**********
Chương 85: Con có thể tha cho con bé không?
Chiếc xe ở phía trước chậm rãi di chuyển, Hạ Vũ Hào khởi động chiếc xe đi theo: “Mẹ là một trong những chủ nhân của nhà họ Hạ, muốn làm gì đâu cần phải hỏi ý kiến của người khác, bao gồm cả con “Vậy nếu như... mẹ bảo con tha cho Thu Vân thì sao?” Triệu Phương Loan hôm nay mới biết Hướng Thu Vân bị con trai ép làm việc trong club Mộng Hương, tâm trạng rất phức tạp: “Hai năm nay con bé đã chịu đủ nhiều khổ rồi, con có thể tha cho con bé không?”
Bên trong xe im lặng.
Cuối cùng cũng qua đoạn đường kẹt xe, tốc độ xe tăng lên.
Triệu Phương Loan mở ví tiền ra rồi đóng lại, đóng lại rồi lại mở ra, trong xe phát ra tiếng lạch cạch vô cùng rõ ràng.
Bà ấy nghiêng đầu nhìn anh: “Mẹ thấy con cũng không thích Hân Yên, Thu Vân tông gãy chân của con bé cũng đầu liên quan gì đến con, tại sao con lại... “Mẹ.” Hạ Vũ Hào ngắt lời của bà ấy, trầm giọng nói: “Chuyện giữa mẹ với ba và cả dì Lâm, con sẽ không hỏi đến, nên chuyện của con xin mẹ cũng đừng nhúng tay vào.
Trên mặt của Triệu Phương Loan loé lên sự khó xử, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, bà ấy đóng ví tiền lại, cầm trong tay, không nói nữa.
Sau khi Hướng Quân rời đi chưa được nửa tiếng thì hai vợ chồng Hướng Bách Tùng đến. Vu Tuệ Doanh liếc nhìn phòng bệnh, không thấy Hướng Quân, lo lắng nói: “Anh trai của con đâu? Mẹ nghe người ta nói nó đến bệnh viện tìm con!”
Hoá ra không phải đến thăm cô, mà là tìm anh trai, Hướng Thu Vân ánh mắt hơi u tối: “Anh trai..
Cô vừa định lên tiếng, thì bị Hướng Bách Tùng đỏ mặt tía tai ngắt lời: “Không cần biết người bên ngoài nói Hưởng Quân cái gì, nó chưa từng cãi lời của tôi. Kết quả ngay khi cô vừa ra tù thì Hướng Quân đã cãi lời tôi, lại muốn bỏ nhà ra đi, đây có phải đều do cô xúi giục hay không?” “Tôi?” Hướng Thu Vân chỉ ngược lại bản thân, tức giận bật cười: “Xúi giục à?” “Không phải cô thì còn có thể là ai chứ? Cô từ nhỏ đã nhiều mưu mô, Hướng Quân đã không ít lần làm liều vì cô! Nhưng những gây gổ nhỏ nhoi thường ngày cũng thôi đi, cô lại xúi giục nó bỏ nhà ra đi! Nó từ nhỏ đã yêu thương cô, cưng chiều cô, cô làm như vậy không thấy cắn rứt lương tâm sao?” Hướng Bách Tùng quát lớn, sắc mặt có chút dữ tợn vì kích động.
Hướng Thu Vân nhìn chằm chằm vào ông ta, đột nhiên cảm thấy rất xa lạ, như thể chưa từng quen biết ông ta vậy. “Bách Tùng, Thu Vân cũng là con gái của anh, anh đừng nói khó nghe đến thế.” Trong đáy mắt của Vu Tuệ Doanh hiện lên sự đau xót và cả lo lắng: “Thu Vân, con nói cho mẹ biết, con đã giấu anh trai của con ở đâu rồi?”
Hướng Thu Vân đôi môi run lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tôi không có giấu anh ấy. “Em còn chế anh nói khó nghe à?” Hướng Bách Tùng chỉ vào Hướng Thu Vân, nói với Vu Tuệ Doanh: “Em xem em ăn nói đàng hoàng với nó, nó sẽ nói thật cho em nghe sao?”
Vu Tuệ Doanh thở dài, nắm lấy tay của Hướng Thu Vân, nước mắt rơi lã chã: “Thu Vân, con cũng phải suy nghĩ cho ba mẹ: Con đã không còn là người của nhà họ Hướng nữa, nếu anh trai con cũng không về nhà, vậy thì người khác sẽ nói như thế nào về gia đình chúng ta chứ?”
Hướng Thu Vân toàn thân căng cứng, nghiến chặt răng kìm lại khoé mắt cay cay.
Vu Tuệ Doanh tận tình khuyên bảo: “Cho dù con ghét mẹ, ghét ba của con, con cũng phải suy nghĩ cho anh trai và chị dâu của con. Anh trai của con cái gì cũng không biết, nếu nó rời khỏi tập đoàn Hướng Vân thì làm sao mà sống nổi? Hơn nữa cháu trai và cháu gái của con còn nhỏ, mới hơn một tuổi, con thực sự nhẫn tâm nhìn chúng nó chịu khổ vì sự ích kỷ của con sao... “Đủ rồi!” Hướng Thu Vân kìm nén quát một tiếng, bảo cô suy nghĩ cho người này suy nghĩ cho người khác, vậy tại sao lại không ai suy nghĩ cho cô chứ?
Vu Tuệ Doanh sững sờ một lúc khi bị cô quát lớn, sau khi định thần lại, khuôn mặt đầy đau khổ, nước mắt chảy ra dữ dội. “Con hư tại mẹ, hai anh em chúng nó bây giờ như vậy đều là tại em chiều đấy!” Hướng Bách Tùng mặt mày tối sầm, ủ rũ bực bội nói.
