☆, mẹ con thổ lộ tâm tình
Editor: Tử Sắc Y
Linh Tê bỗng quỳ xuống, “Theo lời cô nương nói, hôm nay ở trong Mai viên có nha hoàn đến truyền lời, phu nhân bảo ta đi đến bên phòng nàng một chuyến. Nhưng khi đi đến nửa đường thì nha hoàn này đã không thấy bóng dáng, sau đó ta đi đến trong viện phu nhân hỏi mới biết rằng phu nhân không hề bảo ta đến.” Nói đến đây gương mặt Linh Tê tràn đầy xấu hổ, “Bây giờ xem ra, nha hoàn kia nhìn rất lạ mặt, nhất định là ta bị người tính kế.”
“Vậy ngươi nói một chút, hôm nay ngươi phạm lỗi ở chỗ nào?”
“Linh Tê không nên làm việc không để tâm, cứ như vậy mà bị người tính kế.”
Vẻ mặt Trang Như Mộng lạnh lẽo, “Sai! Chỗ không nên của ngươi, chính là ngươi quên ai mới là chủ tử thật sự của ngươi.” Thấy gương mặt Linh Tê mờ mịt, Trang Như Mộng tiếp tục nói, “Ta đã nói với ngươi, ở Như Mộng cư chỉ có một chủ tử, đó chính là ta Trang Như Mộng. Hôm nay ngươi vừa nghe bên mẫu thân truyền người đến bảo, không báo trước với ta một tiếng thì đã trực tiếp đi. Có thể thấy được trong lòng Linh Tê ngươi, vẫn luôn xem mẫu thân ta là chủ tử của ngươi. Nếu là vậy, ta sẽ lập tức chuyển ngươi về Toái Ngọc hiên.”
Thấy giọng điệu đại cô nương nói nghiêm túc như vậy, Linh Tê vội vàng quỳ dưới đất cầu xin, “Linh Tê biết sai rồi, ban đầu ta chỉ nghĩ phu nhân là mẫu thân cô nương cho nên mới làm như vậy, cầu xin cô nương đừng chuyển Linh Tê về Toái Ngọc hiên, phu nhân đã cho Linh Tê làm nha hoàn cho cô nương, thì Linh Tê chỉ có một chủ tử là cô nương, chuyện hôm nay Linh Tê tuyệt không tái phạm.”
Nghe lời này sắc mặt Trang Như Mộng thoáng hoà hoãn lại, “Ngươi đứng lên trước đi, nếu ngươi dám tái phạm, vậy thì không cần ngây người ở chỗ này của ta.” Nói xong nàng chuyển mắt nhìn Diệu Trúc, Diệu Tuyết.
Vào lúc Linh Tê quỳ xuống thì Diệu Trúc, Diệu Tuyết cũng đã quỳ theo, thấy trước mắt Linh Tê luôn được mặt đại cô nương nay lại bị trách cứ như vậy, trong lòng hai nàng càng thêm sốt ruột. Đặc biệt là Diệu Trúc, làn váy màu quả lựu mới thay cũng bị vo thành mấy viên lớn trong bàn tay nàng.
Phát hiện Diệu Trúc khác thường Trang Như Mộng cũng không vạch trần, nàng chỉ lạnh lùng nhìn hai nàng nói, “Chuyện hôm nay, hai ngươi không cần nói nhiều trong lòng ta đã rõ. Những lời Linh Tê nói, các ngươi cũng phải ghi nhớ ở trong lòng cho ta, các ngươi chỉ có một chủ tử và đó chính là ta Trang Như Mộng. Ngày sau nếu có chuyện hạ nhân thay chủ, thì cũng đừng trách Trang Như Mộng ta lòng dạ ác độc.”
Hai người quỳ dưới đất, lập tức đồng thanh, “Nô tỳ ghi nhớ.”
“Chuyện hôm nay, phạt tất cả các ngươi một tháng tiền tiêu vặt.”
