Tấn Công Ngược Thành Phi

Chương 21: Chương 21: Chương 20




☆, Di nương bị điên

Editor: Tử Sắc Y

Chỉ là Trang Như Mộng còn chưa kịp đi đến nhà ngoại, thì viện Vương di nương ở, liền truyền ra tin tức ma quỷ lộng hành. Tin tức này vừa truyền ra ngoài, có thể nói là khiến lòng người hoảng sợ ầm ĩ. Không biết do người nào thả ra tiếng gió, nói rằng tiểu thiếu gia chết oan trong bụng phu nhân trở lại báo thù. Mà Vương di nương thì bị dọa đến nằm trên giường không dậy nổi, suốt ngày cả người đều hoảng hốt. Bởi vì chuyện này, Trang phu nhân đành phải hoãn lại mấy ngày về nhà mẹ đẻ.

Ngày hôm đó trái lại bầu trời rất trong trẻo, ánh nắng chiếu xuống hoà tan đi một phần tuyết đọng, cũng khiến nhiệt độ thấp hơn so với ngày thường rất nhiều. Trong lúc Trang Như Mộng rãnh rỗi, liền ngồi ở trong phòng sưởi với Trang Như Nguyệt làm nữ công. Tính tình Trang Như Nguyệt hoạt bát, mới thêu một con Thuỷ Chích lại không ngồi được. Nhìn thấy đường tỷ đã thêu một đóa tường vi, nàng cười hì hì lại bắt đầu nói đến đề tài, “Đại tỷ tỷ, ngươi biết không, hôm qua Đại Cẩu nhà Chu tẩu tử sinh ra một ổ chó con, nhìn rất thú vị đó.” Chu tẩu tử là ma ma nhóm lửa phòng bếp, gần đây Trang Như Mộng nghe ở trong miệng Trang Như Nguyệt không ít tên người này, bây giờ nghe nàng nói như vậy, Trang Như Mộng đáp lời hỏi: “Tại sao lại đi gặp Chu tẩu tử?”

“Nếu buổi trưa hôm qua không phải là thịt giò dầm tương mang tới quá ít, thì làm sao buổi chiều ta không có chuyện gì gạt mẹ, cầm tiền đến nhờ Chu tẩu tử làm sủi cảo thủy tinh cho ta.” Trong phủ ngũ cô nương tham ăn mọi người đều biết, nhưng Trang Như Mộng nghe thấy lời này khoé miệng vẫn không nhịn được mà giật giật, “Cho nên lúc ngươi đi tới, vừa vặn nhìn thấy Đại Cẩu của Chu tẩu tử sinh chó con?”

Con ngươi đen nhánh của Trang Như Nguyệt chuyển động, “Đúng rồi, nếu đại tỷ tỷ không chờ được thì ngươi đi cùng ta xem một chút đi, nếu có thể ôm về tới một con nuôi là tốt.” Nói như vậy, nàng chắp tay trước ngực vẻ mặt hi vọng nhìn Trang Như Mộng, nhìn vào con ngươi sáng trong kia khiến người ta khó có thể nói ra một chữ không.

Mấy ngày nay Ngũ cô nương dùng một chiêu này ở trước mặt Trang Như Mộng có thể nói là mọi chuyện đều thuận lợi, Trang Như Mộng vì gút mắc với hài tử ở kiếp trước, mà rất nhân nhượng với đường muội hoạt bát khả ái này. Chỉ thấy Trang Như Mộng bất đắc dĩ lắc đầu, đang định đồng ý với lời thỉnh cầu của Trang Như Nguyệt, thì lúc này Diệu Tuyết lại vén rèm, bước nhanh đi tới bên cạnh lỗ tai nàng nói nhỏ mấy câu.

Trang Như Nguyệt thích xem náo nhiệt, thấy vậy mắt không khỏi sáng lên. Đợi Diệu Tuyết nói xong, trong con mắt xinh đẹp tràn đầy cầu khẩn. Sau khi nghe được tin tức trong lòng Trang Như Mộng vốn dâng đầy sự chán ghét, lại nhìn bộ dáng này của nha đầu, trái lại chỉ buồn cười sờ sờ đầu nàng, “Được rồi, chúng ta cùng đi thôi.” Nghe lời này, Trang Như Nguyệt vội vàng gật đầu một cái chỉ sợ sẽ bỏ qua chuyện gì thú vị.