Vu Tuệ Doanh lau nước mắt nơi khỏe mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Đều là lỗi của em, nếu lúc đó em nghe anh nói, dạy dỗ chúng nó nghiêm khắc hơn thì mọi chuyện cũng không đến nỗi.” thành ra như bây giờ. “Anh trai của tôi đã về nhà rồi, hơn nữa sau này cũng sẽ không có qua lại gì với tôi nữa.” Hướng Thu Vân siết chặt góc áo, khi ngẩng đầu lên thì trong mắt trải đầy tơ đỏ: “Như vậy cả hai vị đã hài lòng chưa?” “Hoá ra đã về nhà rồi à.” Vu Tuệ Doanh ngượng ngùng nói.
Hướng Bách Tùng còn định nói thêm gì đó thì Hướng Thu Vân đã nói trước: “Ngài Hướng và bà Hướng có thể đi về rồi.” “Thu Vân, vừa rồi ba mẹ có hơi cuống quýt một chút, khi nói chuyện cũng có chút không lựa lời, nhưng không có ác ý. Sự lạnh lùng trong mắt của cô khiến cho Vu Tuệ Doanh thấy đau lòng.
Hướng Thu Vân rũ mắt xuống, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, toàn thân cô được lớp quầng sáng bao trùm, trông vô cùng gầy gò: “Hai vị vẫn nên mau chóng đi về đi, lỡ như có ai nhìn thấy, truyền đến tại của tổng giám đốc Hạ thì hai người lại trách tôi.”
Giọng nói của cô rất nhỏ, lờ mờ mang theo chút mỉa mai. “Nếu không phải Hướng Quân ở đây, cô tưởng tôi sẽ đến đây sao?” Hết lần này đến lần khác bị cô đuổi đi, Hướng Bách Tùng cảm thấy mất mặt, trực tiếp mặt mày tối sầm đi ra ngoài.
Vu Tuệ Doanh đứng ở đầu giường bệnh, có một đống lời muốn nói, nhưng lại không biết nói như thế nào. Bà ta có chút lúng túng nhìn Hướng Thu Vân, sau đó lấy ví tiền ra, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng nhét vào trong tay Hướng Thu Vân: “Cầm lấy đi. “Tôi không có họ hàng gì với bà Hướng cả, không thể nhận được.” Hướng Thu Vân vẻ mặt lạnh lùng nhét tấm thẻ vào trong tay của bà ta.
Vu Tuệ Doanh trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nói một câu con bé này, vẫn muốn nhét tấm thẻ ngân hàng vào trong tay Hướng Thu Vân. “Mẹ.” Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên nhìn bà ta, trong đôi mắt màu nâu hiện lên cái bóng của bà ta: “Đây là lần cuối cùng tôi gọi bà là mẹ. Tôi đã không còn là Hướng Thu Vân của nhà họ Hưởng nữa, đau lòng rồi cũng sẽ không thể trở nên vui vẻ vì khoản tiền tiêu vặt này.”
Trong ánh mắt đau buồn của Vu Tuệ Doanh, cô nhẹ nhàng nói: “Như vậy đi, xem như tôi chưa từng có một người mẹ như bà, bà cũng chưa từng có một người con gái như tôi.” “Thu Vân, con. Vu Tuệ Doanh lấy khăn tay lau nước mắt, lại nghẹn ngào nói không thành lời.
Lúc này, ở bên ngoài vang lên giọng nói thiếu kiên nhấn của Hướng Bách Tùng, ông ta giục bà ta đi về. Bà ta lưu luyến không nỡ nhìn Hướng Thu Vân, sau đó đáp lại một tiếng, rồi chạy ra tìm Hướng Bách Tùng. “Ở nhà theo ba, kết hôn theo chồng, chồng chết theo con. Hướng Thu Vẫn cười, đang cười thì nước mắt chảy xuống.
Cô lau khoé mắt, vén tấm chăn rồi lấy hộp quà ở bên trong ra, ai cũng không thể giúp được cô, hiện giờ cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hướng Thu Vân ở lại bệnh viện thêm hai ngày, rồi được
Triệu Phương Loan đón về nhà họ Hạ.
Cô vẫn luôn tìm kiếm cơ hội quyền rũ Hạ Vũ Hào, nhưng cô đã ở nhà họ Hạ hai ngày rưỡi, chỉ gặp được anh trong bữa tối ngày đầu, sau đó thì không thấy nữa, đừng nói là thực hiện kế hoạch.
Vào bữa trưa ngày thứ ba, Triệu Phương Loan cùng cô tán gẫu chuyện gia đình, khi cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị, đột nhiên nói: “Ngày mai là sinh nhật của cháu, bác muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cháu.” “!” Con người của Hướng Thu Vân co lại, đôi đũa rơi xuống đất kêu lạch cạch.
Cuộc trò chuyện giữa Giang Hân Yên với cô ở dưới cây ngô đồng, Giang Hân Yên chủ động tông vào xe của cô ở trước biệt thự nhà họ Hưởng, sự chỉ trích buộc tội của những người nổi tiếng đối với cô trong bữa tiệc sinh nhật và cảnh tượng khi Hạ Vũ Hào đánh gãy chân của cô trong biệt thự riêng đều lần lượt ập tới, thay phiên nhau xé nát trái tim cô.
Ngày hai mươi tám tháng chín đối với cô mà nói chính là một cơn ác mộng, là một ngày cô đã cố tình tránh đi trong hai năm nay!