“Tạ ơn cô nương đã khai ân.”
Nghe lời này, Trang Như Mộng hài lòng gật đầu một cái. Nàng nhìn ba người rồi mở miệng nói, “Ta nhớ sáng mai là sinh thần (sinh nhật) của cữu tổ phụ (anh của bố), lúc đó các ngươi phải cảnh giác một chút cho ta.” Nghĩ tới kiếp trước, dáng vẻ đắc ý của Vương Ngọc Hương, đáng thương nhất chính là hài nhi nàng, cuối cùng nàng còn nghe được những lời truyền miệng ——”Ngươi có nghe nói không? Lần này người tố cáo Trang gia với hoàng thượng, chính là thân thích của Trang phủ —— Vương phủ.” “Chuyện này, ta sớm biết rồi. Vương lão gia không phải vì vậy mà được thăng quan hai phẩm, trực tiếp làm quan lớn hay sao.”
Nhớ tới những chuyện này, trái lại Trang Như Mộng càng cười đến dịu dàng, Vương phủ, Vương Ngọc Hương, ta thật sự hết sức mong đợi đến ngày mai.
Sau khi cho nha hoàn hầu hạ lui ra, Trang Như Mộng cầm lên một quyển sách xem. Đợi đến khi Linh Tê vào nhà, nhìn thấy ánh mắt đại cô nương ngây ra nhìn vào sách. Nàng đi lên gọi một tiếng, “Đại cô nương.”
Trang Như Mộng phục hồi tinh thần hỏi, “Chuyện gì?”
Linh Tê đi tới sau lưng Trang Như Mộng, vừa thay nàng tháo trâm cài vừa tiếp tục nói, “Sáng mai là sinh thần của cữu lão thái gia, đại cô nương liệu đã chuẩn bị gì chưa?”
Nghe lời này, trong mắt Trang Như Mộng tràn đầy sự chán ghét. Nhất thời Linh Tê nhìn thấy một màn này từ trong gương đồng bị doạ sợ, đợi nàng nhìn lại lần nữa, hai mắt nữ tử trong gương đồng cong cong mỉm cười với nàng. Linh Tê đáp lại bằng nụ cười nhạt, rồi cho rằng cảnh vừa rồi nhất định là do nàng hoa mắt. Trước đây không lâu cữu lão thái gia từ vùng khác tới định cư ở kinh đô, đại cô nương cũng chỉ thấy một vài người nhà của cữu lão thái gia, làm sao có thể chán ghét bọn họ như thế.
Lúc Linh Tê nghĩ như vậy, Trang Như Mộng lên tiếng, “Cứ chuẩn bị theo lệ thường là được.”
Đêm đó, Trang Như Mộng lại mơ thấy một màn cha mẹ chết thảm.
“Có nghe nói không? Lần này người tố cáo Trang gia với hoàng thượng, chính là thân thích của Trang phủ —— Vương phủ.”
“Chuyện này ta sớm biết rồi, Vương lão gia không phải vì vậy mà được thăng quan hai phẩm, trực tiếp làm quan lớn hay sao.”
“Nhắc tới Vương lão gia cũng thật độc ác, ngay cả thân thích mình cũng xuống tay được.”
. . . . . .
Trong mộng nàng trơ mắt nhìn người thân lần lượt chết thảm ở trước mặt, nàng gào thét điên cuồng, nhưng lại không có năng lực để thay đổi tất cả. Giống như lần lượt luân hồi, lần lượt nàng phải trải qua nỗi thống khổ như này.
Hôm sau lúc Như Mộng mở mắt, thì gối đầu đã bị nước mắt của nàng thấm ướt. Nhìn lại căn phòng quen thuộc, nàng lại cảm ơn trời xanh cho nàng cơ hội quay lại lần nữa. Vừa nghĩ tới những chuyện này, Linh Tê đã vòng qua bình phong cười khanh khách đi vào.
