“Hướng Thu Vân.” Hạ Vũ Hào dùng lực nắm chặt lấy cái cằm của cô, nhưng khi nhìn thấy dấu vết trên cằm của cô do bị anh véo thì sức lực trên tay không khỏi có chút thả lỏng vài phần.
Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, gần đến mức đôi môi cọ xát vào nhau khi họ nói chuyện, vô cùng ám muội, nhưng trong mắt của hai người lại không thể nhìn thấy bất kỳ sự kiều diễm triền miên gì cả.
Hướng Thu Vân nhìn chằm chằm lấy anh, đôi môi trắng bệch, chân tay mềm nhũn, mà cái lưng lại không chịu cong xuống: “Vạch trần chuyện giữa tổng giám đốc Hạ và cô Giang như vậy, khiến cho ngài không thể xuống nước được, thật sự xin... lỗi.” “Hai năm trước, tôi đã từng đến nhà họ Giang vào hôm trước ngày sinh nhật của cô một ngày, tôi đã đi lên lầu hai và đứng trong phòng đối diện với Giang Minh Thắng” Hạ Vũ Hào trực tiếp ngắt lời cô, hai mắt u ám khó hiểu, thở gấp hơn trước một chút: “Nói như vậy, cô không nhớ ra điều gì sao?”
Một số hình ảnh loé lên trong đầu của Hướng Thu Vân, con người của cô khẽ co lại, cơ thể hơi cứng đờ, tâm trạng hơi hỗn loạn, đến mức không nhận ra cái tay của anh nắm lấy cằm cô đang run rẩy.
Thảo nào trông Hạ Vũ Hào có vẻ không thích Giang Hân Yên lắm nhưng lại vì Giang Hân Yên mà nhiều lần làm nhục và giày vò cô; thảo nào thái độ của Hạ Vũ Hào đối với cô lại đột nhiên thay đổi trong bữa tiệc sinh nhật đó!
Cô chỉ nghĩ rằng Hạ Vũ Hào thích Giang Hân Yên, mà cô tông gãy chân của Giang Hân Yên nên anh mới đánh gãy chân của cô và điên cuồng hành hạ cô... Kết quả, hoá ra là vì chuyện này.
Sự tức giận, không cam lòng, bất lực và căm ghét chạy khắp cơ thể, sắp vỡ tung cả trái tim của Hướng Thu Vân!
Cô lạnh lùng nhìn anh, xuyt cười một tiếng: “Uổng công tôi nghĩ tổng giám đốc Hạ là một người thông minh lạnh lợi, hoá ra..”
Râm!
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người ta một chân đá ra, mẹ Giang hung hăng xông vào. Khi nhìn thấy tư thế mờ ám của Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vân thì bà ta trước tiên là sửng sốt, sau đó tức đến mặt mày đỏ bừng, sải bước lớn đi tới giơ tay lên muốn đánh Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân vô cảm giơ tay lên muốn ngăn cản động tác của mẹ Giang, nhưng có một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng giành trước một bước, ngăn lấy điều bà ta muốn làm. “Mẹ Giang là một người lớn, làm như vậy e rằng không thoả đáng lắm. Hạ Vũ Hào nhếch miệng, trên khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng: “Dì vẫn nên theo Hân Yên học tập thật tốt chuyện đối nhân xử thế đi”
Hướng Thu Vân rũ mắt xuống, xuỳ một tiếng đầy ẩn ý rồi lùi về sau vài bước, nới rộng khoảng cách giữa hai người. “Vũ Hào, cháu lại còn bảo vệ con lẳng lơ này sao? Cháu..” Mẹ Giang không dám tin nhìn lấy anh và lớn tiếng chất vấn.
Hạ Vũ Hào hơi nheo mắt lại, trong giọng nói có chút lạnh lùng: “Dì Lâm vẫn nên chú ý đến cách chọn từ thì hơn. “Cháu cũng sắp đính hôn với Hân Yên rồi mà Hướng
Thu Vân còn quấy rầy cháu không buông, không phải là lẳng lơ chứ là cái gì?” Mẹ Giang chỉ tay về phía Hướng Thu Vân với vẻ kinh tởm và căm ghét không thể giấu được trên mặt.
Bà ta hoàn toàn không cho Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào cơ hội nói chuyện, tốc độ nói rất nhanh để kết tội Hướng Thu Vân: “Thảo nào cháu đột nhiên nói chữa trị cho Hướng Thu Vân, có phải con lẳng lơ này dạo gần đây đã quyến rũ cháu nên cháu mới muốn chữa trị chân cho cô ta không?” “Một người thì già không nên nết, một người thì đàn bà đanh đá chửi đổng, gia đình họ Lâm học thức trăm năm này đúng là khiến cho người ta có cái nhìn khác xưa. Hướng Thu Vân phì cười một tiếng, tiến lên trước hai bước, cúi đầu nhìn bà ta và chậm rãi nói: “Tôi muốn chữa chân thì chữa chân, tôi không muốn chữa chân thì không chữa, kể từ khi nào còn đến lượt bà chủ Giang nói vớ vẩn vậy?”
Ánh mắt của Hạ Vũ Hào dần trở nên sâu thẳm khi nhìn lấy Hướng Thu Vân. Cô như vậy có chút bóng dáng của lúc trước, nhưng lại không hoàn toàn giống với lúc trước, mà tất cả những điều này đều bởi vì...
Hạch cổ của anh chuyển động, trái tim đau nhói, ngón tay có chút run rẩy, không thể nói rõ là ghét nhiều hơn hay là thích... cô nhiều hơn.
