Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 196: Anh đưa Thu Vân đi đâu rồi
Hạ Vũ Hào nói một câu, vẻ mặt Giang Hàn Yên lập tức càng khó nhìn hơn, ngày thường cô ta là người giỏi ăn nói, vậy mà lúc này không thể nói được một chữ. “Tôi còn có việc, đi trước” Hạ Vũ Hào lạnh lùng liếc mắt nhìn Giang Hân Yên, bước nhanh về phía cửa. “Anh Hàn Xuyên” Biểu cảm của Giang Hân Yên có hơi hoảng hốt, gọi anh lại: “Anh lựa chọn như vậy sẽ không hối hận chứ?” Hạ Vũ Hào quay đầu nhìn cô ta: “Hối hận hay không, không liên quan gì đến cô” “Thật sự không liên quan đến em sao?” Giang Hàn Yên bật cười đầy ẩn ý, chứa chút bi thương, tang thương, nhưng xen lẫn một tia thù hận khó có thể phát hiện.
Hạ Vũ Hào chăm chú nhìn cô ta, không trả lời, ra khỏi rạp chiếu phim, gọi taxi đến công ty.
Trong sảnh chính của công ty, cả người Hướng Quân bị quấn giống như xác ướp ngồi trên sô pha, vẻ mặt không vui, còn Lâm Quỳnh Chi ngồi ở cạnh anh ta, củi đầu nhìn di động.
Nhân viên lễ tân vừa thấy anh đến, giống như là nhìn thấy cứu tinh: “Tổng giám đốc Hạ, anh đã đến!”
Cô ta lén liếc mắt nhìn Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chị, thì thầm nói: “Cậu Hướng và mợ Hướng đã đến đây từ sáng sớm, nói muốn anh giao cô Hướng ra..” “Ừ.” Hạ Vũ Hào giao cặp công văn cho nhân viên lễ tân: “Chuyện còn lại cô không cần xen vào”
Nhân viên lễ tân chỉ chờ nghe được những lời này, nhanh nhẹn ôm cặp công văn chạy đi. “Tên họ Hạ, mày đã đưa Thu Vân đi đâu?” Hướng Quân muốn đứng dậy, nhưng mà mông vừa dịch khỏi chỗ ngồi, đã bị Lâm Quỳnh Chi ngồi bên cạnh đè xuống.
Ngửa đầu nhìn Hạ Vũ Hào như thế này làm anh ta cảm thấy mình thấp hơn đối phương một cái đầu. Hạ Vũ Hào: “Trúc Hiền Trang, ở cùng với tôi” “Tên, khốn, kiếp!” Hướng Quân giơ cây gậy trong tay lên, muốn đánh lên người Hạ Vũ Hào.
Khoảng thời gian trước Hạ Vũ Hào mới ném Thu Vân ra ngoài trong trạng thái trần truồng, bây giờ ép Thu Vân ở cùng với anh, anh nghĩ gì vậy? Coi Thu Vân là thú cưng, thích thì vuốt hai cái, không thích thì đá ra ngoài sao?
Hạ Vũ Hào hơi nghiêng đầu sang một bên, dùng tay nắm lấy cây gậy đang đánh đến, từ từ nói ra tám chữ: “Đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển.”
Động tĩnh rất lớn, có một vài nhân viên nhìn sang đây, nhưng chỉ dám lén lút nhìn vài lần.
Phó tổng giám đốc Lý trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng này, bảo cấp dưới đuổi hết nhân viên không phận sự ra khỏi đây. Anh ta cũng không đứng lại, chỉ chào hỏi với Hạ Vũ Hào rồi đi ngay. “Anh nói cái gì?” Hướng Quân sầm mặt chất vấn anh. Hạ Vũ Hào thả gậy xuống, thờ ơ nói: “Không có đầu óc.”
Gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết dùng sức, giao Hướng Thu Vân cho Hướng Quân, anh ta cũng không thể bảo vệ tốt được. Hân Yên chỉ cần dùng chút mưu kế, là có thể nắm mũi dắt anh ta đi vòng vòng.
Vốn dĩ Hướng Quân không vừa mắt anh, lúc này còn bị anh nói vậy, cơn giận lập tức xộc thẳng lên đầu, há miệng mắng chửi. “Anh đừng gây thêm rắc rối cho Thu Vân nữa!” Lâm Quỳnh Chi nhéo lỗ tại cảnh cáo anh ta, đè anh ta xuống. Hướng Quân lập tức ỉu xìu, đánh cái đùi bị bó thạch cao xả giận. “Tổng giám đốc Hạ, Lâm Quỳnh Chi cố sức làm giọng nói của mình hòa hoãn hơn: “Thu Vân nói với tôi, anh và em ấy đã xóa bỏ hiểu lầm, bây giờ anh là bạn trai em ấy “Tôi cảm thấy, trong khoảng thời gian này trạng thái tinh thần Thu Vân không quá tốt, anh xem có thể để em ấy sống chung với vợ chồng chúng tôi một thời gian, hòa hoãn là cảm xúc hay không?”
Cô ấy và Hướng Quân không thể giúp được việc gì lớn, hai người bàn bạc một chút, cảm thấy có thể thương lượng với Tổng giám đốc Hạ để Thu Vân đến sống cùng với bọn họ một thời gian. “Không thể” Hạ Vũ Hào không thèm nói dài dòng một chữ, từ chối thẳng thừng.
