☆, Bị thương
Editor: Tử Sắc Y
Sau khi sống lại, nàng vẫn luôn suy nghĩ, vì sao kiếp trước Trang phủ lại bị Vương phủ tố cáo dẫn đến tai họa cả nhà. Theo lý thuyết, Trang phủ thuộc giới thương hộ, làm sao có thể gây chú ý với hoàng đế. Nhưng nhìn tuyết rơi lả tả ở trước mắt, Trang Như Mộng cảm thấy dường như nàng đã hiểu ra được.
Kiếp trước Trang phủ thấy nhiều người dân gặp nạn đổ vào kinh thành, phụ thân nàng vốn là người có lương thiện, hơn nữa vừa lúc đó Tiền gia rất được lòng hoàng thương, cho nên hắn xây dựng rất nhiều chỗ ở kinh đô giúp người dân gặp nạn thiên tai. Có thể nói nạn dân ở trong kinh đô, vốn được Trang phủ dẹp xuống đâu vào đấy. Những người dân gặp nạn cảm động ân đức của Trang phủ, cho nên lúc đó trong kinh đô nơi nơi đều ca tụng Trang phủ.
Sau đó quả thật Trang phủ bởi vì chuyện này, mà được hoàng thượng ban ân lần nữa. Nhưng bây giờ nếu suy nghĩ kỹ lại, nàng cảm thấy không phải Trang phủ vì chuyện này mà dẫn đến sự nghi kỵ của đương kim hoàng thượng sao. Một kẻ thương hộ nho nhỏ, có thể lấy đâu ra nhiều tiền bạc trong lúc khẩn cấp như vậy. Điều này khiến cho hoàng thượng nghĩ thế nào về quốc khố đang vô cùng thiếu thốn?
Nếu Trang phủ mắc lỗi, như vậy thì chẳng phải toàn bộ gia tài bạc vạn đều đổ đầy vào quốc khố sao? Nghĩ đến chuyện này Trang Như Mộng bỗng nhiên cả kinh, ngay cả châm nhỏ đâm liên tiếp vào ngón tay cũng không phát hiện.
Lúc Trang phu nhân vào nhà nhìn thấy một màn này. Nàng vội vàng đi lên cầm ngón trỏ của nữ oa ngậm vào trong miệng, trên mặt vừa đau lòng vừa trách giận. Trang Như Mộng đột nhiên bị mẫu thân đi vào cắt ngang suy nghĩ, lúc này mới cảm thấy cơn đau trên ngón tay. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ oa nhăn lại, Trang phu nhân cầm ngón trỏ nàng lên nhìn lo lắng nói: “Nha đầu này, cho ngươi học thêu thùa, tại sao lại không khiến cho nương bớt lo đây? Còn nhỏ tuổi, lấy đâu ra nhiều tâm sự như vậy. . . . . .” Nói đến phần sau, Trang phu nhân đã ôm nữ đồng vào trong lòng.
Cảm nhận được sự yêu thương và trách cứ của mẫu thân, Trang Như Mộng vội vàng giải thích, “Nương, không phải như ngươi nghĩ đâu. Nữ nhi chỉ thấy ngoài trời tuyết rơi đã kéo dài nhiều ngày, cho nên không khỏi nghĩ đến những dân chúng gia cảnh bần hàn, nếu không có đủ y phục ấm làm sao có thể chịu được qua cơn giá rét ngày đông đây.”
Nghe nữ nhi giải thích, Trang phu nhân nhìn bão tuyết rơi rả rích ngoài trời lông mày cũng không khỏi nhíu lại, “Nhớ lúc vi nương vẫn còn là khuê nữ trong phòng, thường thường đi theo phụ thân đến quân doanh. Có một năm xuất hiện bão tuyết, lúc ấy biên quan lạnh khủng khiếp nhưng bão tuyết năm ấy không lớn bằng năm nay, tuy thế nhưng cũng có rất nhiều dân chúng bị chết rét.” Nói đến đây, trên mặt Trang phu nhân tràn đầy thương cảm.
Thấy nữ tử nghe rất nghiêm túc, Trang phu nhân vui mừng vuốt ve tóc nàng, “Mộng nhi của ta, là một cô nương thiện lương. Ngươi hãy yên tâm đi, vừa rồi phụ thân ngươi mới thương lượng với ta, nói cửa hàng Đô thành chúng ta đã truyền tim dọc theo Châu huyện, có rất nhiều người dân gặp nạn dân đã chạy về phía kinh đô, phụ thân ngươi định lúc đó Trang phủ chúng ta dựng lều cứu tế những dân chúng đáng thương.”
Nghe lời nương truyền vào trong tai, hô hấp Trang Như Mộng không khỏi thoáng chậm lại, bỗng nhiên nàng thốt lên, “Mẫu thân, không thể.”
