**********
Chương 108: Cố ý sắp xếp chuyện này cho tôi xem?
Lời nói của người giúp việc trước sau không đồng nhất, hiển nhiên là đang nói dối. Nhưng Hạ Vũ Hào lại cau mày, lo lắng Hướng Thu Vân say rượu thật sự ở căn phòng đối diện, nên đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra.
Theo tầm mắt có thể thấy được một khung cảnh sáng sủa ở cửa sổ sát đất, mà phía trước cửa sổ, Hướng Thu Vân ăn mặc lộ liễu, sinh động hiện ra trước mắt anh, vật váy khó khăn che đi cặp mông vểnh lên, cô đang nhón chân ôm cổ Giang Minh Thắng nói gì đó.
Cô quay lưng về phía Hạ Vũ Hào, Giang Minh Thắng cúi đầu nhìn cô, tập trung đem lực chú ý đặt lên người cô, cả hai đều không để ý đến Hạ Vũ Hào đang đứng trước cửa sổ phòng đối diện.
Sắc mặt Hạ Vũ Hào không thay đổi, nhưng bàn tay đang cầm hộp quà siết chặt đến mức trắng bệch, đáy mắt là một mảnh đen nghịt.
Anh không biết tại sao mình vẫn đứng ở chỗ này, có lẽ trong đáy lòng vẫn có một chút may mắn.
Nhưng mà khi nhìn thấy cử chỉ lớn mật của Hướng Thu Vân, rõ ràng là đang nháy mắt tán tỉnh Giang Minh Thắng, anh thở mạnh hơn, nhanh chóng đóng rèm cửa, quay người bước ra ngoài. “Xin lỗi tổng giám đốc Hạ, bây giờ ngài không thể đi, cô chủ của chúng tôi nói, sau khi cô ấy đến ngài mới có thể rời đi. Người giúp việc can đảm ngăn lại trước mặt Hà Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào trầm mặc nhìn người giúp việc, đáy mắt u ám là một mảnh mưa rền gió dữ: “Tránh ra!” “Tổng giám đốc Hạ, đây là lệnh của cô chủ chúng tôi, cô ấy bảo tôi ngăn ngài lại, mong ngài thông cảm... Người giúp việc còn đang định ngăn cản, nhưng chưa kịp nói xong đã bị anh vung tay đẩy ra.
Hạ Vũ Hào chân dài đi tới cửa, mở cửa bước ra ngoài.
Người giúp việc gấp đến mức dậm chân, nhanh chóng đuổi theo sau: “Tổng giám đốc Hạ, tổng giám đốc Hạ, chờ một chút, cô chủ của chúng tôi lập tức đến đây thôi!” “Tổng giám đốc Hạ, ngài chậm một chút!”
Mặc cho cô ta ở phía sau la hét như thế nào, Hạ Vũ Hào vẫn không dừng lại.
May mắn thay trong khi hai người đang đi tới lầu hai,
Giang Hân Yên đến.
Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, nơm nớp lo sợ nói: “Cô chủ, tổng giám đốc Hạ cứ một vừa hai phải đòi đi, tôi thật sự không thể ngăn được. “Được rồi, ở đây không còn chuyện của cô nữa, cô lui xuống trước đi.” Giang Hân Yên nói với người giúp việc, sau đó kéo tay áo Hạ Vũ Hào sang một bên, nhẹ giọng hỏi: “Anh Vũ Hào nhìn thấy rồi phải không?” Trong lòng Hạ Vũ Hào rất khó chịu, nới lỏng cà vạt, hỏi một đẳng trả lời một nẻo: “Nói Hướng Thu Vân say rượu lừa tôi đến đây, sau đó tìm người giống cô ta rồi cố ý sắp xếp chuyện này cho tôi xem?” “Em thừa nhận, chuyện Hướng Thu Vân say rượu là em lừa anh. Nhưng nếu em nói thẳng với anh, Hướng Thu Vân và anh trai em có mối quan hệ mập mờ, để anh đến bắt gian, chỉ sợ là anh sẽ không tới. Giang Hân Yên cắn mồi, có chút tủi thân, lại có chút bất đắc dĩ.
Hạ Vũ Hào hừ lạnh một tiếng, không nói gì, như là ngầm thừa nhận.
Anh chưa bao giờ thích nhà họ Giang. “Nhưng anh nói em tìm người giống Hướng Thu Vân, còn cố ý sắp xếp chuyện này cho anh xem thì oan cho em quá” Mắt Giang Hân Yên có chút đỏ lên: “Em là bạn tốt của Hướng Thu Vân, nhưng mà đối tượng ngoại tình của cô ta lại là anh trai của em, làm sao em có thể vô duyên vô cớ hắt nước bẩn lên người hai bọn họ
Cô ta ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt mờ mịt hơi nước: “Hơn nữa, anh quen biết Hướng Thu Vân nhiều năm như vậy, trong lòng anh nên rõ ràng người đó có phải là Hướng Thu Vân hay không”
Trong lòng dường như có hàng vạn con kiến đang gặm cắn, tê dại, ngứa ngáy, đau đớn, Hạ Vũ Hào kéo cà vạt xuống, cau mày nói: “Trên đời có nhiều người như vậy, khó bảo đảm được không có người lớn lên giống Hướng Thu Vân như đúc. “ “Anh Vũ Hào nguyện tin một chuyện chỉ có khả năng một phần một vạn xảy ra còn hơn là những gì em nói thật khiến em đau lòng” Giang Hân Yên cười khổ lau khỏe mắt: “Như vậy đi, anh trai của em cùng Hướng Thu Vân vẫn ở căn phòng vừa rồi, chỉ bằng bây giờ anh với em cùng qua xem thử rốt cuộc đó có phải là Hướng Thu Vân không
Hạ Vũ Hào vắt cà vạt lên khuỷu tay, siết chặt hộp quà đang cầm, hai mắt thâm thủy không rõ, nhấc chân bước xuống lầu
Giang Hân Yên chạy chậm vài bước đến cạnh anh, nhẹ nhàng nói: “Cầu thang nhỏ phía tây nam của phòng khách có thể đi đến phòng đối diện. Sau khi đến đó, em sẽ nói với Hướng Thu Vân là anh vừa tới tìm cô ta.”