Chờ Trang Như Mộng chạy đến, trong sân Vương di nương đã có rất nhiều người. Trang lão gia liếc mắt nhìn thấy, nữ oa mặc y phục màu hồng, liền vội vàng vươn tay vẫy vẫy Trang Như Mộng lại. Trang Như Mộng kéo Trang Như Nguyệt đến trước mặt Trang lão gia, hai người ngoan ngoãn đứng ở một bên sau đó nàng mới dò xét cẩn thận tình huống trong sân.

Chỉ thấy căn nhà của Vương di nương, đều được dán đầy phù chú khắp nơi, khiến cho gian phòng lúc này cũng hiện lên mấy phần âm u. Mà lúc này Vương di nương, hai mắt vô hồn y phục xốc xếch. Sau khi bị hai ma ma đè xuống đất, trong miệng nàng còn không ngừng lẩm bẩm, “Ta không cố ý, không cố ý, muốn trách, chỉ có thể trách ngươi uy hiếp đến quyền lợi của con ta.”

Các chủ tử trong Trang phủ vốn đều đã tập trung ở trong sân, đương nhiên lời này cũng truyền vào tai bọn họ. Nghe Vương di nương không ngừng lẩm bẩm những lời này, trên gương mặt Trang lão phu nhân không chịu được, vội vàng phân phó Mục ma ma bên cạnh đi đến chặn miệng Vương di nương.

Thấy Mục ma ma, như muốn chặn miệng Vương di nương, Trang Như Mộng lặng lẽ kéo kéo tay Trang lão gia. Trang lão gia cúi đầu nhìn, thấy khuê nữ nước mắt đảo quanh liền áy náy không dứt. Hắn giơ tay cản động tác của Mục ma ma, nhìn Trang lão phu nhân vô cùng oán giận, “Sao mẫu thân không để Vương thị, nói hết một lời chân tướng phu nhân đẻ non.”

Vốn Trang lão phu nhân muốn hoá chuyện lớn thành nhỏ, nhìn ánh mắt u oán của con mình rốt cuộc cũng không hành động tiếp. Trang lão phu nhân biết, những năm gần đây mình có thể làm mưa làm gió như vậy, hoàn toàn là dựa vào đứa con trưởng hiếu thuận, sợ khoảng cách giữa mình và con sâu hơn, lúc này thấy con trưởng lên tiếng đương nhiên là nàng không ngăn cản.

Chỉ thấy Trang lão gia đi tới trước mặt Vương di nương âm u nói, “Vương thị, ta hỏi ngươi, chuyện phu nhân đẻ non rốt cuộc có phải ngươi làm hại hay không?”

Lúc này Vương di nương, đã đắm chìm vào trong ảo giác của mình, làm sao có thể nhận ra người trước mắt mình chính là người nàng bên gối. Ở trong mắt nàng, Trang lão gia hoá thành một con búp bê đầy máu, cả người thối rữa giòi bọ khắp người không ngừng giãy giụa. Vì vậy Trang lão gia càng đến gần, vẻ mặt Vương di nương càng thêm sợ hãi. Nàng giùng giằng muốn chạy trốn, nhưng bất đắc dĩ lại bị hai ma ma thô sử đè lại.

Nghe câu Trang lão gia hỏi, Vương di nương nói đứt quãng: “Tiểu, tiểu thiếu gia, ngươi bỏ qua cho ta đi. . . . . . Ngày đó ta mới vừa lấy được lời chắc chắn từ đại phu, nói ta đã có thai hai tháng, , này, này, lúc này mới len lén đi vào Mai viên giải sầu. Cũng không bao lâu, ta nghe thấy phu nhân đi vào. Trong lòng ta chột dạ nên len lén núp ở một bên. . . . . . Nhìn, nhìn thấy vẻ mặt phu nhân hạnh phúc thì quỷ thần xui khiến ta cầm một quả cầu tuyết nhỏ ném xuống dưới chân phu nhân. Ta thật sự không cố ý, tiểu thiếu gia, tiểu, , tiểu thiếu gia, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi, van cầu ngươi. . . . . .”

Nghe xong lời Vương di nương vẻ mặt Trang lão gia tức giận, hắn nhấc chân muốn đạp nữ nhân ác độc này mấy đá, nhưng nhìn thấy bụng bầu đã lộ nên buông tha suy nghĩ này. Nhìn gương mặt Vương di nương hoa lê đẫm mưa, Trang lão gia hít một hơi xoay người mở miệng nói, “Độc Phụ Vương thị giết hại con trai trưởng trong phủ, hiện cách chức làm tiện tỳ, chờ sinh con xong rồi bán khỏi phủ.” Nói xong hắn liền phẩy tay áo bỏ đi.