Trang phu nhân không hiểu lời của nữ nhi. Mà Trang Như Mộng cũng phát hiện mình lỡ lời, vẻ mặt nàng chuyển đổi mấy lượt trước ánh mắt hỏi thăm của nương, lắp ba lắp bắp nói: “ Mộng nhi chỉ là, chỉ là, chỉ là. . . . . .”
“Chỉ là cái gì?”
Trang Như Mộng ra vẻ đáng thương nhìn mẫu thân, hi vọng nàng đừng cố gắng nói mãi đến chuyện này. Nhưng rất rõ ràng, Trang phu nhân không định bỏ qua. Nhìn thấy không thể nói qua loa, vẻ mặt Trang Như Mộng đau khổ một lúc lâu mới sắp xếp từ nói: “Trước kia ma ma từng kể cho ta một câu chuyện cũ, là chỗ các nàng sống lúc trước có một gia đình, bởi vì thấy người lưu lạc đáng thương tha hương (đất khách quê người) ở trong thôn cho nên gia đình đó cho họ ăn ở miễn phí. Nhưng người tha hương này lại chẳng những không nhớ đội ơn, trái lại thấy gia đình này chỉ có một đôi vợ chồng già liền nổi lên ý xấu. Vào một buổi tối bắt hai lão nhân (người già) trói lại, rồi sau đó trộm đi tiền bạc nhà bọn họ.”
Sau khi Trang Như Mộng nói xong, liền cười lấy lòng với Trang phu nhân. Thật ra thì câu chuyện này hoàn toàn chính là nàng tự bịa, bởi vì ba năm trước ma ma kia đã cầu xin ân điển, sớm đi theo người hôn phu đến vùng khác. Cho nên coi như mẫu thân có hoài nghi thì cũng không thể nào hỏi.
Thấy mẫu thân nửa tin nửa ngờ nhìn mình, Trang Như Mộng vội vàng nũng nịu lắc lư cánh tay nàng. Trang phu nhân bất đắc dĩ nhéo nhéo gương mặt nàng, “Cái nha đầu này, là ngươi sợ Trang phủ chúng ta, bị dân gặp nạn hại như gia đình kia?”
Trang Như Mộng vội vàng gật đầu một cái. Nhìn dáng vẻ này của khuê nữ, trái lại Trang phu nhân mỉm cười, “Ngươi nói ngươi đi, một ngày suy nghĩ canh phòng nhiều như vậy làm chi. Nhắc tới chuyện lưu dân gây rối ở nơi dựng lều, trước kia không phải là chưa từng xảy ra. Như vậy là được rồi, tối nay ta và phụ thân ngươi sẽ thương lượng một chút. Ngươi cứ làm tốt vị trí đại tiểu thư của ngươi đi, đừng có ngày ngày suy nghĩ nhiều chuyện như vậy.”
Mặc dù nghe mẫu thân nói sẽ thương lượng với phụ thân chuyện này, nhưng trong giọng nói của nương cũng không quá xem trọng trong lòng Trang Như Mộng sốt ruột. Nàng nghĩ nghĩ, thử thăm dò nói:“Mẫu thân, trái lại Mộng nhi có một ý tưởng, nếu không để ông ngoại dẫn gia binh (binh nhà) đi đến, thì chẳng phải là tai họa ngầm cũng sẽ không có.”
Lời Trang Như Mộng đề nghị thật sự làm hai mắt Trang phu nhân tỏa sáng, chuyện giúp dân gặp thiên tai này nếu có nhà mẹ đẻ giúp đỡ ngược lại sẽ thuận tiện rất nhiều. Trang phu nhân không quá xem trọng chuyện lưu dân gây rối, trái lại nàng nghĩ tới phần lợi ích khi có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, vì vậy vội vã rời khỏi Như Mộng cư đi đến thư phòng tìm Trang lão gia thương lượng chuyện này.
Nhìn bóng dáng mẫu thân rời khỏi, tảng đá lớn đè ép trong lòng Trang Như Mộng cuối cùng cũng từng chút rơi xuống. Kiếp trước ở lều trại Trang phủ, quả thật xảy ra lưu dân bạo động một chuyện, khi đó vừa lúc cha của mình là ở chỗ đó, mặc dù trong nhà người ở hết sức che chở phụ thân nhưng vẫn là khiến phụ thân bị trọng thương. Sau lại vẫn phải là tin tức ông ngoại, mang theo quan binh đem những này lưu dân trấn áp lại.
