Tàn Độc Lương Duyên

Chương 9: Chương 9: Còn cô ta, tôi vẫn chưa chơi đủ 




Giang Minh Thắng không quan tâm, anh đặt canh gà trong tay lên bàn, cẩn thận giúp cô sắp xếp. Sau đó quay đầu nhìn Hạ Vũ Hào, hất cằm lên:

“Anh đi ra ngoài, chúng ta nói chuyện một chút”

Giống như sớm đã dự đoán Giang Minh Thắng không nhịn nổi, một nụ cười nhẹ hiện lên trên gương mặt Hạ Vũ Hào, mọi thứ như lu mờ.

“Có điều gì cứ nói ở đây đi”

Hướng Thu Vân không biết hai người định nói gì, nhưng nhìn thấy Giang Minh Thắng nhíu mày, cô không khỏi xen vào:

“Tổng giám đốc Hạ, nếu các anh có chuyện muốn nói, vậy tôi ra ngoài trước”

Nói xong liền chuẩn bị xong nhấc chăn ra khỏi giường, kết quả khi ngón tay vừa chạm vào chăn bông trên người, một chiếc bật lửa bay qua đập vào mu bàn tay của cô, không mạnh nhưng rất đau.

Hạ Vũ Hào liếc cô một cái, khẽ nhíu mày: “Tôi cho cô động đậy sao? Nằm xuống.”

Nói xong, ánh mắt lại rơi xuống người Giang Minh Thắng, cong môi: “Cô ta rất nghe lời, có lời gì cứ việc nói thẳng?”

Nhìn mu bàn tay sưng đỏ của Hương Thu Vân, mặt Giang Minh Thắng xanh mét, ngay cả chất vấn cũng trở nên hung hăng hơn:

“Hạ Vũ Hào, anh giữ cô ấy bên người như thế này, Hân Yên sẽ nghĩ như thế nào?”

Hạ Vũ Hào nghịch chiếc nhẫn trong tay, ngước mắt lên nhìn anh ta: “Vậy theo ý của cậu chủ Giang đây thì phải làm thế nào?”

“Để cô ấy rời khỏi thành phố Bắc Hải” Giang Minh Thắng liếc nhìn Hướng Thu Vân, lại ép mình phải quay đi chỗ khác.

Ngực của Hương Thu Vân đau đớn, cô kìm nén cắn chặt môi nhưng lại không nói ra được lời nào.

Đôi mắt phượng dài và hẹp của Hạ Vũ Hào lóe lên sát ý nhưng nhanh chóng bị che lại, cong môi lên vẻ khó hiểu:

“Thái độ làm việc của cô ấy rất tốt, nhẫn nhục chịu khó. Theo lý mà nói, tôi không có lý do gì để đuổi cô ấy cả”

“Club Mộng Hương nguy nga lộng lẫy, nhân tài nào mà không tìm được, thiếu một cô gái tiếp khách sao?”

Giang Minh Thắng tức giận vung tay lên, quăng một cái ghế: “Nếu như vậy, tôi đây tìm một nhân viên khác cho Tổng giám đốc Hạ, được không?”

Quả nhiên là không nhịn được.

Hạ Vũ Hào giơ tay lên, chỉnh lại bộ vest trên người, thản nhiên nói: “Theo lý mà nói tôi và anh là anh em chơi với nhau từ nhỏ, anh muốn người từ chỗ tôi, tôi không có lý do gì mà không cho cậu, nhưng làm sao được? Người khác còn được, nhưng còn cô ta, tôi vẫn chưa chơi đủ.”

“Anh còn muốn chơi trò gì? Cô ấy thế này... tình cảnh thế này

của cô ấy, còn gì đáng chơi sao?”

“Xin lỗi.” Hướng Thu Vân rốt cuộc không thể tiếp tục nghe được nữa, bọn họ coi cô như đồ vật mà đẩy qua đẩy lại.

Cuối cùng cô cũng hiểu ý anh, một cơn ớn lạnh lan khắp lồng ngực, chạy dọc cơ thể cô.

Một lúc lâu, cô nhẹ giọng nói: “Ngài Hạ yên tâm đi, vòng lẩn quẩn này của các anh, tôi không muốn vào”

Bạn đang đọc truyện trên TruyệnApp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.