Tàn Độc Lương Duyên

Chương 71: Chương 71: Con thật sự không suy xét Hướng Thu Vân?




**********

“Vậy thật là đáng tiếc, mẹ rất thích đứa nhỏ Thu Vân này” Triệu Phương Loan khẽ thở dài: “Vậy con nói xem, khi nào định ra chuyện của con và Hàn Yên?”

Hạ Vũ Hào nhíu mày, không lên tiếng. “Nếu con không có người thích mà còn kéo dài như vậy, đến lúc đó tổn thất ngàn tỷ chọc cho ông nội con tức giận, chính là mất nhiều hơn được.” Triệu Phương Loan nói.

Hạ Vũ Hào gắp một miếng đồ ăn: “Trong lòng con hiểu rõ.” “Ôi.” Triệu Phương Loan thật dài một hơi: “Ngày thường con nói như vậy thì lòng mẹ cũng an tâm. Nhưng không biết vì sao lần này nghe con nói như vậy, ngược lại lòng mẹ càng không yên”

Hạ Vũ Hào ngẩng đầu liếc nhìn bà một cái, rồi lại cúi đầu ăn cơm, lảng sang chuyện khác: “Chân Hướng Thu Vân bị bỏng, bây giờ đang ở bệnh viện Đệ Nhất. “Sao lại bị bỏng?” Triệu Phương Loan thả muỗng xuống, trên mặt có hơi kinh ngạc và lo lắng: “Bị thương nghiêm trọng không?”

Hạ Vũ Hào: “Bỏng do trà nóng, cần phải nằm viện một thời gian. “Trà nóng?” Triệu Phương Loan hơi nhíu chân mày: “Mẹ nghe nói thằng nhóc nhà họ Hướng đập phá một Club của con, còn dùng trà nóng làm bỏng Hàn Yên, cho nên trên đùi Thu Vân bị bỏng là do Hân Yên “không cẩn thận làm văng trà nóng lên?”

Hạ Vũ Hào ừ một tiếng.

Triệu Phương Loan cười khẽ một tiếng, lời nói thầm sâu: “Nhà họ Giang có được một đứa con gái có thủ đoạn cao thâm như thế, không biết là tốt hay là xấu”

Bà nhìn Hạ Vũ Hào Cúi đầu ăn cơm, gõ nhẹ lên bàn hai nhịp: “Bình thường con không về nhà ăn cơm, hôm nay khác thường như vậy, có phải đặc biệt trở về để nói với mẹ chuyện chân Thu Vân bị thương hay không?” “Mẹ nghĩ quá nhiều.” Hạ Vũ Hào nói.

Triệu Phương Loan chống cằm, nghiêm túc nhìn khuôn mặt đẹp trai của con trai: “Con thế này có tính là quan tâm Thu Vân không? Con trai, con thật sự không suy xét về Thu Vân một chút sao?” “Quý bà Triệu.” Hạ Vũ Hào đặt đôi đũa xuống, lau khỏe miệng.

Triệu Phương Loan giơ tay đầu hàng, thở dài nói: “Là mẹ nghĩ quá nhiều.

Lúc này, tiếng chuông di động của Hạ Vũ Hào vang lên, anh cầm lấy di động nhìn thông báo trên đó, rồi đặt lên trên bàn. Di động đau đớn rung lên hơn ba mươi giây cũng không làm cho anh chú ý, một lát sau, di động Triệu

Phương Loan vang lên.

Bà cầm lấy di động nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Vũ Hào, thở dài: “Đúng là muốn yên ổn ăn một bữa cơm cũng không được nữa.

Bà nhận cuộc gọi, cười nói: “Giờ này mà gọi điện thoại, không phải muốn mời tôi ăn cơm chứ? Đoán đúng rồi sao? Thật xin lỗi chị Lâm, tôi mới vừa ăn cơm xong. “Chị muốn tôi hỏi vì sao Vũ Hào hủy vụ kiện với thằng nhóc nhà họ Hướng sao? Chuyện này tôi thật sự không biết, Vũ Hào không nói với tôi. “Đưa điện thoại cho Vũ Hào sao? Tôi còn ở nhà đó, mà thằng nhóc thổi kia còn ở công ty chưa có về. Ừ, được, cứ vậy đi, tôi mà thấy Vũ Hào về nhất định sẽ mắng nó, làm việc bừa bãi.”

Triệu Phương Loan cúp điện thoại, liếc Hạ Vũ Hào: “Lớn như vậy, sau này làm việc nhớ xử lý cho tốt, đừng để người ta gọi điện thoại đến chỗ mẹ” “Dù con có lớn, trước mặt mẹ vẫn là trẻ con.” Hạ Vũ

Hào nói.

Triệu Phương Loan cười mắng anh một câu, đứng dậy, cầm lấy túi: “Bây giờ còn sớm, con đi đến bệnh viện với mẹ một chuyến, đến thăm Thu Vân.

Sau khi Hướng Thu Vân về bệnh viện, đã gọi điện thoại thuật lại tình huống cho Hướng Quân. Nửa cuộc điện thoại sau đó là bố cô nghe, cả cuộc gọi đều hét lớn nói lấy được miếng đất đó khó khăn thế nào, còn có mắng cô.

Cô chết lặng mà nghe, không dám phản bác một câu, cho đến khi cúp điện thoại.

Bác sĩ đi vào treo bình truyền dịch cho cô, rồi băng bỏ lại miệng vết thương, đen mặt cảnh cáo: “Chân của cô vốn có vết thương cũ, lần này lại bị bỏng, nếu như cô không phối hợp điều trị, chạy lung tung khắp nơi, miệng vết thương nhiễm trùng hoặc là bị cảm, thì tự gánh lấy hậu quả!”

