Tận Cùng Của Tình Yêu

Chương 2: Chương 2: Ngày đầu làm vợ




Huyền Sương ngước nhìn Huy Phong, cố hiểu anh đang nói gì? Huy Phong không để cô trả lời, môi khẽ cong, phả hơi thở nóng rực còn vương hơi rượu vào mặt Huyền Sương, anh đứng thẳng người, với tay lấy áo vest choàng lên tay, rồi đi thẳng lên lầu, bỏ lại sau lưng đôi mắt ngơ ngác đau thương. Lát sau, Huyền Sương coi lại cửa nẻo, rồi lặng lẽ lên lầu. Cô rón rén mở cửa phòng ngủ, trên giường trống không, anh không ở đó. Sương đi nhanh vô tìm kiếm, ngó trong phòng tắm cũng không. Cô chạy ào ra ngoài, quýnh quáng sao mà tự va chân vào nhau ngã sõng soài. Tiếng động lớn đã đánh thức Huy Phong. Từ phòng làm việc anh phóng nhanh ra ngoài, nhìn cô gái kia khẽ thở phào. Huy Phong đi lại, ngồi bằng một chân xem xét cổ chân Huyền Sương, nơi đó bầm một mảng và sưng to. Anh ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu vì mất ngủ, đang ánh lên cái nhìn rét lạnh bực tức thật sự. Dù chưa nói gì cũng khiến Huyền Sương run rẩy. Cô vô thức chống hai tay xuống sàn, lùi lại phía sau. Nhưng Huyền Sương quên cô đang ở ngay mép cầu thang, lùi nữa té xuống ngay. Huy Phong vội chồm người, đỡ ngang lưng kéo cô về phía mình, tim anh đập thình thịch, một loại cảm xúc bộc phát vì lo lắng làm anh tức giận.

- “Em muốn chết ở nhà tôi?” Anh nghiến răng nói.

Huyền Sương cứ tưởng anh giận vì cô té làm ồn, nhưng té nhẹ có chết đâu mà nói gì ghê vậy. Cô vẫn được anh ôm trong vòng tay, mùi hương gỗ tuyết tùng thoang thoảng thật gây nghiện, Huyền Sương cứ như con mèo ngơ ngác trước người đàn ông này. Vẫn biết anh nói chuyện khó nghe, vì anh đang giận, nhưng được ở trong lòng anh, anh có giận, hay nói sao cô cũng vui và hạnh phúc. Thấy Huyền Sương im lặng cúi đầu, Huy Phong cũng tự dịu đi, không nỡ mắng cô, mà bồng cô đứng lên đi vô phòng ngủ. Anh đặt cô lên giường, đau đáu nhìn cô. Huyền Sương không dám mở mắt, đôi mi cong dài khẽ run run, cô gái nín thở chờ đợi. Riêng Huy Phong chỉ nhìn vợ, thở dài rồi lại đi ra ngoài, anh ngủ ở thư phòng. Anh đi rồi, Huyền Sương mới dám hé mắt, niềm vui chưa được 5 phút lại mất hút sau cánh cửa phòng sách....cô ngồi sát lên đầu giường, bó gối xoay ngưòi nhìn ra cánh cửa lạnh lùng im lìm, bất giác có giọt mặn đắng tuôn rơi, đêm tân hôn, cô vẫn không thể thành đàn bà.