Chỉ là nụ cười trên mặt Linh Tê, sau khi nhìn thấy đôi mắt sưng như hột đào của Trang Như Mộng liền trầm xuống. Nàng đi lên lo lắng nói, “Đại cô nương ngươi làm sao vậy?”
Trang Như Mộng chỉ chỉ gối đầu ướt nhẹp, “Tối hôm qua lại nằm mơ.”
Nghe thấy lời này trên mặt Linh Tê hết sức bất đắc dĩ, “Gần đây mỗi ngày đều ăn cháo an thần, nô tỳ không thấy đại cô nương gặp ác mộng có thay đổi tốt.” Nói xong con ngươi nàng đảo vòng mấy lần, “Lời này không nên nói, nô tỳ thấy sau khi đại cô nương hôn mê tỉnh dậy luôn đều gặp ác mộng, chỉ sợ là bị dính vật bẩn nào rồi. Nếu không chờ nô tỳ đi bẩm báo với phu nhân, cho nàng mời mấy người tới cúng bái ở trong phủ một chút.”
Nghe xong lời Linh Tê nói, Trang Như Mộng lúng túng cười một tiếng. Chuyện nàng đột nhiên quay lại lúc còn nhỏ vốn đã cổ quái, nếu thật sự muốn trừ tà nhất định không chỉ đối phó với mình đi. Không muốn nói đến đề tài này, Trang Như Mộng nói qua loa: “Dù gặp nhiều ác mộng thì có sao, sao lại nói tới chuyện này rồi. Đúng rồi, hôm nay có chuyện gì tốt? Mà lúc vừa vào nhà, ta trông thấy gương mặt của Linh Tê cô nương đã cười thành đóa hoa.”
Bị đại cô nương nhà mình trêu ghẹo Linh Tê cười hì hì, “Cũng không phải là chuyện tốt, sáng sớm hôm nay lão thái thái sai người đến, tặng cho đại cô nương mấy khổ vải thượng hạng và đồ trang sức.”
Nói xong nàng vỗ tay, lập tức Diệu Trúc, Diệu Tuyết tay cầm mâm gỗ lớn đựng đồ trang sức đi vào. Trang Như Mộng liếc nhìn mấy cái, quả nhiên lọt vào mắt đều là những đồ cực tốt. Nàng nhíu mày, rõ ràng là tổ mẫu đã nhìn ra chuyện ngày hôm qua chính là bẫy rập tam phòng đã thiết kế. Nhìn hành động lần này của nàng (tổ mẫu), hẳn là muốn dàn xếp ổn thỏa với nàng. Trang Như Mộng thuận tay cầm lên một kim trâm chạm trỗng rất tinh sảo, mặc dù sớm đã biết tổ mẫu thiên vị, nhưng nhìn đồ trang sức lay động trên tay vẫn khó tránh khỏi thất vọng. Hôm qua nếu không phải bởi vì nàng sống lại, thì khuê tú bị huỷ dung nằm trên giường hôm nay chính là Trang Như Mộng nàng.
Nghĩ tới tối hôm qua nghe tin tức Linh Tê thăm dò được, cuối cùng kết quả xử lý chuyện này, chính là cấm túc Tứ muội muội Trang Như Lan một tháng vì tổ chức yến thưởng mai. Mà hạ nhân sửa chữa đình nghỉ mát trong phủ, cũng bị liên luỵ đánh 30 đại bản rồi bán ra phủ. Diệu Trúc nhìn thấy tiểu thư nhà mình ngẩn người nhìn kim trâm, định lên tiếng nhắc nhở thì thấy tiểu thư đã để xuống kim trâm. Ngay sau đó lại thấy nàng theo thói quen chỉ chỉ tay, xem ra không có một trang sức nào nổi bật, rồi đưa tay ra hiệu cho nha hoàn hầu hạ nàng mặc y phục rửa mặt. Linh Tê thấy đại cô nương không chọn lấy một đồ trang sức, mặc dù trong lòng không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều.