Nếu mẫu thân xin được nhà ngoại giúp đỡ dân gặp nạn thiên tai, như vậy đến lúc đó coi như danh tiếng giúp dân gặp nạn thiên tai có lớn, thì Trang phủ cũng sẽ không bị Đương Kim Thánh Thượng chú ý quá mức. Hơn nữa có ông ngoại ở đây, chuyện lưu dân gây rối cũng không phải là chuyện lớn. Chỉ là như vậy cũng không phải là kết quả tốt nhất, Trang phủ và Triệu phủ vốn là thân nhân, nếu làm không tốt chỉ sợ có thể khiến hoàng thượng có bất mãn với nhà ông ngoại. Biện pháp tốt nhất chính là, phải đề nghị thêm nhiều đại hộ (gia đình khá giả) trong kinh đô tham dự vào giúp đỡ dân gặp nạn thiên tai, đến lúc đó coi như thanh thế có to lớn thế nào hoàng đế cũng sẽ cho đây là công lao của mọi người chứ không phải là một nhà nào.
Trong lòng tính toán thiệt hơn, vẻ mặt Trang Như Mộng cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Lúc này Diệu Trúc bưng cháo gạo kê nhân táo đi vào phòng. Nhìn thấy đại cô nương đang chăm chú thêu đóa hoa cúc non, Diệu Trúc không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nàng bưng chén cháo gạo kê nhân táo lên trên kháng trác, để ở trước mặt Trang Như Mộng, “Đại cô nương, phu nhân đã phân phó phòng bếp hầm cháo gạo kê nhân táo đã xong, phu nhân còn cố ý dặn dò bảo cô nương nên uống lúc còn nóng.”
Trang Như Mộng ngồi nửa ngày cũng có chút mệt mỏi, cầm khung thêu vải trong tay để vào hộp may vá rồi mới đứng lên ngồi xuống trên giường cầm lên chén cháo trên kháng trác. Nàng vừa đưa một muỗng cháo gạo kê nhân táo đặt ở bên môi, thì có một nha hoàn đi vào phòng bẩm báo, “Bẩm đại cô nương, tam cô nương tới đang chờ ở ngoài phòng.”
Nghe muội muội tốt của mình tới Trang Như Mộng cười nói, “Còn không mau mau nghênh đón tam muội muội vào nhà, ngoài trời rất lạnh vết thương trên người tam muội muội vừa mới tốt lên nếu chuyển xấu thì chỉ có các ngươi chịu.”
Trang Như Ngọc đứng ở trước màn cửa nghe lời này, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn nay lại trắng bệch hơn một phần. Nàng tức giận đến cả người đều run lên, vén rèm rồi bước vào trong nhà. Chú ý tới động tĩnh bên ngoài, Trang Như Mộng nhìn thấy trên trán nữ đồng ở trước mắt còn cố ý quấn vải dầy cộm, thì nét ân cần trên mặt càng thêm sâu, “Nếu tam muội muội muốn tìm tỷ tỷ chơi, thì bảo nha hoàn đến đưa thư mời cho ta là được. Thương thế ngươi vừa mới tốt, nếu bị chuyển xấu vì bị lạnh thì tỷ tỷ ta sẽ đau lòng muốn chết.”
Trang Như Ngọc nghe lời này hô hấp chợt nhanh hơn mấy hơi, “Đại tỷ tỷ thật đúng là ‘quan tâm’ đến Ngọc nhi.”
Một bên Diệu Trúc thấy vậy vội vàng xen vào nói, “Đại cô nương, Tam cô nương đã tới ngươi cũng đừng lo lắng. Vẫn mong ngươi trước nên dùng xong chén cháo gạo kê nhân táo này, nếu để cháo lạnh thì Diệu Trúc cũng không biết nhắn nhủ ra sao với phu nhân.”
Trang Như Mộng liếc mắt nhìn chén cháo đang bốc hơi nóng, nàng chậm rãi nói, “Ta đang nói chuyện với tam muội muội, nô tài ngươi chen miệng làm gì còn không mau lui xuống cho ta.”
Bị nói một hồi như vậy hốc mắt Diệu Trúc không khỏi đỏ lên, nàng còn muốn nói tiếp mấy câu nhưng nhìn thấy con mắt đầy lửa giận của Trang Như Mộng nàng đành phải lui ra. Trang Như Ngọc nhìn thấy vị đường tỷ, thật sự như hận không cào rách được khuôn mặt múp míp của nàng. Móng tay thật dài của Như Ngọc, đã bấu rất sâu vào lòng bàn tay mình nhưng nàng không thấy đau, trái lại còn chuyển tay cầm lên một chén nhỏ cười khanh khách nói: “Đại tỷ tỷ vẫn nên dùng trước cháo đi, nếu đã lạnh ăn sẽ không tốt.”
Nhìn nụ cười của Trang Như Ngọc, trong lòng Trang Như Mộng sinh ra một trận lạnh lẽo buồn nôn. Nàng ngáp một cái liếc mắt nhìn nghiêng Trang Như Ngọc nói: “Bây giờ chuyện này muội muội đừng lo, Tam muội muội vẫn nên để chén cháo trên kháng trác đi, chờ một lát cháo nguội bớt thì tỷ tỷ sẽ dùng. Hiện tại ngược lại ta có chút mệt mỏi, mời Tam muội muội trước về Ngọc Gấm Trai của ngươi vậy.”