Sáng sớm hôm sau, Huyền Sương dậy thật sớm, cô vào bếp, muốn tự mình chuẩn bị nấu đồ ăn sáng cho anh. Hôm qua anh say rượu chắc mệt, nên hôm nay, cô quyết định nấu mì gà tiềm. 5 giờ sáng, Huyền Sương tất tả chạy ra chợ mua gà, chuẩn bị các thứ. Cô hầm gà bằng nồi áp suất nên cũng khá nhanh. 7 giờ, Huy Phong dậy, làm vệ sinh cá nhân xong, anh bước xuống nhà đã nghe mùi thơm nức mũi. Anh nhìn vào bếp, hình ảnh người vợ dịu dàng đang nấu ăn thật ấm áp, vô thức, Huy Phong nhoẻn miệng cười thật vui vẻ bình yên mà chính anh cũng không nhận ra. Huy Phong tiến chầm chậm lại bàn ăn, tự nhiên kéo ghế ngồi vào chờ đợi, lần đầu tiên trong đời, anh mới chờ đợi một người mà vui đến vậy. Huyền Sương nghe tiếng động, xoay lại đã thấy anh ngồi ngay ghế, cô nở nụ cười chào anh, quẹt vội mồ hôi, rồi nhanh chóng múc ra tô gà tiềm, trang trí bằng vài lát cà rốt và củ năng cắt tỉa hình trái tim đẹp mắt. Huy Phong nhìn thố gà muốn phì cười, nhưng cố ghìm lại, anh nhìn vợ, muốn nói gì đó lại thôi, dùng muỗng múc gà ăn. Cứ nghĩ tiểu thư như Huyền Sương nấu ăn rất tệ, cô không hẳn là đoản kiểu nuông chiều, mà đơn giản Huyền Sương từ bé rất ham học, cô chỉ học và học. Mẹ quá thương yêu nên không cho cô đụng vào việc nhà. Vậy mà hôm nay, Huy Phong đã phải thay đổi suy nghĩ của mình. Gà đã lóc xương, giữ da, mềm vừa phải, vẫn giữ được độ dai, nước trong và ngọt rất thanh, củ quả không rục, có độ giòn nhất định. Huy Phong không khen, cũng không chê, anh lẳng lặng ăn và húp sạch nước. Còn Huyền Sương thừa cơ hội ngắm chồng. Huy Phong ăn được một lúc, thấy cô cứ nhìn mình, ngại nên đằng hắng.

- Ngắm trai có no không?

- Á, em...em xin lỗi.

- Lỗi gì mà xin, em sợ tôi vậy à? Huyền Sương, em là vợ tôi, nhớ điều đó, em là vợ duy nhất và hợp pháp của Huy Phong tôi.

- Dạ, em nhớ rồi.

- Ừ! Ngồi xuống ăn chung đi.

- Hả??? Em được phép ngồi ăn chung ạ?

- “Vợ!!!!” Huy Phong cau mày.

- Dạ. Em biết rồi, em múc cho em đây.

Nói xong, Huyền Sương cũng múc cho mình một tô, ngồi xuống đối diện anh. Nhưng Sương ăn là phụ, mà ngắm chồng là chính. Huy Phong cũng không chú ý, ăn nhanh rồi đứng lên đi ra cửa. Tay anh vừa cầm tay vặn cửa, nhớ gì đó, anh không xoay người mà nói vọng vào.

- Đồ ăn rất hợp khẩu vị. Nhưng không cần ngày nào cũng nấu, cực. Huy Phong tôi không túng thiếu đến nổi không thuê được giúp việc.

Huy Phong dứt lời, vặn nắm cửa đi thẳng ra ngoài. Huyền Sương cứ ngẩn ngơ, đến lúc sực tỉnh anh đã đi mất dạng. Huy Phong sau tân hôn đã đi làm, Huyền Sương ở nhà cũng chán, vì Huy Phong thuê giúp việc theo giờ, cô chẳng có gì để làm. Loay hoay lên mạng xem tin tức cũng buồn. Huyền Sương quyết định điện thoại gặp Nhật Hạ

- Sao em muốn gặp chị? Lỡ mẹ biết thì sao?

- Chúng ta là chị em, mẹ biết có sao đâu. Hihi.

Nhật Hạ liếc yêu em, rồi nở nụ cười hòa hoãn.

- Hắn có tốt với em không? Đêm tân Hong Kong có sơ hở gì chứ?

Huyền Sương thoáng biến sắc, nhưng cô rất nhanh che giấu đi, nở nụ cười hì hì. Cô nắm tay chị, vỗ vỗ:

- Chị yên tâm! Đã là đàn ông gặp em đều phải đổ thôi. Hihi

- Ừ! Em vui là chị vui. Em phải hạnh phúc nhé. Huyền Sương, trong xã hội này, không ai có quyền coi thường em, trừ khi em cho phép, em hiểu không?

- Dạ, em hiểu mà chị.

- Ừ. Chị bận rồi, hẹn em khi khác nhé.

- Dạ.

