Lục Thanh Sơn nhìn nước trà trong suốt lấp lánh: “Có thể được tổng giám đốc Hạ tự mình pha trà, đương nhiên là trà ngon.
Nói xong, anh ta bưng ly trà lên nhấp một ngụm. “Chân của bạn gái làm phiền bác sĩ Lục, không dám chậm trễ.” Hạ Vũ Hào nói.
Hướng Thu Vân nhíu mày, cô không thích Hạ Vũ Hào gọi cô là bạn gái hoặc là người phụ nữ của anh, nhưng dường như gần đây anh rất thích cách gọi này, nhất là trước mặt bác sĩ Lục. “Tổng giám đốc Hạ chậm trễ hay không chậm trễ, tôi đều cố hết sức trị liệu chân cô Hướng” Lục Thanh Sơn đặt ly trà xuống: “Nhưng mà tôi không dám chắc là có thể khôi phục giống như chân người bình thường hay không.”
Sau khi nghe thấy câu này, sắc môi Hướng Thu Vân có hơi tái nhợt, nắm chặt góc áo. “Nghe nói thầy của bác sĩ Lục cũng là chuyên gia về mặt này?” Ánh mắt Hạ Vũ Hào trở nên trầm trầm.
Lục Thanh Sơn liếc mắt nhìn anh: “Tôi đã trưng cầu ý kiến từ thầy, nhưng nếu không có chuyện trên sân thượng đêm hôm, tôi và thầy đều có thể đảm bảo giúp chân cô Hướng khôi phục như lúc ban đầu, nhưng bây giờ tôi và thầy cũng chỉ có thể cầu nguyện mà thôi.
Anh ta dừng một chút, trên mặt là vẻ châm chọc rất nhẹ: “Khi tổng giám đốc Hạ đánh gãy chân cô Hướng có nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay không?”
Ý lạnh trong đáy mắt Hạ Vũ Hào hơi tan đi, bàn tay đang cầm ly trà của anh nhịn không được mà gõ lên thành ly. “Trà lạnh rồi uống không ngon nữa” Đề tài này làm cho lồng ngực của Hướng Thu Vân giống như cục bông gòn ẩm ướt, cô lấy ly trà của Lục Thanh Sơn rót cho anh ta một ly nữa, dời đề tài đi.
Đôi chân thon dài của Hạ Vũ Hào bắt chéo lên nhau, tay đặt ở trên đầu gối, không biết anh đang suy nghĩ điều gì, mà không nói thêm gì nữa.
Lục Thanh Sơn ngồi được một lúc đã đứng dậy, nói: “Tôi còn có việc, tạm biệt” “Ừ” Hướng Thu Vân đứng dậy, tiễn anh ta ra cửa, Hạ Vũ Hào đi theo phía sau anh ta.
Sau khi Lục Thanh Sơn khởi động xe xong thì không chạy đi ngay, mà hạ cửa sổ xe xuống, nói với Hạ Vũ Hào: “Giai đoạn điều trị này cô Hướng không tiện đi bộ nhiều, tốt nhất tổng giám đốc Hạ nên tìm cho cô ấy một tài xế” “Cảm ơn bác sĩ Lục đã quan tâm đến bạn gái của tôi như vậy” Hạ Vũ Hào ôm bả vai Hướng Thu Vân, cười với anh ta.
Hướng Thu Vân hơi giãy giụa một chút, nhưng mà sức anh rất lớn, cô không thoát ra được, mà cả người đều căng chặt. “Đừng khách sáo” Khóe mắt Lục Thanh Sơn hơi nhướng lên, dẫm chân ga chạy đi.
Chút mỉm cười lễ phép cuối cùng trên mặt Hướng Thu Vân đã biến mất tăm, cô dùng khuỷu tay đụng vào phần bụng dưới vẫn chưa khỏi hẳn của Hạ Vũ Hào, nhân lúc anh bị đau thì thoát khỏi anh, vào biệt thự đi thẳng lên lầu.
Hạ Vũ Hào đi theo sau cô vào biệt thự, nói với bóng lưng của cô: “Tôi nói rồi, em đừng trốn tránh tôi nếu không tôi không dám đảo bảo tôi sẽ gây ra chuyện gì.”
Nghe vậy, Hướng Thu Vân dừng bước chân, cô siết chặt tay thành quyền, cắn chặt hàm dưới lại, giống như đang cố sức đè nén điều gì đó.
Sau khi tạm dừng chốc lát, cô hít sâu một hơi, sau đó xuống cầu thang, im lặng ngồi xuống sô pha.
Hai người ngồi đối diện nhau không nói gì, Hạ Vũ Hào đổ nước trà lạnh trong ly của Hướng Thu Vân đi, rồi rót cho cô một ly trà nóng, cô không uống, anh lại đẩy đĩa trái cây đến trước cô, nhưng cô cũng không có ý muốn ăn.
Anh tháo nút tay áo, xắn ống tay áo lên, lộ ra đường cong tuyệt đẹp trên cánh tay. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của anh nhuốm mấy phần âm đạm. “Muộn nhất là một tháng nữa tôi sẽ đính hôn với Hân
Yên” Hạ Vũ Hào xoa nhẹ giữa chân mày, vẻ mặt có chút mỏi mệt mơ hồ.
Ông nội bị ung thư phổi giai đoạn cuối không còn sống được bao lâu, nếu như anh còn chọc giận ông nội, thì chức tổng giám đốc và ba phần trăm cổ phần sẽ bị ông nội xóa khỏi di chúc.
