Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 209: Con điểm thối kia có đến không
Giang Minh Thắng vẫn mãi không có phản ứng gì, nghe thấy tên Hướng Thu Vân mới khế nhúc nhích một chút. Dường như anh đang muốn hỏi gì đó, nhưng ngay khi chạm phải tầm mắt Giang Hân Yên nhìn mình thì, lại nhằm lại, trong mắt mang theo một chút rối rắm và đau khổ. “... Cô Lâm và Hướng Thu Vân có xích mích, cố ý dặn dò không mời Hướng Thu Vân đến, sao hôm nay cô ta cũng đến? Là các người đưa thiệp mời cho cô ta sao?” Giang Hân Yên cũng không thể nào gọi hai chữ bà ngoại, cô ta nhìn lướt qua mấy người khác, rồi ánh mắt dừng lại trên người Giang Minh Thắng lâu hơn một lúc.
Trong đáy mắt màu hổ phách của Giang Minh Thắng hiện lên một chút tăm tối: “Không phải anh”
Anh ta và em gái, cuối cùng đã nảy sinh khoảng cách, Hướng Thu Vân đã gây ra chuyện có lỗi với Hãn Yên, anh ta không nên mãi nhớ Hướng Thu Vân, càng không nên nói những lời này với Hướng Thu Vân... Hân Yên nghe thấy những lời này mới có thể thất vọng về anh ta, tất cả đều là anh ta sai. “Hướng Thu Vân không đến, em không có vấn đề gì. Nhưng mà cô ta không hợp với cô Lâm, nếu như cô ta đến, cô Lâm lại nói gì đó với ông ngoại, chỉ sợ ông ngoại sẽ không vui.” Giang Hân Yên khẽ thở dài, giữa mày hiện lên chút buồn rầu nhàn nhạt. Kết quả vừa dứt lời, Lâm Tuyết Nghi đang mặc váy cưới xách theo làn váy vội vàng chạy đến.
Khuôn mặt và dáng người của cô ta trông rất đẹp, váy cưới sang trọng và những trang sức quý giá đã nâng cao khí chất của cô ta lên một tầm mới, nhưng một khi cô ta mở miệng, thì chút cao quý cho tiền tài đắp nặn nên sẽ không còn sót lại chút gì... “Giang Hân Yên, con điểm thối kia có tới không?”
Nhìn thấy cô ta, hơn nữa còn nghe cô ta nói những lời này, sắc mặt của người nhà họ Lâm và ba Giang đều không tốt lắm. Có rất nhiều khách khứa trong sảnh tiệc Phú Quý đi ra ngoài nhìn, trong thang máy còn có một nhóm khách mới vừa đến đứng ngây ra im lặng nhìn về phía này đánh giá.
Giang Hân Yên nhíu mày cực nhẹ, rồi sau khi nhìn lướt qua phản ứng của mọi người, trong mắt hiện lên một chút ấm ứng, không lập tức trả lời. “Tôi đang hỏi cô đó, cô câm rồi sao?” Lâm Tuyết Nghi xách váy cưới đạp mạnh chân lên trên xe lăn: “Đứa què, tôi đã nói cô gửi thiệp mời cho Hướng Thu Vân, cô có gửi không?”
Không phải bình thường con điểm thối Hướng Thu Vân kia luôn cảm thấy mình rất giỏi sao? Bây giờ cô ta suýt nữa đã hại chết Hướng Thu Vân, hơn nữa còn không cần chịu chút tội nào mà lập tức gả vào nhà giàu.
Cô ta muốn Hướng Thu Vân đến đây, tận mắt nhìn thấy cô ta sống tốt hơn cô, chọc cho cô tức chết!
Hai chữ đứa què giống như con dao sắc bén đậm vào trái tim Giang Hân Yên. Cô ta siết chặt tay vịn xe lăn, trong mắt ngập tràn tối tăm, nhưng hiện lên trên mặt lại là vẻ kinh hoàng. “A!”
Xe lăn bị Lâm Tuyết Nghi đá lùi ra phía sau, Giang Hân Yên kinh ngạc và hoảng sợ hét lên một tiếng. chật vật khống chế được xe lăn. Nhưng không biết là vì quá hoảng sợ hay là còn nguyên nhân nào khác, bánh xe lăn của cô ta trùng hợp cán lên chân Lâm Tuyết Nghi.
Lâm Tuyết Nghi đau đến ức nước mắt: “Mẹ kiếp, đứa què, đúng là chết tiệt!”
Cô ta muốn lùi ra sau theo phản xạ, nhưng bởi vì làn váy cưới quá dài, một chân cô ta dẫm lên làn váy cưới của mình, lảo đảo lùi ra sau, rồi “phịch” ngã lăn ra mặt đất.
Ngay sau đó, xe lăn lật nghiêng, Giang Hân Yên và xe lăn cùng ngã xuống đè trên người cô ta. “Con mẹ nhà cô!” Lâm Tuyết Nghi đau đến mức giọng nói cũng nức nở cả lên, hét đến khàn cả giọng.
Sảnh tiệc Phú Quý có không ít người đi ra, nhìn cảnh tượng giống như trò hề này. “Hân Yên, Hân Yên em sao rồi?” Giang Minh Thăng cau mày chạy nhanh lên khống chế chiếc xe lăn, trong đáy mắt màu hổ phách ngập tràn phẫn nộ và lo lắng.
