Sau khi khóc đã đời, Nhật Hạ quẹt mắt, tiếp tục ghi âm những câu nói hỉ nộ ái ố:
- “Em hận anh...em yêu anh...em nhớ anh....”
Cành cây bỗng lắc lư, lá cây rơi bay tá lả. Từ trên cao, Minh Duy phóng xuống, ngồi xổm trước mắt Nhật Hạ, nhoẻn miệng cười:
- Nhớ anh thì ôm anh đi, anh cho phép.
Nhật Hạ ngước nhìn Minh Duy, môi trề ra “hứ” anh. Cô đứng lên, vừa phủi phủi lá trên người vừa nói:
- Em không ôm khỉ. Anh dành phép của anh cho người khác đi nha.
Nói xong, Nhật Hạ cất mp3 vô ba lô quay vô trường. Trong ánh chiều tà, mình Minh Duy đứng trông theo bóng lưng của Nhật Hạ, trên gương mặt điển trai tắt hẳn nụ cười, ánh mắt ánh lên tia buồn man mác. Hai tay đút túi quần, anh lững thững bước phía sau Nhật Hạ.
“Có đôi khi em không trông thấy nổi buồn của anh, nhưng bi thương của em lại hằn sâu vào mắt anh, bén rễ nảy mầm trong tim anh mỗi ngày một nhiều thêm. Anh nghĩ rằng anh nên bắt đầu bằng việc em nhớ thương người ấy. Anh bỗng cảm thấy sợ hãi 2 chữ nổi buồn vì dạo này em không cười nữa, dù là trêu chọc anh. Anh chỉ lặng thầm dõi theo em, biết em đang đau khổ. Nên anh tự nén lại tổn thương của mình, chỉ mong được san sẻ cùng em. Nhưng khóc cùng em không được, anh lấy quyền gì lau lệ cho em đây. Còn chẳng biết mình đúng hay sai khi đơn phương yêu em, cố chấp theo nổi sầu mà không thể buông bỏ. Anh sẽ làm mọi giá để em hạnh phúc, tình yêu của anh”
Hôm sau, Minh Duy vô trường rất sớm, anh đứng chờ Tố Như ở cổng trường.
- Chào em, cuối cùng chờ được em rồi.
- Anh chờ em? Có gì không anh?
- Không! Anh chỉ muốn xin lại một món đồ mà em đã cầm nhầm.
Tố Như trố mắt, suy nghĩ. “Hình như anh này là Minh Duy, đại thiếu gia của tập đoàn Minh Vượng, biết thì biết vậy nhưng hình như mình đâu có tiếp xúc, mình cầm gì của hắn. Có nhầm không? Cả người anh ta toàn hàng hiệu, cầm nhầm món nào mình cũng trả không nổi.” Tố Như nhìn anh, cau mày trả lời rất nghiêm túc:
- Chắc anh nhầm, em thua anh hai khóa, chưa từng tiếp xúc, sao em cầm nhầm đồ của anh được?
- Có những đồ vật không cần tiếp xúc mới mất, nó dễ dàng mất đi chỉ bằng ánh mắt, nụ cười.
Minh Duy ép sát Tố Như vào thân cây, dùng mu bàn tay sờ lên gương mặt non mịn đang đỏ lên. Trên gương mặt điển trai nở nụ cười nửa miệng “con cá đã cắn câu“. Anh khom người, thì thầm vào tai cô.
- Em cầm nhầm trái tim của anh.
Vừa nói, Minh Duy vừa nhét vào giỏ xách của Tố Như điện thoại iphone 10. Anh đứng thẳng người, hai tay đút túi quần, nghiêng nghiêng đầu nhìn Tố Như, nháy mắt tinh nghịch.
- Tối nay, 7 giờ, hẹn gặp lại.
Nói xong xoay người đi thẳng, để lại phía sau gương mặt ngẩn ngơ của Tố Như. Một lúc sau, cô mới hoàn hồn, nhìn vào giỏ xách con iphone 10 vẫn nằm im trong đó. Cô cầm lên xem mà trầm trồ, chợt có tin nhắn tới.
- 7 giờ, toàn nhà X.
Tố Như ôm điện thoại rất vui vẻ. Cô nàng bắt đầu mơ mộng về Minh Duy, mà quên bên cạnh có Huy Phong. Ra về, Huy Phong tính rủ Tố Như đi ăn, tất nhiên nàng không đồng ý vì đã hẹn Minh Duy. Cô từ chối vì bệnh, muốn ở nhà. Huy Phong cũng không ép bạn gái, anh tự mình trở về khu căn hộ cao cấp, họp online điều hành công ty.
Tố Như diện một đầm đỏ 2 dây, ngực đắp chéo, ép đôi gò bồng khe rãnh nhức mắt, chân váy xẻ tà khoe đôi chân trắng nõn. Cô được mời lên sảnh cao, ngồi nơi đây có thể quan sát toàn thành phố. Dù được đi du học, nhưng kinh tế cô cũng không khá giả để vô những nơi xa sỉ này. Vừa bước vào tầng vip, Tố Như được mời vào gian phòng chỉ có 1 cái bàn, Minh Duy đang ngồi ở đầu một bên bàn, nhàn nhã lắc lư ly rượu vang đỏ. Chất rượu sóng sánh, ánh đèn bao phủ quanh thân ly pha lê của Tiệp càng thêm long lanh. Điệu bộ lười nhác của anh bên ly rượu thật mê người, Tố Như mãi nhìn, quên mất phải ngồi xuống ghế. Anh bồi bàn thấy cô đứng thừ ra đó, nhẹ nhàng kéo ghế đối diện ra, trải khăn, sắp xếp sơ lại bộ dao nĩa trên bàn, sau đó đi tới trước Tố Như, khom người, đưa tay mời Tố Như vào trong. Lúc này cô mới hoàn hồn ngồi vào ghế.
Minh Duy nhìn cô, uống cạn ly rượu, rồi tự tay rót cho mình, chồm người, rót vào ly của Tố Như. Xong lại ngồi xuống, tiếp tục cầm ly rượu lắc lư, nhấm nháp.
- Anh mới uống có một ly, mà cảm thấy say rồi. Em đoán xem, anh say rượu đỏ, hay say người mặc áo đỏ?
Tiếng nói dịu dàng, từ tốn nghe sao mà ấm áp. Tố Như cúi mặt, hai tay vân vê vào nhau, không trả lời, bản thân cô cũng say đắm trong ánh mắt của anh mất rồi.
- Tố Như! Làm bạn gái anh nhé.
Đêm đó, Tố Như được tài xế của Minh Duy đưa về tận kí túc xá. Cô lên phòng của mình với cảm giác lâng lâng rung động. Chui lên chiếc giường bé xíu, nhìn những sticker chụp cô với Huy Phong, Tố Như hơi xụ mặt. Cô xé một tấm Sticker to nhất xem, miệng nhếch lên khinh miệt. “Đẹp trai, giỏi thì sao chứ, anh nghèo quá, người như anh phấn đấu cả đời cũng không bằng người ta, cỡ như em phải quen với Minh Duy, Huy Phong, anh rất tốt nhưng em rất tiếc.