☆, Mỹ nhân quan
Editor: Tử Sắc Y
Hôm sau
Bữa tiệc tổ chức ở Trang phủ hết sức náo nhiệt long trọng, mặc dù Trang phu nhân còn tức giận Trang lão gia, nhưng hôm nay vẫn an bài yến hội vô cùng thoả đáng. Trang lão gia nhân cơ hội này vừa xin khoan dung vừa lời ngon tiếng ngọt, đợi đến lúc mở tiệc vẻ mặt Trang phu nhân đã đối với hắn tốt hơn nhiều.
Những chuyện này để nói sau, trước khi bắt đầu yến hội, Trang Như Mộng đứng ở trước cửa phòng khách tiếp đãi các tiểu thư. Hôm nay Trang Như Mộng mặc một bộ váy dài xanh da trời, phối với hai búi tóc ngang nhau, trên tai đeo một đôi khuyên tai ngọc trai Phi Yến, cả người thoạt nhìn vừa hoạt bát xinh đẹp vừa không mất đoan trang nhã nhặn, Linh Tê nhìn thấy cũng vui mừng hơn cả nửa ngày, Diệu Tuyết ở một bên cũng lên tiếng khen vài câu.
Lúc này Vương Ngọc Hương đỏ mắt nhìn chằm chằm vào đôi khuyên tai ngọc trai Phi Yến của Trang Như Mộng, đương nhiên là Trang Như Mộng chú ý tới điểm này, nàng cố ý ở trước mặt Vương Ngọc Hương, đong đưa khuyên tai một cái, thành công nhìn thấy Vương Ngọc Hương không khống chế nhúc nhích người, nàng cười ha hả khoác qua tay Vương Ngọc Hương, “Biểu tỷ Ngọc Hương, năm trước ngươi ở vùng khác không thể thường tới phủ chúng ta, bây giờ thì dễ dàng rồi, ngươi cần phải đến phủ thường xuyên chơi với Mộng nhi đó.”
Vương Ngọc Hương gắng gượng nở nụ cười, “Biểu muội nói đúng, tỷ tỷ ở trong phủ cũng rất nhớ đến muội muội.”
Trang Như Ngọc nghe thấy lời này, giọng điệu chanh chua nói: “Biểu tỷ Ngọc Hương bên nặng bên nhẹ nha, trong phòng khách chỉ nhìn thấy có mình muội muội là đường tỷ thôi, nơi này chúng ta không chỉ có một biểu muội đâu đó.”
Trang phủ tiếp tục nhận được vinh quang từ hoàng thương, trong lòng Trang Như Ngọc rất vui vẻ, nhất là bữa tiệc hôm nay, nhất định sẽ có rất nhiều khuê tú danh môn đến đây, cho nên hôm nay Trang Như Ngọc cũng cố ý trang điểm mặc đẹp. Nhưng cảm xúc tốt như vậy, lại bị thay đổi rất nhiều, sau khi nhìn thấy Trang Như Mộng cũng cố ý ăn mặc trang điểm đẹp, chỉ là vào ngày này, nàng sẽ không để cho người ngoài nhìn thấy được nàng không vừa mắt với đường tỷ, dù sao dựa vào nhà ngoại địa vị của Trang Như Mộng cũng đã vững vàng rồi. Chỉ là khi nhìn thấy biểu tỷ Ngọc Hương của nhà mẹ tổ mẫu, tâm tình của nàng hoàn toàn bị ảnh hưởng. Lúc Vương Ngọc Hương vừa mới vào phòng, Trang Như Ngọc liền niềm nở nghênh đón, bởi vì nàng biết vị biểu tỷ trước mắt cũng được coi là tiểu thư quan gia (nhà quan) hợp qui, cho nên tất nhiên phải xây dựng quan hệ tốt với nàng, chỉ là Trang Như Ngọc nghĩ như vậy, chưa chắc Vương Ngọc Hương đã thấy vui.