Mặc dù không rõ ràng vì sao Vương di nương bị điên, nhưng Lư thị đứng ở bên cạnh Trang lão phu nhân lại cực kỳ vui vẻ. Vương di nương hơn phân nửa đã bị phòng lớn bãi bỏ, như vậy thì hài tử trong bụng nàng cũng không tạo nên uy hiếp gì. Nghĩ tới đây nàng nhìn chằm chằm Trang Như Mộng ở cách đó không xa, vui vẻ ở trong lòng rất nhanh đã biến mất, tiện chân này đã làm hại Ngọc nhi nhà ta có sẹo, như vậy thì sau đó không lâu phòng lớn có thêm một tiểu thư điên cũng tốt.

Cách viện Vương di nương, Trang Như Mộng nhanh đi đến Toái Ngọc hiên. Còn chưa vào cửa viện, nàng đã nhận ra bầu không khí bất ổn. Sau khi đi vào, nhìn Ngậm Thuý đang canh giữ ở trước cửa phòng, sau khi mở miệng hỏi thăm mấy câu, nàng đã hiểu, chuyện của Vương di nương đã truyền đến trong tai mẫu thân.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Trang Như Mộng đã nâng làn váy, chạy về phía phòng Trang phu nhân. Trang phu nhân đang lặng lẽ rơi lệ ở trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, nàng vội vàng dùng tay áo lau lau khóe mắt mấy cái, mới gắng gượng tươi cười nói, “Mộng nhi, ngươi đã đến rồi.”

Trang Như Mộng đương nhiên nhìn thấy khoé mắt hồng hồng của mẫu thân, trong lòng nàng không khỏi thở dài. Mặc dù phụ thân thương yêu mẫu thân, nhưng hắn vẫn mắc phải bệnh nam nhân thường, hơn nữa còn làm tổn thương lòng mẫu thân tâm. Nhìn mẫu thân ở trước mặt mình, cố ra vẻ kiên cường Trang Như Mộng vô cùng đau lòng.

Trang phu nhân nhìn khuê nữ, bị tia đau lòng trong mắt nữ oa đâm đau mắt. Không nghĩ tới, lúc này người đến an ủi nàng chính là nữ nhi mới mười hai tuổi, nhất thời Trang phu nhân cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót, cuối cùng giọt lệ không nhịn được mà chảy xuống lần nữa.

Trang Như Mộng vội vàng nhón chân, cầm khăn gấm thay mẫu thân lau đi nước mắt trên mặt. Nhưng không nghĩ, động tác của nàng, khiến cho nước mắt trong mắt Trang phu nhân càng chảy thêm nhiều. Lần này Trang Như Mộng hoảng hồn. Nàng vừa lau lệ cho Trang phu nhân vừa khuyên, “Mẫu thân, ngươi đừng khóc, Mộng nhi vẫn bên cạnh ngươi mà.”

Nghe giọng mềm nhũn của nữ oa, Trang phu nhân không nhịn được vươn tay ôm nàng trong ngực, “Mộng nhi, Mộng nhi của ta.”

Cảm nhận được nỗi đau của nương, tâm trạng Trang Như Mộng cũng dẫn nặng nề theo. Nỗi đau mất con, sao mà vô cùng bi ai. Nỗi đau của nương, nàng cảm động lây. Ở kiếp trước, hài nhi mà nàng mong mấy năm mới có, không phải đã bị Vương Ngọc Hương đá mấy cước giết hại sao. Nghĩ tới những chuyện này, lại nghe tiếng nương khóc, nước mắt trong mắt Trang Như Mộng cũng dần dần chảy xuống.

Lúc Trang lão gia vào nhà, nhìn thấy một màn này. Hai nữ nhân hắn vô cùng yêu thương, một lớn một nhỏ ôm nhau khóc một trận. Vốn sau khi Trang lão gia nghe lời Vương di nương nói thì cảm thấy xấu hổ không thôi, vì vậy hắn đi đến ao sen trong vườn giải sầu. Thứ nhất hắn tức giận khổ sở vì để con trai trưởng, bị nữ nhân trong hậu viện mình hại chết; thứ hai cũng bởi vì hắn, cảm thấy không còn mặt mũi nào có thể đối mặt với thê tử kết tóc cho nên mới tới đây trốn tránh chuyện này. Chỉ là chần chừng ở ao sen không bao lâu, hắn vẫn không ngồi yên nên nhanh trực tiếp đi tới Toái Ngọc hiên của ái thê, ai ngờ sau khi vào nhà lại nhìn thấy một màn này.