Nghe lời này, lửa giận trong lòng Trang Như Ngọc không nén nổi. Nàng hất ngã chén ở trên bàn, ánh mắt nhìn Trang Như Mộng tràn đầy oán độc, “Trang Như Mộng, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.” Nghe lời này, Trang Như Mộng mỉa mai nói, “Giọng điệu của tam muội muội thật lớn.”
Trong giọng nói nữ tử mang theo sự khinh thường, khiến cho lửa giận trong mắt Trang Như Ngọc bốc lên, trực tiếp nhảy nhào về phía nàng, toàn bộ mười ngón tay nhỏ dài đều nhắm về phía gương mặt Trang Như Mộng. Có thể nói là chuyện xảy ra trong nháy mắt, cố tình là lúc này nha hoàn hầu hạ ở trong phòng đều bị đuổi xuống, chỉ thấy móng tay Trang Như Ngọc sẽ quẹt qua làm gương mặt Trang Như Mộng bị thương, Trang Như Mộng nhanh phản ứng dùng tay che mặt. Nhưng quả thật vẫn còn hơi chậm, bên trái gương mặt đã có một vết máu dài, mà hai tay che trước mặt đương nhiên cũng bị thương, có thể nghĩ được Trang Như Ngọc đã cố gắng dùng hết sức muốn phá hủy dung nhan của nàng như thế nào.
Động tĩnh ầm ĩ lớn như vậy, đương nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của các nha hoàn ngoài phòng chờ, nha hoàn hầu hạ hai cô nương nhanh chóng vọt vào phòng thì nhìn thấy một màn sợ vỡ mật này, mau đến trước kéo chủ tử nhà mình ra. Không khí trong phòng cũng quỷ dị tới cực điểm, lúc Linh Tê nhận được tin trễ cũng nhanh chạy vào phòng, nhìn thấy vết máu trên mặt cô nương mình trong lòng nàng lại vừa đau vừa tức. Nàng đi mấy bước tới trước mặt Diệu Trúc chỉ nghe bốp bốp mấy tiếng, hai bên gương mặt Diệu Trúc đã có năm dấu tay, “Để ngươi ở trong phòng hầu hạ cô nương, mà ngay cả người nào cũng để cho vào phòng, thật là một nô tài xấu xa vô dụng.” Theo lý thuyết Linh Tê và Diệu Trúc đều là nha hoàn nhất đẳng hành động như vậy đã vượt qua khuôn phép, nhưng lúc này khí thế của Linh Tê quá mạnh mẽ khiến cho tất cả mọi người đều quên đi chuyện này.
Lần trước ở Mai viên cũng là Diệu Trúc đi theo cô nương xảy ra chuyện, lần này không ngờ là thế này, nghĩ tới đây trong lòng Linh Tê vô cùng bất mãn với Diệu Trúc. Nhìn thấy vết máu trên mặt cô nương mình, Linh Tê hung hăng trợn mắt nhìn Trang Như Ngọc mấy lần, nếu không phải là cố kỵ thân phận thì nàng thật sự muốn đi lên nữa tát cho nàng ta mấy bạt tai lớn. Trang Như Ngọc bị Linh Tê trừng một cái như vậy, trong lòng cũng nổi lên một chút sợ hãi, đặc biệt là khi nhìn đến vết thương trên mặt trưởng tỷ đối diện thì nỗi sợ hãi càng nhiều hơn. Hiện tại nàng đã bình tĩnh lại, đương nhiên cũng rõ ràng rằng tình hình trước mắt rất bất lợi với mình.
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên ầm ĩ đến cả phủ đều biết, rất nhanh Trang lão phu nhân dẫn theo Mục ma ma và mấy ma ma vội vàng tới, tam phu nhân Lư thị cũng tràn đầy lo lắng đi theo một bên. Đoàn người họ, đến ở trước cửa viện Như Mộng cư thì vừa vặn đụng với nhóm người Triệu ma ma đang chạy đến. Trang lão phu nhân luôn luôn không ưa nàng dâu thân phận cao quý hơn chính mình, đặc biệt là lần này con trưởng đều một mực nghe lời nàng sau khi về phủ, nhiều năm qua đây là lần đầu tiên không đến thăm nàng trước, chuyện đó khiến cho nàng càng thêm bất mãn với nàng dâu Triệu Mẫn, bây giờ nhìn Triệu ma ma vội vàng chạy tới đương nhiên cũng không cho được sắc mặt tốt. Chỉ là Trang lão phu nhân vẫn còn biết phân rõ nặng nhẹ, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi dẫn đầu đi vào Như Mộng cư.