Vốn là Vương Ngọc Hương cho rằng thân thích Trang phủ không bằng cửa Thương Hộ nhà mình, lần trước cố tình lại nhìn thấy vải vóc Trang Như Mộng mặc còn đắt hơn so với nữ nhi Thương Hộ nàng, cho nên trong lòng nàng càng thêm không thích Trang phủ. Nhưng cố tình là cha đã dặn nàng rất nhiều lần, nói là bây giờ Trang phủ đang có lợi, không cho nàng đắc tội với trưởng nữ Trang phủ Trang Như Mộng, cho nên lúc thấy Trang Như Mộng nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ nhìn thấy Trang Như Ngọc mặc đồ diêm dúa lòe loẹt Vương Ngọc Hương tính khí không tốt, trực tiếp ném cho nàng ta (TNN) một ánh mắt khinh thường, nhàn nhạt đáp lại mấy câu rồi đi theo Trang Như Mộng và mấy khuê nữ có thân phận vừa nói chuyện vừa đi vào trong phòng khách.
Lần này Trang Như Ngọc tự làm mình mất mặt, cố tình là nàng không thể phát tác, chỉ có thể nói là giận đến cực điểm.
Lặng lẽ quan sát một màn này nụ cười trên mặt Trang Như Mộng càng thêm rạng rỡ, nàng nhớ kiếp trước, Vương Ngọc Hương với Trang Như Ngọc cũng coi như thân thiện, hiện tại xảy ra một màn này, xem ra có liên quan đến chuyện tam nương bị mất quyền quản chưởng nàng không bị hủy dung và mẫu thân cũng đã thay đổi tác phong lúc trước. Nghĩ tới những chuyện này, trái lại Trang Như Mộng có chút xem thường Vương Ngọc Hương, thiếu kiên nhẫn như thế, thật sự không biết do kiếp trước nàng ngu xuẩn quá mức, hay là hiện tại Vương Ngọc Hương còn nhỏ, cho nên kiếp trước mình mới ngã thảm ở trên tay nàng như vậy.
Trang Như Mộng đang suy nghĩ những chuyện này, Diệu Tuyết đã dẫn Bạch Vi vào phòng khách. Hôm nay Bạch Vi mặc một y phục dài màu tím, dưới làn váy là từng tầng từng tầng được đính tua ngọc trai trắng bạc chấm dài đến đất, phía trên thêu từng cành hoa Liên Vân tỉ mỉ chi chít rất lộng lẫy và tinh xảo. Sau khi vào phòng khách, Bạch Vi đi thẳng đến chỗ Trang Như Mộng,
Trang Như Mộng cũng chú ý tới Bạch Vi đã đến, nàng nhanh đi lên trước nghênh đón. Thấy Trang Như Mộng đến gần, Bạch Vi kéo váy cau mày nhỏ giọng oán than với Trang Như Mộng, “Mẫu thân cũng thiệt là, hôm nay bắt ta nhất định phải mặc váy nhiều tầng như vậy, đi bộ cũng không dễ dàng tí nào.”
Trang Như Mộng cười khoác cánh tay Bạch Vi, nghiêm túc nói, “Từ xa xa ta mới nhìn còn tưởng có tiên nữ nào đang đến đấy chứ, đến gần mới nhận thấy thì ra là Bạch tỷ tỷ.”
Lần này Bạch Vi nghe lời khen, cũng không ghét bỏ bộ váy phiền toái trên người nữa, nàng cười híp mắt kéo Trang Như Mộng vào phòng khách ngồi xuống. Mấy khuê tú trong phòng khách thấy Bạch Vi tới, cũng lần lượt hành lễ. Vương Ngọc Hương cũng đi tới trước mặt Bạch Vi nói chuyện: “Mấy ngày không thấy, Bạch tiểu thư càng thêm đẹp rồi.”
Bạch Vi sờ sờ mặt mình, thản nhiên nói, “Tại sao ta không phát hiện nhỉ.”
Vương Ngọc Hương bị câu này chặn họng khuôn mặt thoáng đỏ bừng, ngượng ngùng nói, “Bạch tiểu thư quá khiêm nhường rồi.”
Thấy Vương Ngọc Hương kinh ngạc, trong lòng Trang Như Ngọc thầm dễ chịu một hồi. Trước nàng nghe thấy Vương Ngọc Hương hỏi Lý tiểu thư về tiểu thư Hầu phủ Trung Nghĩa trong phòng Bạch Vi, hiện tại nàng lại niềm nở đến gần như vậy, tất nhiên là nguyên nhân mờ ám rồi. Chỉ là Bạch Vi cũng không phải là người dễ đối phó, nghĩ tới kiếp trước nàng bị khinh bỉ trước mặt Bạch Vi, trong lòng Trang Như Ngọc không dễ chịu.
