Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 131: Ai là người nhà của Hướng Thu Vân?
Từ lâu Hạ Vũ Hào đã biết chuyện Hướng Thu Vân muốn tìm đến cái chết nhưng bây giờ khi nghe được chuyện có nguyện ý muốn chết từ miệng người khác, trong lòng anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Cảm giác như giảm phải một cái bẫy cát lún, lưu sa chảy tới từ mọi hướng, chôn lấp ngũ quan thất khiếu. Mỗi lần hít thở, cát chảy tràn đầy vào khoang mũi và giữa cổ họng, sau đó sẽ xuất hiện cảm giác ngột ngạt, hít thở không thông, khó chịu vô cùng.
Mộng Hàm liếc mắt nhìn anh, bối rối nói với Chu Hồng: “Cô cũng đã thức trắng cả đêm rồi, mau về nghỉ ngơi sớm đi, cho cô nghỉ phép hai ngày. Còn nữa, chuyện xảy ra trên sân thượng không được nói với ai hết. Cô nhớ chưa?” “Cảm ơn chị Hàm. Chu Hồng muốn gánh đỡ phần nào áp lực cho Hạ Vũ Hào, kiên định nói: “Nhưng tôi muốn ở lại đây.
Mộng Hàm nhìn cô ấy không nói thêm gì. Chu Hồng cúi đầu, cũng không dám nói nữa. “Vậy cứ ở lại đây đi.” Mộng Hàm liếc mắt thấy bộ đồ ngủ trên người của Hạ Vũ Hào đã bị ướt sũng, cô ta nói: “Tôi gọi người mang cho anh một bộ quần áo khô.
Hạ Vũ Hào nhìn chằm chằm phòng cấp cứu, đôi môi mỏng mím chặt, không nói gì.
Mộng Hàm quay đi không đợi anh trả lời.
Ở hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, chỉ còn lại Chu Hồng và Hạ Vũ Hào. Chu Hồng trộm nhìn Hạ Vũ Hào vài lần, sau khi do dự, cô ấy bước tới chỗ cầu thang, cầm điện thoại di động gọi cho Hướng Quân.
Ca cấp cứu này chưa chắc sẽ thành công, Hướng Thu Vân có lẽ sẽ muốn gặp lại Hướng Quân.
Hạ Vũ Hào đứng trước cửa phòng cấp cứu, vừa lạnh lẽo, vừa lo sợ, vừa mệt mỏi lại vừa khó chịu nhưng cũng không ngồi xuống hay đi thay quần áo, chỉ lặng lẽ đứng như vậy.
Ngay cả khi tận mắt thấy Hướng Thu Vân phản bội mình, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến một ngày thế giới không còn cô nữa.
Nếu hôm nay không thể cứu được Hướng Thu Vân, anh...
Hơi thở của Hạ Vũ Hào trở nên dồn dập. Anh mím môi, cầm điện thoại di động gọi cho trợ lý Tiểu Lý: “Điều tra xem bác sĩ trị bệnh phù phổi và trị liệu chân giỏi nhất cả nước ở thành phố B là ai, bằng mọi giá hãy đưa họ đến bệnh viện Đệ Nhất càng nhanh càng tốt. “
Anh sẽ không để cô chết!
Chu Hồng gọi điện thoại xong quay lại thì thấy Hạ Vũ Hào vẫn đứng im ở vị trí cũ, dường như chưa từng nhúc nhích. Cô ấy nhẹ nhàng bước tới đứng sau lưng anh, tuy rất mệt mỏi nhưng cô ấy không dám ngồi xuống.
Từng giây từng phút trôi qua, cửa phòng cấp cứu vẫn chưa mở ra.
Trái tim Hạ Vũ Hào hơi trầm xuống, anh gọi cho trợ lý tiểu Lý, cô ta nói đã liên hệ với một số chuyên gia nhưng mấy chuyên gia này đều không ở thành phố B. Chuyên gia có thể tới sớm nhất cũng phải đợi đến bốn rưỡi chiều mới đến được sân.
Nỗi lo lắng trong lòng dần tràn lan, chi phối tâm trí và thể xác của anh, anh chưa bao giờ thấy bất lực như thế này.
Mộng Hàm mang cho anh ta một bộ vest và đôi giày da mới, còn tìm cho anh một phòng bệnh trống để anh thay quần áo nhưng anh vẫn đứng im tại chỗ như thể không nghe thấy.
Cô ta thở dài đặt túi đựng quần áo xuống ghế rồi ngồi xuống, dùng tay chống cằm trầm ngâm.
Chu Hồng đứng đến nỗi hai chân đau nhức, cúi người xuống nhẹ nhàng xoa xoa bắp chân mỏi nhừ rồi ngồi xuống ghế. Có lẽ do cô ấy quá căng thẳng nên chỉ đặt mông ngồi im một chỗ. “Cô cảm thấy tổng giám đốc Hạ đối xử với Hướng Thu Vân thế nào?” Mộng Hàm nhìn theo bóng lưng của Hạ Vũ Hào, cất giọng lười biếng hỏi Chu Hồng.
Dây thần kinh của Chu Hồng căng lên, đột nhiên Mộng Hàm hỏi một câu như vậy khiến cô ấy sợ tới mức nhảy dựng lên.
