Tan Chảy: Trái Tim Của Sếp Cả Ngày Lẫn Đêm

Chương 51: Chương 51: Bệnh kiều giáo chủ xin tự trọng! (8)




"To gan!"

Cho dù giọng điệu nói chuyện của Lý Ngọc Trần rất tốt, nhưng hắn cũng là người được nuông chiều từ bé tiểu hầu gia.

Một chén rượu đập xuống đất, đi kèm theo đó là tiếng vỡ nát, Ngọc Hành cung bốn bề bao vây khốn đốn, dĩ nhiên sớm đã có mai phục!

"Xem ra mắt trời hôm nay vẫn như thường lệ hạ xuống từ phía tay" Hạ Tinh Hoàng lại không nhanh không chậm ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ tọa, nhẹ nhàng lay động tóc của Tô Hồng, quay về phía Tô Hồng oan ức nói rằng: "Ngươi xem, những người này sử dụng nhiều loại lý do tiếp cận bên người ta, cuối cùng chỉ đều muốn giết ta."

Tô Hồng: "…"

Nếu không phải chính ngươi có bệnh, ai muốn giết ngươi a!

"Ít nói nhảm lại đi, Hạ Tinh Hoàng, ngươi nếu như không giao Tô Hồng ra, không cần chờ Trung nguyên võ lâm gì cả, chúng ta hôm nay sẽ san bằng Bái Tinh giáo của ngươi!"

Mạc Vân Trạch đứng bên cạnh Lý Ngọc Trần, lạnh lùng nói ra.

Hạ Tinh Hoàng liếc liếc mắt đi, nụ cười yêu kiều diễm lễ: "Thiếu chủ Mạc gia, ngược lại thực sư là ngông cuồng!"

"Cẩn thận!"

Lý Ngọc Trần vung ống tay áo một cái, nhanh chóng chặn trước người Mạc Vân Trạch, chỉ thấy một con rắn nhỏ dài theo trong tay áo hăn rơi ra, rớt xuống chết đờ trên mặt đất.

Độc vật tương tự như thế ở nơi này nhiều không kể xiết, Lý Ngọc Trần biết rõ đạo lý này, trầm giọng nói:

"Hạ giáo chủ, Ngọc Hầu Phủ ta vốn không muốn nổi lên xung đột cùng với ngươi, chỉ cần ngươi chịu thả người, chúng ta nhất định bất động không đụng tới bất kỳ một con người ngọn cỏ nào của Bái Tinh giáo."

Những câu nói này rơi vào tai Tô Hồng, thực sự là vô cùng cảm động, quả nhiên ở nhân gian này còn tồn tại chân tình nha!

Nào dự liệu được một khắc sau hắn đột nhên ổn định để bay lên – Hạ Tinh Hoàng nhanh chóng ôm lấy eo của hắn hướng về hai người Mai Vân Trạch xẹt đi qua!

"Đứa nhóc ngông cuồng, cũng dám đặt điều kiện với ta!"

Trong nhất thời, Ngọc Hành cung sôi trào tiếng người, đám vũ nữ ca ngăm chạy trốn bốn hướng, dường như chuyện gì rất đáng sợ chuẩn bị phát sinh.

Một khắc sau, sàn ngọc vốn dĩ trơn bóng từng chút từng chút nứt toác ra, trong khe hở tuôn ra vô số loại độc trùng lít nha lít nhít, gặp người ăn thịt người, có một vài vũ nữ chạy trốn muộn, ngã xuống dưới đất trong nháy mắt liền bị tằm lên ăn từng chút một!

Không chỉ ở trong cung, Lý Ngọc Trần nghe thấy rõ ràng tiếng thị vệ bên người mình rít gào khốc liệt hơn nữa từ bên ngoài truyền vào!

Mạc Vân Trạch một bên lượn vòng trốn sự công kích của lũ rắn độc, một bên tức giận mắng.

"Những độc trùng này không chỉ tấn công chúng ta, ngay cả người chính thuộc giáo phái của hắn cũng không buông tha! Kẻ điên! Hắn tuyệt đối là kẻ điên!"

Lý Ngọc Trần chau mày, híp mắt nhìn chằm chằm khinh công vượt trội của Hạ Tinh Hoàng, chỉ thấy đối phương như một con công hoa lệ vọt qua, ở trong biển máu xương khô đắc ý nhìn quanh.

"Ngọc Hành cung chỉ là một vị trí cứ điểm của Bái Tinh giáo, Bái Tinh giáo trải rộng khắp Tây Vực, thặm chí ở Miêu Cương cũng có phần, chết đi một vài người đối với Hạ Tinh Hoàng không đáng kể chút nào" Lý Ngọc Trần nói bằng giọng khàn khàn.

"Vậy cũng quyết không thể trụ lại ở đây đợi chết!" dáng người Mạc Vân Trạch lượn vòng, tóc vấn đuôi ngựa bay lượn dập dờn, sát khí mạnh mẽ đưa kiếm lên chém.

Trong lòng Lý Ngọc Trần đột nhiên mềm nhũn, gật gật đầu: "Vân Trạch, ngươi có thể tin ta"

Mai Vân Trạch liếc nhìn hắn nghi ngờ "Tự nhiên."

"Vậy được, ta có một kế hoạch, người vẫn là nên nghe rõ, chuyện này liên hệ đến một bí mật của Hạ Tinh Hoàng…"

….

Thân thể bị giam lỏng của Tô Hồng run rẩy vận công, hi vọng có thể ép sạch Nhuyễn Cân Tán bên trong thân thể mình trước khi trận chém giết này kế thúc.

Hắn liếc mắt xuống nhìn xem chiến trường phía trước, không nhịn được nhỏ một giọt mồ hôi lạnh – đây căn bản là tu la trận.

Không chỉ đầu lâu bạch cốt của đám vũ nữ ca ngâm không có võ công, mà thị vệ Ngọc Hầu phủ mai phục ở bên ngoài cũng tử thương nặng nề, thế nhưng bản thân Hạ Tinh Hoàng chỉ mới thả ra một đám độc trùng, ngay cả tay chân cũng chưa từng động!

Lý Ngọc Trần cùng Mạc Vân Trạch hai người căn bản không có cơ hội nào tiếp cận Hạ Tinh Hoàng! Võ công cách biệt quá lớn!

"Hạ…Hạ…"

Miệng rốt cục có chút tri giác, Tô Hồng lập tức dụng hết toàn bộ lực kêu gọi Hạ Tinh Hoàng.

Mà tên khốn khiếp Hạ Tinh Hoàng này, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, miệng cười lạnh nói: "Còn dám cười ha ha?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.