Tốc độ của anh quá nhanh khiến cô ta phải chạy chậm mới đuổi kịp. “Đây, là căn phòng này, anh Vũ Hào đợi em một chút, em đến gõ cửa.” Giang Hân Yên tới trước cửa, gõ nhẹ vài cái.
Cốc, cốc
Cánh cửa từ bên trong mở ra, Giang Minh Thắng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen đứng ở cửa, trên khuôn mặt điển trai luôn luôn ấm áp của người đàn ông lúc này thay đổi không ngừng, ánh mắt anh ta nhìn Hạ Vũ Hào với vẻ thù địch không hề che giấu.
Ánh mắt Hạ Vũ Hào nhìn lướt qua anh ta, tức khắc dừng trên người Hướng Thu Vân đang mặc váy ngắn hở rốn, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng hơn. Trong phòng này chỉ có Hướng Thu Vân và Giang Minh Thắng, không có người thứ ba! “Vũ Hào, sao anh lại tới đây?” Hướng Thu Vân cười tủm tỉm đi đến trước mặt anh, vòng tay qua cổ rồi hôn lên môi anh một cái chụt: “Có phải mới nửa ngày không gặp, anh đã nhớ em rồi đúng không?”
Giang Minh Thắng thấy vẻ mặt xuân tình phơi phới của Hướng Thu Vân, gương mặt điển trai lập tức trở nên khó coi, muốn tiến lên kéo hai người ra, nhưng vừa đi được nửa bước, đã bị Giang Hân Yên túm lấy, lắc đầu nhìn anh ta. “Công ty còn có việc, tôi đi trước!” Giang Minh Thắng áo khoác cũng không cầm, liền đen mặt đi ra ngoài.
Cả người Hướng Thu Vân gần như treo trên người Hạ Vũ Hào: “Sao anh không nói gì vậy? Hôm nay tâm trạng không tốt ư?”
Cô bĩu môi chồm tới hôn anh, nhưng anh quay đầu đi tránh nụ hôn của cô.
Hạ Vũ Hào nghĩ đến cảnh tượng vừa thấy, trên gương mặt tuấn tú lại hiện lên vẻ mưa rền gió dữ, dứt ra gỡ tay đẩy cô ra, lạnh lùng hỏi: “Sao em lại ở đây?” “Tất nhiên là em đến đây tìm Hân Yên chơi rồi!” Hướng Thu Vân trả lời không chút do dự, không hề có biểu hiện của việc chột dạ nào.
Nói dối! Đáy lòng Hạ Vũ Hào vô cùng khó chịu, dùng sức kéo cổ áo, hai cúc áo sơ mi rơi xuống đất vang lên tiếng lách cách.
Anh ném chiếc cà vạt trên tay, không nói tiếng nào quay đầu rời đi.
Vẻ mặt Hướng Thu Vân khó hiểu, cau mày đuổi theo sau: “Vũ Hào, chờ em với!” “Hướng Thu Vân.” Giang Hân Yên từ phía sau túm chặt lấy cô, vẻ mặt chân thành nói: “Có thể là vì thấy cậu với với anh trai tôi ở đây nên anh Vũ Hào ghen rồi. Bây giờ cậu mà đuổi theo anh ấy thì chỉ có đổ thêm dầu vào lửa thôi, hay là để tôi giúp cậu đi giải thích một chút. “
Hạ Vũ Hào vừa ra khỏi biệt thự, chưa kịp lên xe đã bị Giang Hân Yên đuổi kịp.
Cô ta ôm ngực thở hổn hển nói: “Anh Vũ Hào, bây giờ anh tin chưa? Ngày mai Hướng Thu Vân sẽ đính hôn với anh, nhưng cô ta vẫn còn mập mờ không rõ với anh trai em. Em không muốn thấy anh bị hai người bọn họ lừa mà chẳng hay biết gì, nhân lúc hai người họ lén lút gặp nhau nên em mới gọi anh tới đây.” “Hướng Thu Vân cùng anh trai cô lén lút gặp nhau mà còn muốn gọi cho cô, An Thi Kiều và Dương Lan tới đây? Hân Yên, cô cảm thấy Hướng Thu Vân là một kẻ ngốc sao?” Trong lòng Hạ Vũ Hào bây giờ rất rối loạn, anh không biết mình đang nghĩ cái gì.
Ánh nắng xuyên qua cổ áo sơ mi, đổ bóng lên xương quai xanh của anh. Bộ vest của anh không được chỉnh tề như mọi khi, thậm chí còn rơi hai chiếc cúc áo trông có chút hỗn độn, nhưng điều đó càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của anh.