Bây giờ cô ấy thật sự không còn tâm trí nào để nghĩ tới những lời đàm tiểu về mối quan hệ giữa Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào nhưng bị bà chủ hỏi vậy, cô ấy phải giữ vững tinh thần để trả lời: “Tôi... tôi không tiếp xúc nhiều với tổng giám đốc Hạ, nên tôi không biết rõ chuyện của anh ấy.” Cô ấy nói rất nhỏ, dù vậy cô ấy cũng vẫn sợ Hạ Vũ Hào sẽ nghe thấy nên lén nhìn anh vài lần. “Nếu không thích thì sao có thể biến thành bộ dạng này chứ?” Đôi mắt của Mộng Hàm rưng rưng, cô ta đang hỏi Chu Hồng nhưng lại giống đang tự nói với chính mình vậy.
Chu Hồng cũng là phụ nữ, khi bắt gặp ánh mắt đa tình của Mộng Hàm, cô ấy mở miệng nhưng không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ nhìn sang Hạ Vũ Hào, sau đó cũng nhìn chăm chăm vào phòng cấp cứu giống anh.
Hạ Vũ Hào thường cảm thấy thời gian trôi nhanh, tham gia một, hai cuộc họp rồi xử lý hàng tá tài liệu, một ngày trôi qua lúc nào không biết.
Nhưng bây giờ từng giây từng phút đều khiến anh cảm thấy bản thân đang bị giày vò, trong lòng như bị đao chém lửa đốt, vô cùng khó chịu. “Hào Hào, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Ba giờ năm mươi tám phút sáng, Triệu Phương Loan đi cùng người giúp việc tới trước cửa phòng cấp cứu.
Sau khi hỏi thăm mọi người, bà ấy phát hiện ra Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vân đều đang ở bệnh viện nhưng bà không biết chuyện gì đang xảy ra.
Khi Chu Hồng nhìn thấy bà ấy mặc quần áo của thương hiệu lớn, cho dù không trang điểm tỉ mỉ hay chú ý cách ăn mặc như trước thì cả người vẫn toát ra khí chất sang trọng, cô ấy bất giác đứng dậy, lúng túng đứng ở bên cạnh ghế. “Cô ấy bị phù phổi và tái phát bệnh ở chân, đang được cấp cứu bên trong. Hạ Vũ Hào đã không cử động hồi lâu, chân cũng đã tê dại, anh muốn bước tới chỗ Triệu Phương Loan nhưng bước chân anh lại loạng choạng, phải bám chặt vào tường mới đứng vững được. “!” Đồng tử Triệu Phương Loan hơi co lại, mỗi hé mở.
Qua nửa phút sau, bà ấy mới tỉnh táo lại, nhìn Hạ Vũ Hào hoài nghi: “Hào Hào, con... con lại làm gì Hướng Thu Vân rồi?”
Hạ Vũ Hào mím chặt môi không nói gì. “Ngài đã hiểu lầm tổng giám đốc Hạ rồi.” Mộng Hàm bước tới, đứng bên cạnh Triệu Phương Loan nhẹ nhàng nói: “Lần này Hướng Thu Vân phải vào phòng cấp cứu không liên quan gì đến tổng giám đốc Hạ
Triệu Phương Loan cau mày, sắc mặt rất xấu, bà ấy không nói thêm gì về chuyện này nhưng rõ ràng là không tin những gì Mộng Hàm nói.
Lúc này bà cũng hơi tức giận, thay vì nhìn Hạ Vũ Hào và Mộng Hàm, bà lại quay sang nhìn Chu Hồng hỏi: “Cô gái này, cháu có biết tình hình của Hướng Thu Vân thế nào rồi không?” “Tình hình... không ổn lắm.” Chu Hồng đột nhiên được Hạ phu nhân trong truyền thuyết để ý tới, được sủng mà lo cẩn thận cân nhắc lời nói của mình: “Khi tôi tìm thấy Hướng Thu Vân, bệnh cũ của cô ấy đã tái phát, cô ấy thậm chí không thể nói được gì. Đợi đến lúc được đưa lên xe cứu thương đã
Chu Hồng dừng lại một chút, khó khăn nói: “Cô ấy đã mất ý thức rồi.” “Sau đó lúc con bé được đưa vào phòng cấp cứu thì sao? Bác sĩ có nói gì không?” Triệu Phương Loan cố gắng giữ bình tĩnh nhưng tốc độ nói vẫn nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Chu Hồng vừa định nói đã hơn hai tiếng đồng hồ nhưng còn chưa kịp nói thì cửa phòng cấp cứu đã mở ra, bác sĩ mặc quần áo bảo hộ, đeo khẩu trang và đội mũ dùng một lần bước ra ngoài.
Phía sau anh là một cô y tá đang thở hổn hển, cô y tá trẻ đang cầm mấy tờ giấy trên tay, cũng không biết dùng nó để làm gì. Đôi mắt Hạ Vũ Hào sụp xuống, bước rất nhanh tới chỗ bác sĩ, anh muốn hỏi tình hình Thu Vân thế nào nhưng nhìn thấy sắc mặt khó coi của bác sĩ, lời nói đã đến cổ họng cũng không thốt ra được.
Anh chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ do dự mất nửa ngày chỉ để hỏi một câu. “Ai là người nhà của Hướng Thu Vân?” Bác sĩ vội vàng tháo mặt nạ xuống rồi hỏi.
Yết hầu của Hạ Vũ Hào khẽ động, điên cuồng kìm nén cảm xúc đang dâng trào nơi đáy mắt, khó khăn nói ra từng chữ: “Cô ấy thế nào rồi?”