Giang Hân Yên ngồi ở trên xe lăn, trên mặt đã trắng bệch, miễn cưỡng cười vui: “Anh đừng lo lắng cho em quá, trước tiên vẫn nên nhìn cô Lâm thế nào, nếu không...
Những lời còn lại sắp tuôn ra, nhưng ngay khi nhìn thấy Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vẫn cô ta đột nhiên im bặt.
Hướng Thu Vân mặc một cái váy liền áo màu tím nhạt dài chấm đất, dáng người lả lướt hấp dẫn. Cô búi tóc lên, trên tai đeo một đôi khuyên tai ngọc trai tròn trịa, trên cô mang một miếng ngọc màu xanh biếc hình giọt nước.
Đồ trang sức không quả nhiều, nhưng thắng ở chỗ đơn giản hào phóng, vừa nhìn trông cao quý trang nhã. Điều Duy nhất không được hoàn mỹ, chính là trên cánh tay lộ ra bên ngoài của cô hiện lên vài vết sẹo rất rõ ràng.
Còn Hạ Vũ Hào ở bên cạnh cô mặc bộ vest đen, khuôn mặt đẹp trai tình xảo, chi lan ngọc thụ, khí chất bất phàm. Hai người mới nhìn trông rất xứng đồi.
Giang Hàn Yên xe lăn còn chưa được đỡ dậy, cô ta ngồi nghiêng trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn hai người, ngón tay siết chặt tay vịn xe lần, trong cổ họng giống như bị ai đồ thứ gì, không nói được một chữ.
Ánh mắt Giang Minh Thằng đảo qua trên người hai người, cuối cùng dừng ở trên người Hướng Thu Vân, ngoại trừ kinh ngạc, còn có chút cảm xúc không nói rõ. “Mẹ kiếp, nhanh lên! Không nhìn thấy cô ta đè chết người rồi sao?” Lâm Tuyết Nghi đau đến mức mặt biến dạng, mồ hôi lạnh ứa ra khắp người.
Giang Hàn Yên cần môi, dịu dàng nói với Giang Minh Thắng: “Anh mau đỡ em dậy đi, nếu không ông ngoại đến em sẽ khó mà giải thích.. “Là em bị người phụ nữ này ức hiếp, không phải em ức hiếp cô ta, vì sao muốn em giải thích?” Giang Minh Thắng dời tầm mắt khỏi Hướng Thu Vân, kh lưng bế Giang Hân Yên lên, rồi phẫn nộ nói: “Em đừng lo lắng, ông ngoại có đến anh sẽ giải thích với ông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Hưởng Thu Vân vừa đến bên ngoài Phú Quý, đã nhìn thấy Giang Hân Yên ngồi ở xe lăn, còn xe lăn đang ngã trên người Lâm Tuyết Nghi,
Lại nghe thấy những lời Giang Minh Thắng, cô châm chọc cong môi. Người gây chuyện trước là Lâm Tuyết Nghi, nhưng cuối cùng bây giờ ai bắt nạt ai, thì khó nói được. “Vũ Hào, em thấy hơi mệt. Hướng Thu Vân mỉm cười nhìn Giang Hân Yên, hơi nhích vào trong lòng Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào cười, lập tức ôm eo cô vào trong lòng, sau đó đưa quà tặng cho ba Giang đứng bên cạnh: “Sao hôm nay vẻ mặt của chú Giang không tốt, là quá kích động vì hôn lễ của ông nội Lâm, mà tối qua ngủ không ngon sao?”
Chuyện ba vợ hơn tám mươi tuổi muốn cưới cô gái hai mươi tuổi, còn làm đối phương mang thai, đây đúng là không phải chuyện tốt gì, anh nói như vậy, rõ ràng là muốn chọc tức người khác. “Chuyện cần quan tâm trong hôn lễ quá nhiều, có hơi mệt, để Vũ Hào lo lắng rồi!” Ba Giang nhận quà, rồi đưa cho người nhận quà ở bàn đăng ký, tránh nặng tìm nhẹ.
Giang Hân Yên nằm ở trong lòng ngực Giang Minh Thắng, nhìn hành vi cử chỉ đặc biệt thân mật của Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vân, lông mi run rẩy.
Cô ta miễn cưỡng cười, nhỏ giọng nói: “Anh Vũ Hào bận rộn bởi thời gian đến đây, em thay ông ngoại nói cảm ơn với anh. Có điều em phát thiệp mới ra, nhớ rõ không phát thiệp mới cho Hướng Thu Vân..” “Vậy thì sao?” Hạ Vũ Hào hơi nhướng mày: “Tôi đến tham dự hôn lễ của ông nội Lâm, đến cả quyền đưa bạn gái theo cũng không được sao?”
Giang Hân Yên cắn môi: “Ý em không phải vậy, anh Vũ Hào đừng hiểu lầm, có điều...
Không chờ cô ta nói xong, Lâm Tuyết Nghi đã bò dậy khỏi mặt đất, vẻ mặt u ám ngắt lời cô ta: “Tôi mời ai tham dự hôn lễ là chuyện của tôi, mẹ kiếp không liên quan đến cô xía vào!” Nói xong, cô ta không thèm nhìn sắc mặt Giang Hân Yên, mà đầy khiêu khích đi tới trước mặt Hướng Thu Vân: “Cô luôn hơn tôi thì có thì hay họ chứ?” “Tôi suýt nữa giết chết cô, không phải cô không giết được tôi sao? Hôm nay tôi phải làm cô nhìn em, cô không chỉ không giết được tôi, mà còn phải trợ mắt nhìn tôi gả vào trong nhà giàu!”