nghe xong, nhất định sẽ tình nguyện phun máu đến chết, sẽ không đáp ứng đâu…..

Liên tục hết lần này đến lần khác, suy đi tính lại!

Cuối cùng Tô Hồng dường như quyết định, quỳ ngồi dậy, muôn phần cẩn trọng nắm chặt lấy nắm đấm, sít sao nhìn chằm chằm Hạ Tinh Hồng, trong mắt còn mang theo một vệt ngượng ngùng chỉ tuổi xuân mới có---

"Ta..ta nghĩ thành hôn cùng Hạ giáo chủ, có thể không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.