Lúc này tiểu cô nương Triệu Minh Đình cũng tới, Bạch Vi và tiểu cô nương Triệu Minh Đình mới quen đã thân, rất nhanh liền nói tới phương diện võ công mưu lược cách hành quân đánh trận, điều này cũng khiến Trang Như Mộng không còn lời nào có thể nói. Trang Như Mộng thấy hai người này nói chuyện đến vui vẻ, nói mấy câu rồi rời phòng khách trước. Hôm nay buổi sáng nàng biết được tin, Ngũ muội muội Trang Như Nguyệt bởi vì tham ăn, mà hôm nay thân thể không tốt, cho nên không thể tới tham gia yến hội.
Hiện tại thấy thời gian còn sớm, nàng muốn đi xem thân thể Tiểu Nguyệt nhi có khá hơn một chút hay chưa, Trang Như Mộng muốn đi sớm về sớm, cho nên chọn một con đường nhỏ để đi. Chỉ là mới đi đến một nửa, nàng nhìn thấy phụ thân đang quay lưng ở phía trước, cung kính nói chuyện với một nam tử. Mà nam tử kia mặc một trường bào xanh lá thêu hoa văn, áo bào tơ lụa màu trắng ngà khoác ngoài mở rộng ngang ngực. Chân mang ủng da bạch lộc (nai trắng), trên đỉnh đầu tóc đen như mực là búi tóc được cột rất chỉnh tề, bởi bạch ngọc phát quan tinh sảo, theo hai bên ngọc quan (mũ quan đính ngọc) là sợi tơ quang mang màu xanh nhạt rũ xuống, trên trán tết Lưu Hoa vấn ngang, nhìn dáng vẻ phong lưu tuấn tú vô cùng.
Trang Như Mộng không cố ý bước nhẹ, cho nên lúc nàng thấy hai người đồng thời, hai người cũng đều nhìn thấy nàng. Trang lão gia thấy ái nữ, tất nhiên là trong lòng tràn đầy thương yêu, nhưng cố kỵ thân phận của người trước mắt, hắn trước cung kính giới thiệu với nam tử, “Điện hạ, đây là nữ nhi của thảo dân Trang Như Mộng.” Thấy trên mặt Lưu Hoành không có nét bất mãn, Trang lão gia mới ngoắc ngoắc gọi Trang Như Mộng tới đây.
Nhìn Lưu Hoành cách đó không xa, phản ứng đầu tiên của Trang Như Mộng chính là chạy càng xa càng tốt. Nhưng suy nghĩ tới thân thể nương, nàng vẫn nhắm mắt đi tới.
Trang lão gia thấy ái nữ đến gần tranh thủ thời gian giải thích nói: “Mộng nhi, đây là Tấn vương điện hạ.”
Nghe lời này, Trang Như Mộng rũ mi thi lễ, “Dân nữ gặp qua Tấn vương điện hạ.”
Lưu Hoành sớm đã chú ý tới Trang Như Mộng, nhìn dáng vẻ tiểu nữ tử khuỵ chân hành lễ, ngược lại nổi một tia hứng thú, “Trang tiểu thư, tại sao ta cảm thấy ngươi có chút quen mắt?”
Nghe lời này, đầu Trang Như Mộng lại cúi thấp hơn, “Nhất định là vương gia đã nhìn lầm, thường ngày dân nữ đều sống ở trong khuê (phòng), hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vương gia.”
Lưu Hoành tất nhiên nhận ra đây là tiểu nha đầu hắn đã gặp đêm qua, hiện tại thấy nàng nói như vậy cũng không vạch trần, hắn dùng bạch ngọc chiết phiến (quạt giấy bạch ngọc) ở trong tay nâng cằm Trang Như Mộng lên, híp mắt hoa đào cười nói với Trang lão gia, “Bộ dáng lệnh thiên kim thật sự đúng là xuất trần thoát tục.”
Trang lão gia nghe thấy lời này, có thể nói là tim muốn vọt tới cổ họng, hắn châm chước mở miệng nói, “Tiểu nữ thảo dân được điện hạ khen nhầm rồi, chỉ là hôm nay trong phủ thiết yến (tổ chức yến tiệc), ái thê bận không xuể cho nên mới gọi tiểu nữ thảo dân đi trước giúp một tay, nếu điện hạ không có phân phó gì khác, có thể cho phép tiểu nữ thảo dân rời đi trước hay không?”