Trang lão gia cản Triệu ma ma đang muốn đi lên thông truyền, nhìn hai người trong phòng một cái rồi vẻ mặt ảm đạm quay về thư phòng.

Đợi hai người khóc đến không sai biệt lắm, hốc mắt Trang phu nhân sưng đỏ mà khuôn mặt trái lại đã ửng hồng một mảnh. Nàng vỗ nhẹ sau lưng Trang Như Mộng, “Mộng nhi, mới vừa rồi là do nương luống cuống. Hẳn là nương không có hù dọa ngươi đâu nhỉ?”

Nghe lời này, Trang Như Mộng từ trong ngực nương ngẩng đầu lên, trên gương mặt phúng phính còn mấy hàng nước mắt trong suốt, “Mẫu thân, Mộng nhi chỉ đau lòng mẫu thân.”

Lời nói khéo léo của nữ nhi, thiếu chút nữa đã khiến nước mắt Trang phu nhân lại tràn mi lần nữa. Nàng chợt chớp mắt mấy cái, nhìn nữ đồng trong ngực mình phản phất như nhìn nàng, lại nhìn thấy hài tử đã đánh mất. Cảm nhận được ánh mắt ưu thương của mẫu thân, Trang Như Mộng không biết nên an ủi như thế nào cho phải. Con không nói lỗi cha, nhưng chuyện hôm nay, nếu không phải do phụ thân, thì làm sao có thể xảy ra như thế?

Sau một lúc lâu, Trang phu nhân đột nhiên cười ra tiếng, chỉ là nụ cười này dù sao cũng quá gắng gượng. Trang Như Mộng nhìn một màn này, trong lòng có chút hoảng sợ. Nàng vội vàng kéo tay áo Trang phu nhân, lo lắng nói, “Mẫu thân, mẫu thân.”

Trang phu nhân chỉ nhìn về phía trước, ánh mắt rời rạc nói, “Trước kia lúc ở phủ tướng quân, vi nương luôn khinh thường những chuyện xấu xa sau hậu trạch, cho nên cũng xem thường những vương công quý tộc kia. Vi nương không muốn ngày ngày phải đối mặt với hậu trạch, một ít tiểu thiếp lớn nhỏ của phu quân. Vi nương không phải là một người rộng lượng, tất nhiên cũng không muốn chia sẻ phu quân với người khác, cũng không muốn ăn chua uống dấm của những oanh oanh yến yến kia. Ngoại tổ phụ thương yêu mẫu thân, cho nên chuyện hôn sự đều theo ý của vi nương. Khi đó phụ thân ngươi đi đến phủ tướng quân, từng chính miệng hứa hẹn sẽ không cưới tiểu thiếp. Vi nương cho là, đây chính là hạnh phúc của ta. . . . . .” Nói tới chỗ này, vẻ mặt Trang phu nhân càng thêm thê lương, nàng nhìn về phía xa vô cùng châm chọc nói: “Mộng nha đầu, vi nương vẫn thua qui tắc xưa cũ. Cõi đời này nào có nam nhân không cưới tiểu thiếp? Ngươi cũng không cần phải oán hận phụ thân ngươi, rốt cuộc hắn cũng đối xử với với hai mẹ con chúng ta coi như không tệ.”

Nghe mẫu thân vẫn kiêu ngạo như trước, sau khi nói ra một lời như vậy, trong lòng Trang Như Mộng không biết tư vị gì. Nàng không nhịn được phản bác, “Mẫu thân, ngươi cũng không oán? Cũng không hận sao? Ngươi cam tâm à? Vì sao nhất định nữ tử chúng ta phải an tĩnh trong hậu trạch, chờ nam nhân về bố thí chút tình cảm đã bị chia không biết bao nhiêu phần.”

Nói một hơi những lời này, Trang Như Mộng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Những lời này, cũng do nàng nhìn thấy một phòng tiểu thiếp của Lý Duệ Khiêm, nghênh ngang vào trong nhà chào hỏi mình. Bây giờ nhìn mẫu thân kiêu ngạo như vậy, cũng vì quy tắc xưa cũ mà tâm tình chán nản, Trang Như Mộng không nhịn được mở miệng hỏi.