Sau khi dùng bữa sáng xong, Trang Như Mộng dẫn theo nha hoàn đi đến viện Trang phu nhân Toái Ngọc hiên. Vừa mới vào phòng cởi áo choàng trên người nàng liền nhào tới, chỉ chốc lát đã đến trước mặt Trang phu nhân. Trang Phu nhân thấy, ôm bảo bối nhà mình vào lòng một hồi. Triệu ma ma thấy vậy, ra hiệu cho nha hoàn trong phòng lui xuống.
Trang phu nhân nhìn nữ nhi trong ngực, trong lòng không khỏi tràn đầy đau đớn. Thường ngày chuyện mờ ám tam phòng làm không phải nàng không biết, chỉ là lão phu nhân che chở cho tam phòng khắp nơi, mà những chuyện tam phòng làm cũng không tạo nên gió to sóng lớn, cho nên nàng mới dứt khoát mắt nhắm mắt mở. Thật không nghĩ đến ngày hôm qua tam phòng, lại dám đánh chủ ý lên người cô nương nhà mình, nghĩ đến đây Trang phu nhân vốn ôn hoà trước sau như một trên mặt cũng dần hiện lên lệ ngoan (ác độc, ngoan độc).
Trang Như Mộng nhìn thấy thần sắc trên mặt mẫu thân, nàng không khỏi vươn bàn tay nhỏ bé lôi kéo tay áo Trang phu nhân, “Mẫu thân. . . . . .” Trang phu nhân phục hồi lại tinh thần, xem xét tỉ mỉ nữ oa ở trước mặt một lần, vẻ mặt mới thoáng hòa hoãn, “Bảo bối của ta, hôm qua đã bị dọa sợ rồi.” Không chờ Trang Như Mộng trả lời, nàng lại tiếp tục nói, “Mặc dù hôm qua Triệu ma ma có chạy đến nhìn ngươi, nhưng rốt cuộc mẫu thân không tận mắt thấy được cho nên cũng không yên lòng.”
Trang Như Mộng ngồi ở trong ngực mẫu thân, nàng không nghe thấy mùi thơm quen thuộc kia, cũng biết mẫu thân đã có hành động rồi, hiện tại lại nghe lời mẫu thân lo lắng, nàng mở miệng làm nũng nói, “Hôm nay Mộng nhi đã tốt hơn nhiều rồi, trái lại chỉ sợ là tam muội muội mặt mày hốc hác. Ngày hôm qua Mộng nhi và Tam muội muội cùng đi đến đình nghỉ mát, khi đó tam muội muội nói nàng bị trật chân cho nên muốn đi sang một bên ngồi nghỉ, để mình ta tiếp tục đi bẽ mai hồng. Bây giờ nếu suy nghĩ lại một chút, nếu không phải là tam muội muội không cẩn thận té ngã, thì ngói bướm trên đình này. . . . . .”
Nghe đến đó, Trang phu nhân làm sao không rõ. Nàng hừ lạnh một tiếng, “Tam phòng bọn họ thật đúng là có bản lãnh, may nhờ Mộng nha đầu chúng ta có phúc khí.” Nói đến đây Trang phu nhân không nói nữa. Ánh mắt nàng phức tạp liếc nhìn nữ đồng phấn điêu ngọc mài trước mặt mình, trong lòng không khỏi áy náy. Đều do người làm nương như nàng vô dụng, không thể bảo vệ Mộng nhi thật tốt. Hôm đó giọng điệu vô tâm của nữ nhi khiến cho nàng nghi ngờ, sau khi phân phó Triệu ma ma âm thầm thăm dò, biết được kết quả thật sự khiến nàng kinh hãi không thôi.
