Tận Cùng Của Tình Yêu

Chương 37: Chương 37: Rửa hận




Việt Nam

Dương Thành bị bắt cóc tới một nơi hoang vu rìa thành phố. Lão tỉnh lại, thấy mình bị trói trên một bàn dài, ngó xung quanh thấy giống như phòng phẫu thuật. Huy Phong thấy lão đã tỉnh, nhàn nhạt lên tiếng.

- Tỉnh rồi à? Ông nhận ra ai không?

- Huy Phong! Mày muốn gì, sao lại trói tao?

- Tôi muốn....lấy lại công bằng cho vợ tôi thôi. Ông muốn biến chất, tôi sẽ dùng cách biến thái để cư xử cho phải đạo...luật của tôi.

Nói rồi, Huy Phong nhìn tên bác sĩ đang mặc đồ phẫu thuật, che kín mặt mày. Bác sĩ nhìn anh gật đầu, cầm kim tiêm, chích vào mông Dương Thành. Hắn nhức nhói, la hét, chỉ 2 phút sau nằm thở hổn hển, mắt trợn trừng nhìn lên trần nhà. Dưới hạ thân của Dương Thành, tiếng lách cách dao kéo vang lên lạch cạch thật ghê người. 5 tiếng đồng hồ qua đi, Dương Thành được đẩy ra ngoài, nửa thân dưới băng bó cứng đơ.

Lão tỉnh lại lần nữa đã thấy mình nằm trong một phòng bệnh, hạ thân đau buốt, không cử động được hai chân. Lão buồn tè, cũng không biết đi thế nào. Lão la hét, đập đập tay xuống giường, có nữ y tá hớt hãi chạy vào.

- Bác có chuyện gì ạ?

- Tôi mắc quá, làm ơn đỡ tôi đi vệ sinh.

- Dạ vết thương chưa lành, khi nào nước đầy sẽ tự chảy qua ống thông, bác yên tâm.

- Tôi bị thương gì?

- Dạ bác vừa phẫu thuật chuyển giới nên thời gian nghỉ ngơi hơi lâu hơn phẫu thuật thường ạ. Nhưng bảo đảm đẹp vẫn hoàn hảo như con gái luôn.

- Sao? Ai cho? Ai cho mấy người làm vậy? Tôi không muốn. Mau kêu bác sĩ gắn lại cho tôi, không là tôi phá nát bệnh viện này. A....a....a Huy Phong, tao hận mày, tao giết mày. A...a...a....

Nữ y tá sợ xanh mặt, vội chạy đi kêu bác sĩ, một tốp người chạy vô, người đè khống chế Dương Thành cho bác sĩ chích. Một lát sau, lão lại chìm vào hôn mê. Bác sĩ nhìn lão thở dài, ra gọi điện cho Huy Phong.

- Cứ để hắn hồi phục thì báo tôi. Nếu lão ta quậy quọ, cứ chích thoải mái, không cần điện cho tôi.

Huy Phong cúp máy, nhếch mép cười, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Dạ Long bước vào, đưa xấp hồ sơ điều tra về Dương Thành cho Huy Phong.

- Cậu xem đi, có liên quan đến người tình cũ của cậu đó. Quan hệ sao mà không chừa đường lui cho họ. Bây giờ cô ta đang làm bà Nguyễn, vợ của Minh Duy, mà đến Thiên Vũ cũng phải nể 3 phần. Nên tôi chỉ có thể giúp cậu điều tra tới đây thôi, xử lý thế nào tùy cậu.

- Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ kêu kế toán chuyển khoản cho AK ngay đây.

- Không gấp, nhưng cô ta đang mang thai, đừng mạnh tay quá.

- Ok. Tôi hiểu rồi.

Huy Phong mở hồ sơ, nhìn từng tấm ảnh Tố Như, mắt anh trầm xuống, môi mỏng bạc nhếch lên. “ tôi sẽ để em sinh con xong sẽ xử em sau, vì đứa trẻ vô tội, anh vò nát tấm ảnh trong tay, vứt thùng rác, đứng lên đi về nhà.”

Nhật Hạ do bị thai hành nên rất ít khi đến công ty, mài giờ ai cũng biết cô là vợ của Huy Phong, nên không cần giả vờ nữa. Cô ở nhà dưỡng thai, quay lại nghề dạy học online kiếm thêm. Gần ngày sanh, tình hình Huyền Sương cũng ổn, điều trị ngoại trú, nên bà Vy bay về Việt Nam, chăm sóc Nhật Hạ thời gian lâm bồn và ở cử.

Tố Như điện thoại cho Minh Duy báo tin, nhưng điện thoại không ai nghe máy. Mỗi tháng, tài khoản của ả đều nhận được 20 triệu tiêu xài, ả đã gửi rất nhiều tin nhắn qua zalo, nhưng anh đều không trả lời. Ả lại tức lên, dù bụng khá to nhưng vẫn theo dõi Nhật Hạ. Nhìn Nhật Hạ được mẹ ruột thương, chồng cưng chiều đưa đón, ả càng hận Huyền Sương. “ Một con điên. Con bê đê mà sao hai người để nó xỏ mũi. Huyền Sương, tao không được, mày cũng sẽ không được. Mày đừng trách tao. Có trách thì trách người đàn ông của mày vì mày mà khinh thường tao quá. Tao hận, tao rất hận...tay ả vần vò vỏ cây biến dạng.”

Nhật Hạ sinh được bé trai kháu khỉnh. Minh Duy nghe báo Tố Như gần sinh, nên cũng thu xếp về nước. Huyền Sương cũng đã ổn, nên về chung với anh thăm cháu và chị. Hai người họ đã có con, đã đến lúc cho Huy Phong biết sự thật.

Dương Thành bị ép giải phẫu thành nữ, mỗi ngày, hắn đều được trang điểm đem ra cho nằm giữa chợ, cho mặc áo, không mặc quần. Một cái bảng cắm kế bên “xin mời chơi tự nhiên, tôi bị bệnh cuồng dâm, một cú chơi là giúp tôi rất nhiều, xin cảm ơn“. Ban đầu, chẳng ai dám chơi lão, hôm đó có một tên say tới thấy chỗ đó đen mướt, hơ hớ bên ngoài, nên thèm thuồng. Hắn cởi quần, chọt ngay vô chỗ gọi mời ấy. Cảm giác thít chặt, nhỏ hẹp mới phê gì đâu. Hắn thụt mấy cái rút ra, một dòng hỗn độn tanh nồng loang đỏ chảy ra theo.

- “Oh. Còn zin à, thế mà để không tận mấy ngày, phí thế? “

Cả chợ nghe vậy xì xào, thêm mấy thanh niên xăm trổ bước lên xả....Dương Thành đau đớn đến chảy cả nước mắt, mà không nói được. Gương mặt hắn vặn vẹo đến đáng sợ, có người không muốn thấy mặt hắn, nên dùng khăn trùm lại và chơi lão. Ngày này qua tháng nọ, mỗi ngày 3 cử sẽ có người tới cho ăn, thay đồ rồi chích gì đó vô lão, lão vẫn nhận biết được xung quanh, chỉ là không thể điều khiển bản thân và cất tiếng nói. Riết rồi Dương Thành thành chỗ miễn phí cho đàn ông trong làng phát tiết. Cuộc sống của lão bây giờ sống còn không bằng chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.