“t ra đó là điểm tôi tự làm được. Hướng Thu Vân ‘hừ một tiếng: “Nếu cậu ngại điểm thấp thì cứ cố gắng học đi. Gian lận rồi thì muốn sao nữa chứ?” “Bị thầy bắt được tịch thu bài thi, không dám đối mặt thẳng thắn, trước mặt thầy thì lúc nào cũng giả vờ. Sau lưng thì lại bày ra mấy thủ đoạn không thể nói nổi, buồn nôn!”
Cô vẫn luôn không thích An Thi Kiều, cảm thấy người này trước mặt thế này sau lưng lại thế kia, bắt nạt kẻ yếu, con người quá ghê tởm.
Nhưng mà nhà họ An và nhà họ Giang vẫn có quan hệ lợi ích, An Thi Kiều và Giang Hân Yên vẫn có quan hệ. Mà Giang Hân Yên lại là bạn của cô, cô không thể tránh gặp An Thi Kiều được. “Cậu..” Cô ta tức đến nỗi nửa ngày cũng không nói được chữ nào. “Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa, không cần vì chút việc nhỏ này mà bất hoà.” Giang Hân Yên bất đắc dĩ cười, quay đầu nhìn Hướng Thu Vân nói: “Thật ra tôi có một cái thách không quá khó nhưng lại rất thú vị, không biết là cậu có dám hay không thôi.
Vừa nghe vậy, cô lại vui vẻ ngồi thẳng lưng, hơi hất cằm nói: “Trên đời này làm gì có chuyện gì tôi không dám chứ!” “Vậy cậu chờ một chút, tôi đi lấy đạo cụ.” Giang Hân Yên nhếch môi, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Cô thân dài nên nghểnh cổ ra ngoài nhìn, khẽ lẩm bẩm nói: “Thứ gì.”
Chỉ một lát sau, Giang Hân Yên đã cầm một vật nhỏ quay lại. Cô ta đặt thứ đó lên bàn, lại ngồi xuống bên cạnh cô: “Nếu cậu dám mặt cái này đi gặp anh tôi thì tính là thành công” “Chẳng phải chỉ là gặp anh cậu thôi sao? Có gì mà.” Hướng Thu Vân vừa nói vừa mở thứ cô ta đặt trên bàn ra. Đến khi nhìn thấy rõ nội y tình thú bên trong rồi, mặt cô chợt đỏ lên, im bặt.
An Thi Kiều thò đầu sang nhìn thoáng qua, mặt cũng lập tức đỏ bừng. “Giang Hân Yên, cậu lấy ở đâu ra loại đồ chơi này thế?” Hai ngón tay cô kẹp lấy thứ đó, đỏ mặt nhìn mấy lần rồi lại ném lại trên bàn: “Trông buồn nôn chết mất! Tôi không mặc!”
Dương Lan cầm lên nhìn mấy lần: “Ghê tởm hả? Tôi thấy khá đẹp mà. Hướng Thu Vân, cậu chơi không nổi à?” “Đây không phải là vấn đề chơi nổi hay không, là vấn đề có thể chơi hay không!” Cô mất tự nhiên chạm vào tai nghe treo trên cổ: “Mấy cậu cũng biết tôi vẫn luôn thích Vũ Hào mà. Hơn nữa, trong bữa tiệc sinh nhật tối mai tôi phải đính hôn với anh ấy” “Vậy mà bây giờ các cậu bắt tôi phải mặc nội y tình thú đi ôm Giang Minh Thắng. Như thế chẳng phải vô lý lắm sao? Chơi thì chơi, đừng có đùa chuyện huỷ hoại tam quan như thế được không?”
Nghe thấy hai chữ đính hôn, mắt Giang Hàn Yên loé lên, đáy mắt hiện vẻ u tối.
Cô ta cắn môi, vươn tay cầm lấy món nội y tình thủ: “Tôi cho rằng quan hệ của chúng ta tốt như vậy, thường ngày nói chuyện hay làm việc cũng không cần phải nghĩ nhiều. Không ngờ cậu lại cảm thấy đây là việc huỷ hoại tam quan. Xin lỗi, là do đề nghị của tôi quá đáng. “Không phải, tôi không có ý đó!” Cô vội vàng giải thích: “Giang Hân Yên, chúng ta đã quen nhau lâu như vậy rồi. Chắc cậu cũng biết là tôi nói chuyện không kiêng dè mà! Tôi thật sự chỉ thuận miệng nói thôi chứ không có ý gì khác!”