Hiện tại mặc dù nhang đã được đổi lại, nhưng khi nghĩ tới tam phòng lòng dạ hiểm ác, trong lòng Trang phu nhân vẫn không nén được tức giận. Hiện giờ bên Toái Ngọc hiên nàng đã bị tam phòng đưa tai mắt lẫn vào, nếu như vậy thì phần lớn ở Như Mộng cư của Mộng nha đầu cũng có người bị tam phòng thu mua. Trang phu nhân muốn mở miệng hướng dẫn, nhưng lại không muốn nữ nhi nóng ruột ầm ĩ hậu viện.
Trang Như Mộng nhìn vẻ mặt mẫu thân khó xử, trong lòng làm sao không hiểu ý của mẫu thân. Ở kiếp trước cũng như vậy, bất kể mẫu thân ở trong tình cảnh nào, đều luôn dùng hết lực mình bảo vệ Trang Như Mộng nàng rất tốt. Ở dưới sự bảo vệ của mẫu thân, nàng không buồn không lo trải qua năm tháng trong khuê phòng. Nhưng cũng vì mẫu thân bảo vệ nàng quá tốt, cho nên sau khi nàng được gả cũng không bị ít di nương trong phủ khi dễ.
Nghĩ tới những chuyện này, vẻ mặt Trang Như Mộng nghiêm túc, “Mẫu thân, Mộng nhi biết ngươi đều vì Mộng nhi, nhưng Mộng nhi không phải là tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu. Chuyện hôm qua tuy Mộng nhi không hiểu rõ, nhưng có thể phát hiện ra là có người muốn hại Mộng nhi.”
Nghe lời này, trong nháy mắt hốc mắt Trang phu nhân đã ươn ướt. Trang Như Mộng thấy thế vội vàng cầm khăn lau nước mắt cho Trang phu nhân, “Mẫu thân, ngươi đang ở giữa tháng coi chừng hại đến mắt. Mộng nhi biết mẫu thân thương yêu Mộng nhi, nhưng Mộng nhi đã trưởng thành, Mộng nhi không muốn bất cứ kẻ nào có thể khi dễ mẫu thân và Mộng nhi.” Trang phu nhân nghe lời này, không khỏi cao giọng nói, “Trang phủ này chính là nhà của chúng ta, không ai có thể lấn được hai mẹ con chúng ta.”
Trong đầu Trang Phu nhân vang lên lời Triệu ma ma nói, ‘Tuy nói phu nhân thương yêu đại cô nương, thế nhưng trong thâm tâm tiểu thư, sao có thể lại không để tâm người nào.’ nhìn nữ oa trước mắt đã dần dần không còn nét ngây thơ, Trang phu nhân khẽ vuốt ve khuôn mặt của nàng tiếp tục nói, “Nếu Mộng nhi đã trưởng thành, có một số việc mẫu thân muốn dạy cho Mộng nhi.” Thấy nữ đồng nghe nghiêm túc, rốt cuộc Trang phu nhân bỏ đi sự do dự trong lòng, “Mộng nhi còn nhớ rõ lần trước, ở trên người mẫu thân nghe thấy mùi thơm khác không?”
Nghe lời này Trang Như Mộng gật đầu một cái, “Mẫu thân còn dặn ta không được nói cho người ngoài biết, mẫu thân yên tâm Mộng nhi không hề nói với một ai hết.” Trang phu nhân vui mừng cười cười, “Mùi hương đó chính là do tam nương ngươi, mua về động tay trong phòng ta. Vốn một mình mùi nhang này không có gì, nhưng khi nó hòa lẫn với hoa hải đường được trồng trong phòng ta dần dần sẽ khiến cho người ta vô sinh.”
Nói đến đây Trang phu nhân thấy sắc mặt khuê nữ trắng bệch, tuy không đành lòng nhưng nàng vẫn tiếp tục nói: “Chuyện hôm qua, nghĩ đến là do tam nương ngươi đặt bẫy, chỉ là cuối cùng lại khiến cho khuê nữ mình huỷ dung, xem ra là do báo ứng.”