Hướng Thu Vân lơ đễnh nghe rồi gật đầu, trong lòng muộn phiền, thật sự không nghe vào. . Xin ủng hộ chúng tôi tại || Тгu mTruуen.or g ||

Thái độ của cô làm cho bác sĩ tức giận, anh ta nói truyền xong bình thuốc này thì tìm anh ta hoặc là y tá, rồi sầm mặt đi ra ngoài. “Sao lại chọc bác sĩ tức đến vậy?” Triệu Phương Loan đẩy cửa đi vào, còn để Hạ Vũ Hào xách theo mấy túi đồ bổ và cả canh gà mái già hầm ở nhà đặt bên cạnh. Hướng Thu Vân vốn đang nằm ở trên giường, thấy hai người đi vào, cô đỡ giường ngồi dậy, phía sau lưng cứng ngắc: “Bác gái, tổng giám đốc Hạ “Cái con nhóc này, sao lại xa lạ với chúng ta vậy?” Triệu Phương Loan thở dài đầy bất lực, chỉ huy Hạ Vũ Hào: “Mau đỡ Thu Vân nằm xuống”

Hạ Vũ Hào ừ một tiếng, đi đến trước mặt Hướng Thu

Vân, tay trái đặt ở eo cô, tay phải luồn qua cổ cô, nửa ôm để cô nằm xuống.

Hơi thở của anh bao phủ Hướng Thu Vân, tại trái của cô kề sát ngực anh, thậm chí có thể nghe được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh. Cô ngừng thở theo bản năng, lần này không chỉ là phía sau lưng, mà mỗi một tế bào trong cơ thể đề căng cứng. “Giá trị nhan sắc của hai đứa đều xứng đôi, nếu như một người không hiểu rõ nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy hai đứa là vợ chồng son” Triệu Phương Loan cười nói.

Hạ Vũ Hào như là không nghe thấy, lấy một quả táo ra gọt vỏ. Ngón tay thon dài trắng nõn lướt trên vỏ trái cây màu đỏ bay tán loạn để lộ thịt quả màu vàng, giống như là một tác phẩm nghệ thuật. “Bác gái đỡ con.” Đuôi mắt Hướng Thu Vân quét qua Hạ Vũ Hào một cái, chóp mũi nổi lên một tầng mồ hôi mỏng: “Tổng giám đốc Hạ và cô Giang mới thật sự xứng đôi.”

Động tác gọt táo của Hạ Vũ Hào hơi khựng lại, vỏ táo thật dài bị đứt, rơi xuống mặt đất. Anh nhặt lên ném vào trong thùng rác. “Thật ra chỉ có tướng mạo Hàn Yên xứng đối với Vũ Hào, cón mặt khác thì không nhất định. Triệu Phương Loan nói đầy thâm sâu: “Được rồi, không nhắc đến cô ta, sao bác cảm thấy lúc bác sĩ đi ra ngoài trông rất tức giận, cháu chọc giận người ta sao?” “Cũng không có gì.” Hướng Thu Vân nói mơ hồ.

Hạ Vũ Hào gọt xong quả táo, đưa cho Triệu Phương Loan, nói bâng quơ: “Bác sĩ bảo cô ta nghỉ ngơi, kết quả chiều nay cô ta đến công ty tìm con

Triệu Phương Loan hơi nhíu mày, thuận tay đưa quả táo cho Hướng Thu Vân: “Mặc kệ người khác cho quý trọng hay không, con phải là người đầu tiên quý trọng thân thể mình. Bác sĩ bảo con nghỉ ngơi cho tốt, con có chuyện gì lớn mà phải đến tìm Vũ Hào?”

Hướng Thu Vân mím môi, không nói gì, chỉ trả lại quả táo cho Triệu Phương Loan. Hạ Vũ Hào gọt, cô không dám ăn.

Thấy cô không muốn nói, Triệu Phương Loan cũng không hỏi nữa, cười nhét quả táo cho Hướng Thu Vân: “Cho cháu thì cháu cứ ăn, bác lại bảo Vũ Hào gọt nữa.

Hướng Thu Vân cầm quả táo, theo bản năng liếc nhìn

Hạ Vũ Hào một cái. “Ăn đi.” Hạ Vũ Hào cầm một quá táo lên, tiếp tục gọt.

Hướng Thu Vân cắn một miếng nhỏ, không nếm được vị gì. Cô thật sự không hiểu anh, có đôi khi anh hận không thể bóp chết cô, nhưng đôi lúc anh lại đối xử với cô như người thường, cô không biết là anh có buông tha cho cô hay không. “Bị dính bao nhiều nước mới bị thương thành thế này?” Triệu Phương Loan vén chăn lên, nhìn vết thương trên đài Hướng Thu Vân, có hơi đau lòng.

Hướng Thu Vân lo lắng bà ấy sẽ gây bất lợi với Giang Hân Yên, làm cho Hạ Vũ Hào bất mãn, nên không nói gì. “Một chai.” Hạ Vũ Hào hơi nhíu mày lại, nhưng rất nhanh đã dãn ra, đưa quả táo vừa mới gọt xong đến trước mặt Triệu Phương Loan. “Nếu ăn sẽ trôi hết son môi, mẹ không ăn, con ăn đi. Triệu Phương Loan đẩy quả táo về lại cho Hạ Vũ Hào, khẽ cười một tiếng nói: “Không cẩn thận đổ hết một chai nước lên trên người Thu Vân, Hân Yên đúng là một nhân tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.