Sau khi Nhật Hạ rời đi, Huyền Sương nhìn đồng hồ cũng hơn 3 giờ, cô quyết định ghé siêu thị mua nhu yếu phẩm, rồi đi chợ luôn. Đi vô siêu thị lòng vòng, lựa được một đống đồ, khi ra tính tiền cô mới biết mình bị móc túi. Siêu thị khá đông khách, thâu ngân nhìn cô như kẻ dở hơi, cô lúng túng cúi gằm mặt. Chợt phía sau có người chìa ra chiếc thẻ visa, cất giọng trầm ấm.

- Người ta bị móc túi chứ tội phạm sao mà thái độ vậy? Ngay cả tiếp đón niềm nở với khách cũng không làm được, siêu thị 5 sao này phải coi lại.

Cả Huyền Sương và thâu ngân đều nhìn người vừa nói kia, Minh Duy nhìn Huyền Sương, cười tươi rạng rỡ, còn nháy mắt tinh nghịch. Trong nhóm người đứng chờ tính tiền, Minh Duy nổi hẳn với chiều cao vượt trội, cao tận 1m85, gương mặt sáng sủa, mũi cao, mắt sáng, mặt vuông chữ điền cương nghị. Không chỉ đẹp về ngoại hình, anh còn là CEO của Minh Vượng, tập đoàn kinh doanh thời trang hàng hiệu nhập khẩu. Sản phẩm của từng thương hiệu đều chỉ có thể tính bằng cả ngàn đô. Cả khu vực tính tiền há hốc nhìn anh, gây kẹt người nghiêm trọng hơn. Từ camera quan sát, quản lý siêu thị trông thấy anh đang nói chuyện với thu ngân, biết có chuyện nên vội vàng đi xuống quầy, vừa hay nghe được câu cuối của anh nói. Quản lý vội tách dòng người, cúi đầu lịch sự chào Minh Duy!

- Thưa quí khách, chẳng hay ở đây xảy ra chuyện gì gây phiền lòng? Siêu thị chúng tôi sẽ sửa ngay. Tiêu chuẩn 5 sao chắc chắc có danh có lực ạ.

- Quản lý, chắc anh xem camera mới xuống đây, phiền anh xem lại thái độ của nhân viên với khách, xem có đúng mực hay không?

Quản lý liếc xéo thu ngân, nhìn tới Huyền Sương, nở nụ cười thân thiện.

- Tôi thay mặt siêu thị gửi lời xin lỗi chân thành đến quí cô đây. Để thay thành ý, toàn bộ số hàng của quí cô hôm nay sẽ được miễn phí, mong quí khách thông cảm bỏ qua sơ suất của siêu thị. Còn nhân viên này sẽ bị sa thải. Làm trong ngành dịch vụ mà thái độ với khách là lỗi nghiêm trọng, quí khách yên tâm là sự việc sẽ không bao giờ tái diễn.

- Không cần đâu, tôi gửi hàng tạm ở đây, về nhà lấy tiền trả. Do tôi bị móc bóp, cô ấy bực là phải.

- “ Em bị móc bóp không bực thì thôi, cô ta lấy quyền gì bực? Lỗi của thằng ăn cắp, sao em nhận về mình?” Minh Duy lên tiếng

- Không sao mà, đừng đuổi việc cô ấy.

Minh Duy nhìn cô thở dài, nói nhỏ vô tai quản lý, anh ta gật đầu, nhìn Huyền Sương cúi đầu xin lỗi, sau đó nói với thâu ngân.

- Em làm tiếp công việc đi, cuối giờ lên gặp tôi.

Cô thâu ngân mặt mày xanh lè, nhìn Huyền Sương tức tối nhưng vẫn phải gượng cười, gom hàng của cô bỏ vô túi xách. Nhân lúc Minh Duy đang nói chuyện với Sương, cô ta nhét thêm mấy hộp bao cao su, quần lót nam, nước hoa phòng the vô túi của Huyền Sương mà không qua máy quét. Ả biết mình chắc chắn bị đuổi, nên ả quyết định chơi cô khách giả khờ này một ván lớn. Sau khi bỏ hàng vô bao, thâu ngân cũng không cột, chỉ xách lên đưa Huyền Sương. Thấy nét mặt hầm hầm của thâu ngân, Sương ái ngại cầm nhanh bọc đồ, nhìn mọi người xung quanh gật gật chào rồi chuồn lẹ. Minh Duy phì cười, nhanh chóng đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.