Dương Lan giật lấy nội y tình thú trong tay Giang Hân Yên, hừ một tiếng với Hướng Thu Vân: “Hân Yên cũng chỉ thuận miệng đưa ra đề nghị mà thôi mà cậu lại nói huỷ hoại tam quan. Lời này cũng quá đáng lắm đó?” “Hướng Thu Vân cũng không cố ý mà. Đây chỉ là trò chơi mà thôi, các cậu đừng cãi nhau.” Cô ta cười miễn cưỡng, khuôn mặt xinh xắn buồn bã, trông mà đau lòng. “Xin lỗi cậu, Giang Hân Yên. Cô đứng lên, nôn nóng mà xin lỗi đầy lưu loát: “Nhưng mà tôi không thể nào mặc loại đồ nội y tình thủ này đi ôm Giang Minh Thắng được!” “Tôi đã có người mình yêu, hơn nữa đã sắp đính hồn với anh ấy rồi. Bây giờ mà mặc loại quần áo này đi quyền rũ người từng theo đuổi mình thì... quả là lăng loàn. Tôi không làm được!” “Hơn nữa, cho dù tôi không thích ai, tối mai cũng không đính hôn với Vũ Hào thì tôi cũng không thể nào mặc loại quần áo này đi ôm Giang Minh Thắng được! Anh ấy vẫn luôn theo đuổi tôi, tôi không thể nào khiến anh ấy nhầm tưởng ‘tôi thích anh ấy được. Đùa giỡn tình cảm của anh ấy sao?”
Giang Hân Yên cố gắng cong môi, vành mới hơi hồng “Chuyện này là do tôi suy nghĩ không chu toàn, đều là do tôi sai. Tôi sẽ cất cái này. Lan Lan, cậu đưa nó cho tôi đi “Không đưa!” Dương Lan nắm chặt lấy món nội y tình thú, quát cô: “Không phải chỉ là một trò chơi thôi sao? Sao lại bay đến vấn đề tam quan rồi? Lại còn lăng loàn nữa? Chỉ cậu có đạo đức thôi à?” “Sao hôm nay cậu lại như ăn trúng thuốc nổ vậy?” Cô nói dỗi cô ta một câu, sau đó quay sang Giang Hân Yên, nhíu mày nói: “Tôi nói chuyện luôn là như vậy đó, cậu cũng biết mà. Làm cậu thấy khó chịu thì tồi xin lỗi.” “Nhưng mà tôi cũng là người đã có chồng sắp cưới rồi, không thể nào làm chuyện ái muội với người khác được. Nếu như Vũ Hào biết được chuyện này sẽ không đính hôn với tôi, nhất định tôi sẽ hối hận cả đời” “Hơn nữa, cậu nghĩ lại đi Giang Hân Yên. Đó là anh trai của cậu, nếu tôi đùa giỡn tình cảm của anh ấy như thế, cậu sẽ không thấy khó chịu thay anh ấy sao?” . truyện kiếm hiệp hay
Vành mắt cô ta càng đỏ thêm, lau khoé mắt, nói tiếp thì đã có giọng mũi: “Tôi chỉ cảm thấy cải này và loại áo tắm đi biển cũng không khác biệt mấy, nhiều nhất chỉ lộ nhiều hơn một chút thôi. Mặc đồ này mà ôm anh tôi thì cũng không sao cả.
Cô ta cười tự giễu: “Không ngờ về vấn đề này, ý tưởng của chúng ta lại không giống nhau. Xin lỗi cậu nhiều làm Hướng Thu Vân, đề nghị của tôi đã làm cậu thấy khó chịu” “Không cần xin lỗi cậu ta!” Dương Lan liếc xéo cộ: “Hưởng Thu Vân, cậu chơi không nổi thì cứ nói tháng. Đừng có ở đây mà ghê tởm, nói đến mức khiến cho mọi người đều mất vui!”
Nghe thế, mặt cô lập tức trầm xuống: “Cậu nói ai chơi không nổi?”
Giang Hân Yên níu tay áo hai người, nhẹ nhàng nói: “Đừng cãi nhau nữa, chuyện này là do tôi không đúng. Tôi không nên nói ra chuyện này... “Cậu! Tôi bảo cậu chơi không nổi đấy!” Càng thấy Giang Hân Yên nhận trách nhiệm thì Dương Lan càng không vừa mắt Hướng Thu Vân: “Người chọn thách chính là cậu, bảo không hối hận cũng chính là cậu. Bây giờ người chơi không nổi thoái thác rằng đề nghị này huỷ hoại tam quan cũng là cậu. Chẳng lẽ không phải là cậu chơi không nổi sao?”
An Thi Kiều vẫn luôn ở bên cạnh quan sát toàn cục. Lúc này thấy bọn họ bắt đầu cãi nhau thì cô ta lập tức đứng về phía Dương Lan, cất tiếng đầy quái lạ: “Phải đó. Người nào đó chơi không nổi thì cứ việc nói thẳng ra, cứ phải đổ trách nhiệm đẩy lên người Hân yên. Còn không phải là vì thấy Hân Yên dễ bắt nạt hay sao?” “Được rồi, đừng cãi nhau” Vành mắt Giang Hân Yên hồng hồng như một chú thỏ con đáng thương: “Chỉ là trò chơi thôi mà.
An Thi Kiều khoanh tay trước ngực, trợn mắt với cô: “Đế quốc Đại Thanh đã không còn từ lâu rồi, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt. Người ta mặc bikini chạy đầy đường, mặc thứ đồ này ôm người ta thì làm sao.
Cô ta nhìn thấy vẻ mặt vô cùng khó coi của Hướng Thu Vân thì cười quái dị: “Tôi thấy có người có lẽ đã bất mãn chúng ta từ lâu rồi, chỉ là mượn chuyện hôm nay để phát tác mà thôi!”