Nhật Hạ ngước nhìn Huy Phong, xem thử bao nhiêu phần trăm trong lời nói của anh là thật? Phong cúi nhìn cô, ánh nhìn ôn nhu, anh nở nụ cười hiền, dùng mu ngón tay vuốt vè gò má non mịn, Nhật Hạ cứ ngây ngốc nhìn anh, trong lòng là bao cảm xúc khó tả.
- Huyền Sương! Im lặng không có nghĩa là từ bỏ. Lơ là không có nghĩa là hết quan tâm. Đôi khi....xa nhau... để biết anh cần em như thế nào. Anh qua đây du học ngành IT, nhưng bài học duy nhất anh học được chính là Tình Yêu, anh yêu em không vì điều gì khác, không cần biết em là ai, chỉ cần biết đó là em.
- Huy Phong! Anh nói thật?
Huy Phong không trả lời, hai tay anh siết Nhật Hạ chặt hơn, cúi thấp dần, đặt môi mình lên môi cô nụ hôn dịu dàng sâu lắng. Nhật Hạ thoáng run rẩy trong vòng tay anh, tim cô đập loạn những cảm xúc rộn rã. Cô đứng đó để yên cho anh làm càn với hai bàn tay nắm chặt thành đấm. Nhật Hạ cố xua đi những cảm xúc mà Huy Phong mang lại, cô không thể, không thể....những lời này anh dành cho Huyền Sương. Huy Phong thấy Nhật Hạ run rẩy, phì cười, anh đẩy cô ra, nhu tình nhìn cô. Tay anh nắm lấy đôi bàn tay nắm chặt của Nhật Hạ, đặt lên ngực mình, nơi trái tim của anh đang thổn thức gọi tên cô.
Gương mặt Nhật Hạ tái nhợt, dưới ánh nắng càng trắng bệch, yếu đuối. Huy Phong nhìn cô thoáng đau lòng, anh nghĩ cô đang nhớ về Minh Duy, chắc biết Minh Duy phản bội nên đau lòng. Ngay lúc này mình tỏ tình giống như thương hại, xát muối vào vết thương ấy. “Vì tình yêu của em chỉ dành riêng cho một người, nên không có cách nào tiếp nhận người đàn ông khác, bất kể người ấy có tốt thế nào, ưu tú ra sao.” Huy Phong thở dài, ôm chặt cô vào ngực, tì cằm lên đầu cô, tay vuốt ve mái tóc dài suôn mượt.
- Anh sẽ dùng hành động để chứng minh. Chỉ cần em cho anh cơ hội.
Nhật Hạ đẩy anh ra, kiên định nhìn anh:
- Huy Phong! Em muốn khi về nước, anh mời người lớn qua nhà em nói chuyện đàng hoàng.
- Được!
Nhật Hạ đau đáu nhìn anh, trong lòng nặng trĩu nổi niềm không ai thấu. Cô xoay người, tiếp tục bước đi giữa những bông hoa tím biếc. Huy Phong lững thững bước theo sau, nhìn bóng lưng yếu đuối của Nhật Hạ càng đau lòng hơn.
“ Huyền Sương, vì sao em run sợ, em lãng tránh anh. Nhìn bóng lưng cô độc của em, anh nhận ra tất cả cảm xúc của anh chỉ gói gọn bởi một người, để quên được ánh mắt nụ cười, sẽ phải trả cả thanh xuân. Anh chỉ biết tự trách mình không ngỏ lời sớm hơn, để em yêu hắn, một tên sở khanh. Anh sẽ không để quá khứ của anh lập lại trong cuộc đời em. Anh học được nếu lấy được người thương, trái tim phải giữ màu chung thủy. Anh chẳng dại buông lời dối lừa, rồi phí thời gian để xin tha thứ. Anh sẽ dành cho em cảm giác yên bình khi bên anh.”
Huy Phong bước nhanh tới ngang bằng với Nhật Hạ, anh đứng phía ngược ánh nắng mặt trời. Trên mặt đất sỏi đá, bóng anh đổ dài, bao phủ lên bóng của Nhật Hạ. Hai người sóng bước bên nhau dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, trên cánh đồng hoa lavender tím biếc màu thủy chung thật thơ mộng. Huy Phong rút trong túi ra chiếc khăn mùi xoa lau mồ hôi trên phần thái dương của Nhật Hạ. Nhật Hạ hơi giật mình né tránh, cô xoay ngước nhìn anh, bóng anh cao lớn quá, bao trọn thân hình nhỏ bé của cô, hèn chi cô không còn cảm thấy nóng, mà còn ngửi được mùi vị thanh mát của gỗ tuyết tùng thật dễ chịu. Nhật Hạ giật khăn mùi xoa, tự lau cho mình rồi lủi nhanh ra cổng, không thưởng hoa nữa. Ngắm hoa đâu không thấy, chỉ cảm thấy trái tim cô cứ đập loạn xạ, xúi dại cô cứ nghĩ về Huy Phong, thỉnh thoảng lén nhìn anh. Huy Phong phì cười vì thái độ lúng túng của cô, xoa xoa mi tâm nhìn theo một cách nuông chiều, rồi nhanh chóng sải bước đi theo. Anh chở cô về kí túc xá khi trời đã về chiều. Nhật Hạ mở cửa, nhanh chóng xuống xe, đi nhanh vô phòng, chẳng thèm ngó tên tài xế phía sau. Huy Phong không giận, chỉ nhìn theo thật ôn nhu đến khi đèn phòng của cô bật sáng, anh mới rời đi.
Xa xa, trên chiếc Porche, Minh Duy buồn bã nắm chặt vô lăng. Trong anh là khối tức giận lẫn đau đớn. Anh cũng nhìn về hướng phòng của Nhật Hạ, rồi tự cười gằn, nụ cười chua chát.
“ Huyền Sương! Anh phải tập quen với cảm giác đau đớn này đến bao giờ. Thì ra, chứng kiến em đi bên người khác lại nghẹt thở đến vậy. Trái tim anh vẫn yêu em, nhưng chúng ta phải cách chia. Đến khi nào thì anh mới có thể bàng quang chúc em hạnh phúc?“.
Minh Duy đập mạnh hai tay vào vô lăng, ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên căn phòng Nhật Hạ lần nữa, đạp ga phóng đi bằng tốc độ ánh sáng.
Yêu không nhất thiết phải tỉ lệ thuận với được yêu, lúc đau khổ nhất dù là chủ quan hay khách quan, thì cũng là lúc ta nên buông tay.