Đến lúc đó, giống như ông nội đã nói, anh sẽ là một người vô dụng, đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được.
Hướng Thu Vân cười nhạo một tiếng, châm chọc nói: “Vậy thì sao? Ý của anh là muốn nói tôi chuẩn bị làm tình nhân cho tốt sao?” “Sau khi tôi đính hôn với Hân Yên thì cũng không lập tức kết hôn, trước khi kết hôn tôi sẽ hủy bỏ hôn ước với cô ta. Hạ Vũ Hào không muốn giải thích nhiều, cho dù giải thích, anh cảm thấy nỗi hận của Hướng Thu Vân dành cho anh cũng không ít đi bao nhiêu.
Chờ sau khi ông nội qua đời, anh sẽ hủy bỏ hôn ước với Hân Yên, đến lúc đó di chúc đã là chuyện ván đã đóng thuyền, không còn ai đổi được. “À!” Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, đứng dậy nhìn xuống anh: “Hủy bỏ hôn ước thì sao chứ? Anh đã đính hôn với Giang Hân Yên mà còn ở bên cạnh tôi, trong mắt người khác, tôi chính là người thứ ba!”
Ảo ảnh của Hạ Vũ Hào trong mắt cô toàn là hận thù và chán ghét, trái tim anh giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đến thở cũng rất khó khăn: “Hướng Thu Vân...” “Tôi mới vừa làm châm cứu xong, thấy hơi mệt mỏi, đi lên trên nghỉ ngơi, cơm tối đừng gọi tôi” Hướng Thu Vân há miệng thở hổn hển, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt anh, sau đó nghiến răng nghiến lợi thu ánh mắt, đi thẳng lên lầu.
Cô mới vừa làm xong châm cứu, đùi phải cảm thấy bủn rủn, bước đi cũng chậm và thọt rõ ràng hơn bình thường.
Hạ Vũ Hào nhìn bóng dáng của cô, vẻ mặt không khác bình thường mấy, nhưng trên cánh tay để lộ ra bên ngoài đã nổi đầy gân xanh, thoáng nhìn trông rất,dữ tợn.
Nếu có một cơ hội nữa, anh vẫn sẽ đánh gãy chân cô, chỉ để đổi lấy Hân Yên không khởi tố cô tội danh “có ý định mưu sát”, mặc dù làm như vậy cô sẽ hận anh.
Con nối dõi của nhà họ Giang đơn bạc, ông cụ Giang chỉ có một cháu gái là Hân Yên và một cháu trai là Giang Minh Thắng, tương lai cả nhà họ Giang sẽ thuộc về hai anh em họ.
Mà trông anh quản lý tập đoàn Hạ Thiên rất oai phong lẫm liệt, nhưng thực ra ngoài chức vị khiến người khác hâm mộ, thì chỉ có ba phần trăm cổ phần tập đoàn Hạ Thiên.
Ông nội nhìn như trọng dụng anh, nhưng những quản lý cấp cao của tập đoàn Hạ Thiên đều biết, anh được ngồi trên chức vị này chỉ vì ông nội coi trọng năng lực kiếm tiền của anh mà thôi.
Đổi lại, anh cũng chỉ là con rối kiếm tiền của nhà họ Hạ, khác biệt với địa vị của Hân Yên ở nhà họ Giang như trời với đất, Nếu không, tại sao hai năm trước đến gặp mặt Hướng Thu Vân anh cũng không thể chứ.
Có điều, cổ phần của anh ở tập đoàn Hạ Thiên nhỏ, nhưng mà chức tổng giám đốc cũng đủ mê người, chờ sau khi ông nội chết, anh trở thành chủ tịch, tỷ lệ khống chế toàn bộ tập đoàn Hạ Thiên cũng khá lớn.
Nếu không, thì một vài dòng họ lớn và nhà họ Giang cũng sẽ không coi anh là một đối tượng liên hôn tốt.
Hạ Vũ Hào nhìn ba ly trà đã lạnh ngắt trên bàn, đứng dậy đặt ấm trà và ly trà vào trong khay rồi bê vào phòng bếp.
Chờ ông nội chết đã, những chuyện còn lại đều dễ xử lý...
Anh đổ “ào ào” tất cả ly trà vào trong bồn nước, có một cái lăn ra bên ngoài, rồi rơi xuống đất vỡ nát. Anh không thèm liếc mắt một cái, chỉ cúi đầu rửa ly trà trong bồn nước.
Ngày hôm sau, Hạ Vũ Hào không gõ cửa phòng cô, sau khi Hướng Thu Văn thức dậy lúc sáu giờ, thì luôn ngồi ngẩn người trên giường, chờ đến chín giờ rưỡi mới xuống lầu.
Nhà ăn sạch sẽ, chỉ có một tờ giấy. “Thiệp mời đã chuẩn bị xong, chờ đến ngày tổ chức hôn lễ em có thể đi cùng tôi.
Trong phòng bếp có đồ ăn, em nhớ dùng lò vi sóng hâm lại, nếu không biết cách dùng lò vi sóng nhớ tra trên mạng. Mười giờ sáng hai dì dọn vệ sinh sẽ đến, cũng có thể hỏi họ.
Ngòi bút cứng cáp có lực, mang theo khí phách khó nén được, giống như con người anh, luôn làm cho người khác cảm nhận được một hơi thở xâm lược.