Vùng quê miền Tây thập niên 90
Dương Thành và Tường Vy lấy nhau đã lâu, nhưng không có con. Dòng họ sốt ruột, hối thúc, ép phải có con mới cho thừa kế gia sản. Hai vợ chồng chạy chữa nhiều năm nhưng không được. Họ quyết định lên thành phố làm thụ tinh trong ống nghiệm. Do lo sợ xấu hổ mình không sinh được con, nên Dương Thành và vợ âm thầm đi, khi có kết quả mới báo cho dòng họ.
Trong lúc vợ nằm phòng chờ phôi, Dương Thành vốn tính trăng hoa, ông theo và tán tỉnh một người phụ nữ đang nuôi chồng bệnh tên Ngọc Linh. Ông thấy ở cô ấy nét đẹp mặn mà, hiền dịu. Và đặc biệt, cô ta có thằng con trai trông rất lanh lợi, thông minh. Ông từng nghĩ nếu cô ấy chịu, biết đâu mình sẽ có một đứa con trai vừa đẹp, vừa giỏi. Khi chồng Ngọc Linh xuất viện, Dương Thành cũng lần mò tới nhà cô muốn tò tí, vì vợ nằm phòng dưỡng phôi, không đáp ứng được cho gã. Để có tiền chạy chữa cho chồng, nên Ngọc Linh đã ngoại tình.
Tường Vy cấy phôi thành công, nằm dưỡng thai được 2 tháng thì được cho về quê an thai. Dự tính gần sinh sẽ lên lại thành phố. Đêm đó có đoàn lô tô về hát, Tường Vy vốn mê cải lương, xin chồng đi xem. Cô mãi mê coi, đang phấn khích, đột ngột đau bụng đẻ. Dương Thành hô hoán mọi người, mấy chị đọc lô tô vội đưa Tường Vy vô trong, đỡ đẻ dã chiến. Nước ối sà rất nhanh, đưa đi bệnh viện sợ không kịp, nên mấy chị trong đoàn làm bà mụ luôn. Người tìm khăn to, người nấu nước, tìm thau....
Trải qua cơn đau vật vã, Tường Vy hạ sinh một bé gái kháu khỉnh, cô nhìn con, nở nụ cười hạnh phúc. Nhưng chưa kịp vui lâu, bụng Tường Vy nhói lên cơn co thắt dồn dập. Trưởng đoàn lô tô mang bé gái trao lại Dương Thành, quay vào trong xem xét, 10 phút sau, thêm một bé trai chào đời, cất tiếng khóc to khỏe. Nghe được tiếng con khóc, Tường Vy mãn nguyện và ngất đi. Mọi người lại xúm xít đưa cô đi bệnh viện.
Trong khi vợ cấp cứu thập tử nhất sinh, ngoài đây, Dương Thành nhìn 2 đứa trẻ trong đầu bao toan tính. “Con gái là con người ta, nuôi lớn mang cho không thằng khác, đã thế còn phải biếu theo của hồi môn, mình có con trai là đủ“. Dương Thành lén bồng đứa bé gái còn nằm nôi đem đi. Hắn trao con cho đoàn lô tô, hắn bảo nhà hắn ghét con gái, sinh con gái sẽ thả trôi sông, hắn thương con, không nỡ nhìn con chết, nhờ đoàn có đi ngang qua cô nhi viện cho bé vô dùm, vợ hắn bị băng huyết cấp cứu, hắn không đi lâu được. Trưởng đoàn nhìn đứa trẻ đỏ hỏn do chính tay mình đỡ con chào đời thương cảm, nên đồng ý với Dương Thành. Đoàn lô tô mang theo đứa bé rời đi trong đêm. Dương Thành không ngờ kế hoạch thành công dễ dàng, hắn ta quay vô bệnh viện chăm vợ, hô hào mất con, bé bị bắt cóc. Thời đó rộ tin mẹ mìn chuyên bắt có con nít, nên ai cũng tin con gái hắn bị bắt thật. Bệnh viện sợ trách nhiệm, Dương Thành không truy cứu nên sự việc được ém nhẹm, xem như Dương Thành có duy nhất một con trai tên Duy Tuấn, người thừa kế dòng họ.