Nghe lời nữ đồng nói, mới đầu Trang phu nhân sửng sốt sau lại thở dài, “Mộng nhi, vi nương thật sự không biết ngươi thông minh sớm, là tốt hay xấu.” Nói xong nàng nói tiếp, “Làm sao không oán? Làm sao không hận? Làm sao lại cam tâm? Chỉ là oán thì như thế nào? Hận thì như thế nào? Không cam lòng thì như thế nào? Ai có thể khiêu chiến với quy tắc này, chúng ta thân là nữ nhi, vẫn phải an tĩnh làm thê, dựa vào phu quân. . . . . .”

“Không, mẫu thân, nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, thì lúc đầu ngươi sẽ không chọn gả cho phụ thân.” Vội vã cắt đứt lời của nương, Trang Như Mộng tiếp tục nói, “Mẫu thân, ngươi vốn có thể gả cho thế gia giàu có môn đăng hộ đối (nhà làm quan giàu có xứng thân phận). Nhưng bởi vì ngươi không cam tâm, cho nên mới lựa chọn gả cho phụ thân, dù bởi vì chuyện này, mà ngươi đã bị rất nhiều người giễu cợt nhưng ngươi cũng không để trong lòng. Như vậy Mộng nhi có thể nghĩ, mẫu thân là người kiêu ngạo, không muốn khuất phục những qui tắc thế đời này.”

Nhìn mẫu thân, sau khi nghe lời nàng nói thần sắc trên mặt thay đổi, Trang Như Mộng càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng, “Như vậy, đó là bởi mẫu thân đã yêu phụ thân, cho nên mới cam chịu uất ức?”

Sau khi nói ra những lời này, Trang Như Mộng nhìn thấy tia sáng đột ngột loé lên trong mắt mẫu thân, nàng không đành lòng nói tiếp. Chỉ yên lặng ngồi ở bên cạnh mẫu thân, tình cảm giữ phụ nương (cha mẹ), nàng hoàn toàn không thể khẳng định. Chỉ nhìn vẻ mặt đau thương của mẫu thân, trong lòng Trang Như Mộng lặng lẽ nói với mình, Trang Như Mộng, nếu không yêu, sẽ không để người ta có cơ hội làm tổn thương ngươi. Kiếp này, bảo vệ tốt người thương ngươi, yêu người thân của ngươi là được, còn về phần tình cảm nam nữ, vẫn nên kính nhi viễn chi (kính trọng không gần gũi) thôi.

Trong nhà một mảnh yên tĩnh, đoán chừng qua một ly trà, Trang phu nhân mới mở miệng, “Mộng nhi, ngươi không cần lo lắng cho vi nương. Ngươi yên tâm, nhà này là nhà của chúng ta. Nếu trong phủ chúng ta có nhiều người mưu đồ xấu xa như vậy, thì vi nương cũng không phải là loại người chờ để bắt nạt.”

Thấy mày liễu khuê nữ vẫn nhíu chặt như cũ, Trang phu nhân bế nàng vào trong lòng khẽ ngắt mũi nàng một cái, “Nha đầu ngoan, ngươi yên tâm, mẫu thân sẽ không để phụ thân ngươi khi dễ đâu. Lần này, sẽ làm phụ thân ngươi thật ‘dễ chịu’.”

Nghe mẫu thân nói như vậy, đương nhiên là Trang Như Mộng không nói thêm hai lời. Dù sao phụ thân cũng có lỗi, trong lòng nàng vẫn hi vọng, phụ mẫu có thể ân ái, đầu bạc răng long đến già. Vì vậy nàng trả lời Trang phu nhân, “Đúng vậy, sáng mai chúng ta sẽ đi đến nhà ngoại, không để phụ thân nhìn thấy chúng ta luôn.”

“Được ~”

Tác giả có lời muốn nói:

Lập tức trở về nhà ngoại rồi, người nhà ngoại đều vô cùng đáng yêu. Yên tâm, nữ chính và nương nữ chính chúng ta sẽ nổi lên. Lời khác, thật sự thích Hoa Tư Dẫn, nhưng vì sao kết cục lại bi thương như vậy! ! ! ! Xem TV, mà khóc đến rối tinh rối mù

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.