“Không phải đâu nhé…Cậu gọi tôi một tiếng tỷ tỷ, tôi sẽ nói cho cậu một bí mật nhỏ, liên quan đến Mục tổng….”
Nụ cười trên mặt Tô Hồng hơi chân thực, hắn nhẹ nhàng liếc mắt một đám người tụm năm tụm ba khác đang say rượu trong khách sạn, tựa cười mà không cười hỏi:
“Ồ? Vậy thì phiền đến Bạch Hiền tỷ tỷ rồi…Xin nói hết tất cả những bí mật nhỏ liên quan đến Mục tổng cho ta đi.”
Giờ khắc này nếu như có người lại đây, nhất định có thể phát hiện ra, hai con ngươi màu nâu nhạt của thanh niên hơi biến sắc, đồng từ híp lại thành một đừơng thẳng.
Bạch Hiện ngơ ngác mà gật gật đầu, nói: “Mục Tịch Triều không thích nữ nhân…”
Tô Hồng nhíu mày.
“…cũng không thích nam nhân.”
Tô Hồng: “…”
Cái trò tấu hài gì đây?
Lại muốn đời này hắn công chiếm một người không thích nữ nhân cũng không thích nam nhân sao?
Lẽ nào hắn ta thích chó à!
Mèo ta không thể nhẫn nhịn….
“Bạch Hiền tỷ tỷ làm sao biết vậy?” Tô Hồng nhẹ giọng hỏi.
Bạch