Trong lòng Trang Như Mộng đang suy nghĩ, chuyện mẫu thân là do Vương di nương hay là tam phòng xuống tay. Hôm nay nghe mẫu thân vừa nói như thế, nàng càng thêm chán ghét tam phòng. Một nhà nàng đối xử với tam phòng không tệ, không ngờ trái lại tam phòng còn càng lên mặt. Chẳng lẽ phòng lớn nàng không trai trưởng, thì tam phòng có thể thừa kế gia nghiệp sao? Chuyện mùi hương này cần hoa hải đường mới có hiệu quả Trang Như Mộng cũng không biết, trong đầu nhớ tới kiếp trước hoa hải đường này chính là vật mà vị hôn phu tặng cho nàng, trong lòng không khỏi ẩn ẩn thấy đau. Xem ra nàng đã đoán đúng, kiếp trước thật sự đúng là Lý Duệ Khiêm đã xuống tay hạ độc. Nghĩ đến một tấm chân tình của nàng, lại đạt được kết quả như vậy chuyện này có thể nào khiến nàng không hận được?
Trang phu nhân ở một bên quan sát khuê nữ, mới khi nghe những chuyện này sắc mặt cũng chỉ thoáng trắng bệch, hiện giờ đã khôi phục lại bình tĩnh thì trong lòng càng thêm áy náy. Thấy khuê nữ mình như thế, xem ra là đã âm thầm chịu không ít thua thiệt từ tam phòng. Đều do nàng làm nương vô dụng, không bảo vệ nàng tốt.
Trang Như Mộng giương mắt nhìn thấy vẻ mặt mẫu thân, nàng nắm tay Trang phu nhân nói:“Mẫu thân không cần phải lo lắng, nếu Mộng nhi đã là trưởng nữ trong phủ, thì như vậy cũng không thể chuyện gì không gánh. Mộng nhi đã trưởng thành, cũng nên giúp đỡ mẫu thân. Nếu chuyện này mẫu thân đã điều tra rõ ràng, nhưng cũng vạn không thể mặc phụ thân chẳng hay biết gì.”
“Nhưng rốt cuộc đó cũng là đệ đệ ruột cùng một nương với phụ thân ngươi, nếu nói cho hắn biết không phải là thình lình làm khó phụ thân ngươi sao? Huống chi hiện tại phụ thân ngươi không có ở trong phủ. . . . . .” Nói xong lời cuối, Trang Như Mộng có thể nghe được oán giận của mẫu thân với phụ thân.
Đúng vậy, phu quân rời phủ không bao lâu mình xảy thai không nói, lão phu nhân còn nói trong bụng chất gái mình có con của phu quân mình. Chuyện nảy xảy ra trên bất kỳ người nào thì người đó đều sẽ có oán. Nhớ đến cảnh ngộ của mẹ, Trang Như Mộng luôn thương yêu cha trước sau như một cũng không khỏi sinh ra oán niệm.
Trang phu nhân còn muốn nói tiếp, thì Triệu ma ma đã đi lên nhắc nhở: “Phu nhân, lão thái thái sai người tới giục.”
Nghe lời này, Trang phu nhân cười cười với Trang Như Mộng, “Tốt lắm, Mộng nha đầu, trước ngươi đi tìm tổ mẫu đi, nhớ những lời mẫu thân nói với ngươi ngươi không được nói với người ngoài. Còn nữa mặc kệ tam nương ngươi có làm sao, thì ngươi cũng không được biểu hiện ra bên ngoài.”
Trang Như Mộng nghiêm túc gật đầu một cái, “Nữ nhi nhớ rồi, chờ ta quay về từ nhà cữu tổ phụ, sẽ tới xem mẫu thân.” Nói xong nàng lập tức rời khỏi.
Nhìn bóng lưng nữ oa đi xa, trong lòng Trang phu nhân thở dài, chẳng lẽ trước kia nàng thật sự sai lầm rồi?