Tính cách Hướng Quân giống như quả b, vừa nghe vậy đã cầm lấy cây gậy, chỉ thẳng vào Hạ Vũ Hào: “Tên họ Hạ, khi hiểu lầm thì mày tra tấn Thu Vân, bây giờ không còn hiểu lầm mà mày không chịu tha cho em ấy! Trái tim của mày có phải làm từ thịt hay không?” “Hai người nhớ cô ấy có thể đến Trúc Hiền Trang tìm cô ấy, hoặc là hẹn cô ấy ra ngoài. Nhưng để cô ấy sống cùng các người là không thể nào.” Hạ Vũ Hào nhìn đồng hồ, căn dặn lễ tân chiêu đãi hai vợ chồng họ thật tốt, sau đó cầm cặp công văn đi lên lầu.
Hướng Quân không chịu bỏ qua như vậy, muốn lên đi lầu tìm Hạ Vũ Hào, em gái anh ta không được tốt, thì tên khốn kiếp này cũng đừng mong được tốt!
Nhưng Lâm Quỳnh Chi ngăn cản anh ta: “Tổng giám đốc Hạ nói cũng không sai, anh đúng là không có đầu óc!”
Hạ Vũ Hào nói Hướng Quân không có đầu óc, anh ta có thể mắng lại, nhưng vợ mắng, ôi, cô ấy muốn mắng thì cứ mắng đi! “Nếu lúc này anh cãi nhau với Tổng giám đốc Hạ thì chỉ làm cho Tổng giám đốc Hạ thêm bất mãn với Thu Vân”
Lâm Quỳnh Chi thở dài, vẻ mặt buồn bực nói: “Đầu tiên cứ quan sát, nếu như thật sự không ổn... cùng lắm thì chúng ta đưa Thu Vân đi
Có điều, nếu đưa Thu Vân đi, nhất định Tổng giám đốc Hạ sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Hướng Thu Vân không về thẳng Trúc Hiền Trang, mà bảo tài xế đi đến thị trường nhận tài. Cô không thể ở mãi bên cạnh Hạ Vũ Hào, chờ sau khi rời khỏi anh, cô cần phải tìm một công việc để nuôi sống mình.
Chờ sau khi đến thị trường nhân tài, cô trả tiền xuống xe. ТrцуeлАРР.cоm trang web *cập nhật nhanh nhất
Bên trong thị trường nhân tài có hơi hỗn loạn, có thể nhìn thấy người tuyển dụng và ứng viên nói chuyện với nhau. Hướng Thu Vân mới vừa đi vào, đã có người cười mỉm hỏi cô: “Cô gái nhỏ muốn tìm công việc gì?” “Tôi tự xem, cảm ơn.” Hướng Thu Vận nói.
Cô đi xung quanh, có không ít bài tuyển dụng lập trình viên, nhà thiết kế, còn có nhân viên kế toán, nhưng cô vốn không học những thứ này.
Hướng Thu Vân đi một vòng, mới phát hiện ra có một nơi thông báo tuyển dụng giáo viên múa cổ điển. Cô nhìn tấm poster thông báo tuyển dụng không nhấc nổi chân. “Cô muốn nhận lời mời sao?” Người thông báo tuyển dụng cười nói: “Đãi ngộ ở chỗ chúng tôi rất tốt, thực tập ba tháng, mỗi tháng lương mười triệu rưỡi. Sau khi lên chính thức, lương cơ bản là mười tám triệu, bao ăn ở, năm mức bảo hiểm và một nhà ở công quỹ, nếu có biểu hiện tốt sẽ có tiền thưởng dao động từ chín triệu đến mười tám triệu”
Hướng Thu Vân cố ép bản thân mình dời ánh mắt: “Tôi chỉ xem cho biết, cảm ơn” “Tôi thấy cô còn trẻ tuổi, có phải xấu hổ hay không?” Người tuyển dụng dịu dàng hiểu ý nói: “Cô đừng lo lắng, cứ coi như luyện tập vũ đạo bình thường, cứ thoải mái nhảy một điệu cho chúng tôi xem là được. “Nếu cô cảm thấy ở đây đông người, không dám nhảy, có thể để lại cho chúng tôi một bản lý lịch tóm tắt, chúng tối lại gọi cô đến phỏng vấn. Không đem theo lý lịch tóm tắt cũng không sao, cô có thể để lại cho chúng tôi cách liên lạc.
Nhân viên tuyển dụng vô cùng nhiệt tình, giáo viên dạy múa cổ điển của trường học bọn họ đột nhiên từ chức, bây giờ trường học đang vội tìm người.
Nhưng những người phỏng vấn trước đó đều không phù hợp, hiệu trưởng ra lệnh cho phòng nhân sự bọn họ phải lấp lỗ hổng này trong một tuần. “Thật sự không cần, cảm ơn, tôi chỉ nhìn thôi.” Hướng
Thu Vân giấu đùi phải ra sau theo phản xạ tự nhiên, rồi cố cong môi, không cho nhân viên tuyển dụng có cơ hội nói chuyện, đã chật vật đi về phía ngược lại. Phía sau lưng vang lên giọng nói kinh ngạc của nhân viên tuyển dụng... “Thì ra cô ta là người tàn tật à..”
Giọng nói không lớn, thậm chí có hơi nhỏ, nhưng với Hướng Thu Vân mà nói thì giống như tiếng sấm nổ vang bên tai. Trên mặt cô lập tức trắng bệch không còn chút máu, tay siết thành quyền, cúi đầu vội vàng đi về phía trước, nhưng không cẩn thận đụng phải người khác. “Thành thật... Hướng Thu Vân vội xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy người bị đụng phải, chữ cuối cùng chưa ra khỏi miệng đã bị nuốt vào bụng.
Giang Minh Thắng!