Vẻ mặt khẩn trương của Trang lão gia tất nhiên Lưu Hoành đã nhìn ra, thoáng suy tư hắn vẫn phất tay bảo Trang Như Mộng rời khỏi. Trang Như Mộng có được sự đồng ý, liền dẫn Linh Tê cung kính lui xuống, chỉ là đôi mắt đẹp đào hoa của Lưu Hoành vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng, cho đến khi Trang Như Mộng biến mất khỏi tầm mắt.
Chờ Trang Như Mộng đến thăm Trang Như Nguyệt xong, cũng nhanh đã đến giờ mở tiệc, bởi vì Trang phủ có chuyện mừng, cho nên bữa tiệc lần này cũng xem là vô cùng náo nhiệt. Tân khách đến không phải là phú giáp một phương (nhà giàu một phương), thì cũng chính là quyền cao chức trọng, nguyên nhân Trang phủ có người phú quý đến, là bởi vì mặt mũi của Triệu lão tướng quân. Có thể nói bữa tiệc này so với bữa tiệc hôm kia ở Vương phủ còn náo nhiệt hơn nhiều, cũng khiến cho Vương Ngọc Hương nhìn thấy một màn này, trong lòng không biết tư vị gì. Nhưng trên mặt nàng càng thêm thân thiết với Trang Như Mộng, ngay cả nói chuyện với các tiểu thư khác trong Trang phủ, vẻ mặt nàng cũng đã ôn hòa rất nhiều. Thân mật như vậy, thật khiến cho Trang Như Mộng càng thêm cảnh giác với Vương Ngọc Hương.
Nói là dùng bữa, nhưng không phải như vậy, bình thường nhóm khuê tú sẽ không đặt tâm tư lên bàn ăn hoàn toàn. Bữa tiệc như vậy, là cơ hội để các khuê tú mở rộng quan hệ, làm quen xã giao, hay là thời cơ giành được thanh danh tốt.
Sau khi Trang Như Mộng thấy Lưu Hoành, trong lòng luôn có chút lo lắng, lúc bữa tiệc mới diễn đến một nửa, nàng liền tìm lý do về trước. Chỉ là chân trước nàng mới vừa đi, thì bên bàn dành cho tân khách nam, Bạch Tử Hàm cũng theo rời khỏi bữa tiệc.
Vì vậy Trang Như Mộng đi chưa được mấy bước, ở trong một góc khuất, bị Bạch Tử Hàm cản đường.
Từ lúc Bạch Tử Hàm và Bạch phu nhân tới thăm Trang phu nhân, thì chưa từng gặp lại Trang Như Mộng, tính toán cũng được coi là đã nhiều ngày, lúc này người nhớ trong lòng đang ở trước mắt, cho nên lòng hắn đều tràn đầy vui mừng, nhưng lúc nhìn thấy chân mày nữ tử khẽ nhíu lại thì trong lòng của hắn xuất hiện chút bực mình.
Hắn đứng ở trước mặt Trang Như Mộng mở miệng nói, “Tiểu Mộng nhi, ngươi không muốn gặp ta sao? Vì sao không đi đến Bạch phủ tìm ta?”
Nghe thấy lời này, Trang Như Mộng lui về sau một bước rồi mới mở miệng nói, “Thế tử hồ đồ rồi, mặc dù Như Mộng vẫn xem ngươi là ca ca, nhưng bây giờ Như Mộng đã trưởng thành, cần phải chú ý đến chuyện nam nữ đại phòng (ý nói là tục xưa trai gái chưa cưới không được đứng gần nhau).”
Thái độ xa cách của nữ tử, khiến trên mặt Bạch Tử Hàm biểu hiện nho nhã chững chạc trước sau như một lại có mấy phần hốt hoảng, hắn vuốt vuốt tóc rơi trên trán nữ tử thở dài bất đắc dĩ nói: “ Tiểu Mộng nhi, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu tâm ý của ta sao? Ta không chỉ muốn làm ca ca của ngươi, ta còn muốn chăm sóc ngươi cả đời.”