Tường Vy tỉnh lại, nghe tin con mà đau lòng, nhiều ngày trôi qua nghe ngóng tin tức bặt tăm. Cô cố gắng sống vì đứa con còn lại.
Từ bé, Duy Tuấn luôn tỏ ra nhẹ nhàng, yếu đuối, thích kẹp tóc, chơi búp bê. Dương Thành nhiều lần đánh con in lằn ngang dọc, cho con học bơi, đá banh... nhưng Duy Tuấn vẫn yếu đuối, không mạnh mẽ, hoạt bát lên được. Dương Thành bực tức, dắt Duy Tuấn lên thành phố, tìm chỗ cho con học võ, nhân cơ hội đó, tìm Ngọc Linh cấy giống. Chồng Ngọc Linh vào giai đoạn cuối, gia đình khánh kiệt, cô đành liều. Hôm đó, cho chồng uống thuốc ngủ xong, hai người bắt đầu trò nhân ngãi. Đang tới cao trào, chồng Ngọc Linh đi ra phòng khách uống nước, thấy vợ ngang nhiên ngoại tình trong nhà, ông phẫn uất ngã lăn ra, mắt trợn trừng. Huy Phong đi học về, thấy bé trai ngồi chơi một mình trước cửa, trông em rất đáng yêu.
- Em trai! Sao ngồi đây? Em lạc mẹ hả?
- Dạ không có, em chờ ba em. Ba em ở trỏng đó.
Duy Tuấn chỉ bàn tay bé xíu vào trong, Huy Phong nhìn theo cau mày lại. Anh mở cửa, chạy xộc vô nhà. Vừa vô trong, Huy Phong quăng vội cặp sách, lại đỡ ba mình đang trợn trừng, sùi bọt mép giật giật. Còn trên ghế sofa là đôi nam nữ lõa lồ, đang quấn chung một cái mền nhìn ba của anh. Huy Phong quýnh quáng đỡ ba, lấy tay chùi nước đang trào ra từ miệng của ba, mắt anh nhạt nhòa.
- Ba! Ba sao vậy ba ơi?
Vừa mếu máo, Huy Phong quắc mắt nhìn tên đàn ông heo nọc kia, quát lên với mẹ mình:
- Còn không kêu cấp cứu. Muốn giết ba phải không?
Lúc này, Ngọc Linh mới hoàn hồn, kéo đồ mặc vô, chạy ra đầu hẻm gọi cấp cứu. Trong này, Dương Thành nhếch mép đứng lên, mặc quần áo, đặt lên bàn một xấp tiền rồi rời đi. Hắn dắt Duy Tuấn về quê.
Huy Phong nhìn theo bóng lưng tên hung thủ gián tiếp giết cha mình bằng đôi mắt căm phẫn u ám. Lát sau, Ngọc Linh hớt hải chạy về, theo sau có vài người thanh niên, họ vào nhìn ba của Huy Phong ai cũng sợ. Thân thể ông tái xanh, mắt đứng tròng, và miệng vẫn trào dịch, họ bịt mũi, kêu Linh kêu thợ hòm, vì người đã chết, đi bệnh viện chi nữa. Ngọc Linh nhìn chồng, lại gần run run sờ mũi, quả thật chồng cô đã đi. Linh ngồi bên xác chồng, nở nụ cười thê lương. Cô ngoại tình để kiếm tiền cứu chồng, chứ không phải như thế này. Ngọc Linh ngồi đó, thất thần xáo rỗng bên xác chồng và người con trai trở nên âm trầm, lạnh lùng như băng.
Sau đám tang của cha, Huy Phong trở nên lầm lì, ít nói. Anh tự học, cố gắng tự kiếm tiền để không nhờ vô mẹ. Anh không muốn một ngày nào đó, mẹ anh lại viện cớ vì anh làm cái việc dơ bẩn đó.
Về quê, Dương Thành đối xử với con ngày càng tệ, thằng bé càng lớn càng bộc lộ nữ tính. Dương Thành sợ mang tiếng, ngày qua ngày, hắn đánh con ngày một nhiều và đanh ác hơn. Bà Tường Vy thương con, nên quyết định bồng con trốn đi, cho con được làm chính mình.