Mẹ Giang không dám tin bản thân mình lại bị Hướng Thu Vân phê bình, bà ta đưa tay ra chỉ về phía Hướng Thu Vân, đầu ngón tay sắp chọt vào cái mũi của cô rồi: “Cô... “Tôi ăn ngay nói thật, bà chủ Giang đừng giận, giận dữ sẽ không tốt cho sức khoẻ.” Khoé miệng của Hướng Thu Vân nhếch lên, nhưng trong đáy mắt hoàn toàn không có ý cười. “Bà hoặc bất kỳ một ai trong nhà họ Giang, không phải là thần cũng không phải là hoàng đế cổ đại, nên không thể kiểm soát được sống chết của tôi, cũng không có tư cách nói vớ vẩn và khoa tay múa chân với quyết định của tôi.”
Mẹ Giang nghe thấy vậy liền tức giận đến thở hổn hển, ngón tay lại duỗi về phía trước thêm chút nữa: “Hướng Thu
Vân, cô cô cô cái tên khốn..” “Tên khốn nạn ư?” Hướng Thu Vân cười và ngắt lời của bà ta: “Dù sao thì bà chủ Giang cũng xuất thân từ gia đình có học thức, dùng từ vẫn nên tạo nhã nhiều biến tấu chút, qua qua lại lại cũng những từ này, nghe đến lỗ tại tôi chai mất rồi”
Khi đang nói chuyện, cô túm lấy ngón tay của mẹ Giang đang chỉ về cô và ép xuống. “Hướng Thu Vân, cô đừng quên, bây giờ cô đã không còn là người của nhà họ Hướng nữa, nếu đắc tội với tôi thì cô đừng hòng có trái lành để ăn!” Sắc mặt của mẹ Giang tái nhợt và nặng nề hừm một tiếng.
Hướng Thu Vân nhếch môi: “Bà chủ Giang nói chuyện đúng là buồn cười, khi tôi không đắc tội với bà thì bà cũng chưa từng cho tôi quả lành gì cả” “Tôi khuyên cô đừng quả ngang ngược đấy!” Mẹ Giang đã quen với việc Hướng Thu Vân cúi người thấp bé trong khoảng thời gian này, đột nhiên bị cô phản bác lại như vậy, khiến cho bà ta quá sức tức giận.
Hướng Thu Vân lạnh nhạt nói: “Tôi khuyên bà hãy cầu nguyện một số chuyện đừng nên âm mưu bại lộ” “Vũ Hào, cháu đã thấy rõ chưa: Tên giết người này ngang ngược điên cuồng, lòng dạ cũng đen nhẻm, cháu còn cho người điều trị chân của cô ta sao?” Sắc mặt của mẹ Giang đã từ tái xanh trở thành đỏ bừng, tiếng thở của bà ta cũng đặc biệt nặng nề vì tức giận. “Tôi muốn làm gì, không cần phải giải thích với dì Lâm” Hạ Vũ Hào cau mày trong vô hình vì lời nói của bà ta, sau đó nói: “Mời dì Lâm về cho”
Mẹ Giang liếc nhìn Hướng Thu Vân – người ở một bên lạnh lùng nhìn lấy bà ta, thực sự không cam tâm đi về như vậy, lớn tiếng hét lên: “Vũ Hào, dì hỏi cháu một lần nữa, cháu thực sự muốn làm như vậy sao?”
Cốc cốc!
Có người gõ cửa rồi đẩy cửa vào, cau mày nói: “Ở đây đều là bệnh nhân, nói chuyện nhỏ giọng một chút, có chút tổ chất không vậy?”
Đó là y tá trưởng. Sau khi nói xong thì cô ta trừng mắt nhìn mẹ Giang rồi đóng cửa rời đi.
Mẹ Giang trước đó đã bị Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào chọc tức nửa ngày trời rồi mà lúc này còn bị một y tá trưởng nhỏ bé mắng, đúng là tức muốn điên lên mà! Bà ta chỉ vào Hạ Vũ Hào rồi lại chỉ sang Hướng Thu Vân, tức giận một hồi lâu mới có thể thốt ra một câu: “Vũ Hào, cháu làm như vậy thực sực đã quá mức rồi, dì đi về sẽ bảo Hàn Yên huỷ bỏ hôn ước với cháu!” “E rằng dì Lâm đã nhớ sai vài chuyện rồi, tôi không có đính hôn với Hân Yên nên cũng không tồn tại việc huỷ bỏ hôn ước” Hạ Vũ Hào nói.
Khi nghe thấy vậy thì sắc mặt của mẹ Giang đỏ rồi lại xanh, xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại tím, tuyệt vời như một bảng màu bị lật đổ vậy. “Hơn nữa, nếu dì Lâm có thể khiến cho Hân Yên từ bỏ suy nghĩ liên hôn với nhà họ Hạ thì tôi vô cùng sẵn lòng” Hạ Vũ Hào phủi những nếp nhăn không tồn tại trên người rồi nhếch miệng nói.
Mẹ Giang nhìn anh, lại nhìn sang Hướng Thu Vân, ngón tay chỉ về phía hai người, lạnh lùng cười một tiếng rồi đóng sầm cửa lại, rời đi.
Vào khoảnh khắc cánh cửa phòng đóng lại thì trong phòng bệnh chỉ còn lại Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vân.
Hạ Vũ Hào buông thỏng cánh tay phải ở bên người rồi gõ nhẹ vào quần bên, hàng lông mi rũ xuống khẽ run rẩy, anh ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nói: “Không còn ai nữa rồi, cô nói đi”