Tống Như nghĩ đến dáng vẻ Hạ Vũ Hào cảnh cáo cô ta, chỉ cảm thấy chỗ xương cụt càng đau hơn. “Còn nữa. Hướng Thu Vân đi đến bên người cô ta, quay đầu nói vào lỗ tai cô ta: “Là tôi dây dưa Giang Minh Thắng, hay là anh ta quấn lấy tôi, cô thật sự không nhìn rõ sao?” “Nếu như tôi nhớ không lầm, cô chỉ lớn hơn tôi ba tuổi mà thôi? Tuổi còn trẻ mắt có vấn đề là không tốt, tôi đề nghị cô nên đến khoa mắt khám thử xem”
Tống Như tức giận đến thở dốc mạnh hơn ngày thường rất nhiều: “Hướng Thu Vân, cô đừng quá kiêu ngạo, nói không chừng một ngày nào đó Tổng giám đốc Hạ sẽ vứt bỏ cô!” “Người đừng quá kiêu ngạo là cô mới đúng. Hướng Thu Vân cười nhạt một tiếng, khinh thường nói: “Tôi không biết khi nào Hạ Vũ Hào sẽ bỏ tôi. Nhưng nếu cô cứ tiếp tục chọc tức tôi, trong khoảng thời gian tôi làm bạn gái Hạ Vũ Hào, tôi có thể gây chút chuyện cho nhà họ Tống” “Cô dám!” Bởi vì giọng nói của Tống Như quá cao mà nghe có hơi bén nhọn.
Hướng Thu Vân hờ hững liếc nhìn cô ta: “Có dám hay không, cô có thể thử xem”
Nói xong, cô lướt qua Tống Như, đi đến ven đường vẫy tay bắt một chiếc xe taxi, sau đó lên xe rời đi.
Tống Như trơ mắt nhìn xe taxi biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt âm trầm như mực. Cô ta phẫn nộ giẫm lên mặt đất vài cái, nhưng vì một chiếc giày cao gót bị gãy mà hụt chân.
Cô ta đau đớn rên lên, ngồi xổm xuống đất cởi chiếc giày cao gót còn nguyên vẹn không bị hỏng, dùng sức đập xuống đất vài cái. Sau khi làm gãy gót giày, cô ta mang giày vào lại, nghiến răng nghiến lợi bước vào trong quán bar đang tạm dừng buôn bán.
Không phải cứ nhất định phải liên hôn với nhà họ Giang, nếu như Giang Minh Thắng còn dây dưa với Hướng Thu Vân như vậy, làm cho cô ta mất mặt với người khác, cô ta sẽ đi xin ông nội, bố mẹ hủy bỏ hôn ước!
Cùng lắm thì... Cùng lắm thì kết hôn với tên ăn chơi lêu lỏng Bùi Tân kia, vẫn tốt hơn người giả nhân giả nghĩa, tự xưng là thanh cao như Giang Minh Thắng, sau khi đính hôn còn nhớ mãi không quên người phụ nữ khác!
Sáu giờ tối, trời đã gần tối đen. Diện tích của biệt thự không nhỏ, nhưng không có một người làm nào. Buổi trưa Hướng Thu Vân ăn không nhiều, lúc này đã có hơi đói bụng.
Phản ứng đầu tiên của cô là gọi cơm hộp, nhưng gọi cho mấy nhà hàng liên tục đều nói, Trúc Hiền Trang không cho phép giao cơm hộp vào, đến cả đứng trước khu nhà chờ ra lấy cũng không được.
Chủ yếu là người sống trong Trúc Hiền Trang không giàu cũng quý, lúc trước có người giả vờ giao cơm vào trong khu nhà, rồi mang theo b vào trong Trúc Hiền Trang.
Tuy rằng nhân viên giao cơm giả đã bị phát hiện, nhưng chuyện anh ta trong lúc kích động đã khởi động b, làm cho một vệ sĩ bị chết, một bị thương vẫn gây chấn động rất lớn. Từ đó về sau, trừ chủ nhân của biệt thự, và những người ngoài được chủ nhân khu nhà mời vào, những người khác không được phép tới gần Trúc Hiền Trang.
Hướng Thu Vân chỉ có thể từ bỏ ý định gọi cơm hộp, cô vào phòng bếp. Dù cho tủ lạnh phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn tươi mới cũng không được, trước kia cô chưa từng nấu cơm, ngoại trừ nấu mì thì không biết làm gì nữa.
Cô tìm nửa ngày cũng không tìm được mì ăn liền, chỉ có thể căng da đầu lấy ra mấy quả trứng gà. Chiên trứng gà dễ như vậy, cô cảm thấy chắc là mình sẽ làm được.
Nhưng mà không ngờ...
Bop!
Đây đã là cái trứng gà thứ hai rơi trên mặt đất.
Hướng Thu Vân nhíu mày, may mà cái trứng gà thứ ba không gặp nguy hiểm gì mà rơi vào trong chén. Cô khó khăn cho năm quả trứng gà vào trong chén quấy qua quấy lại, rồi tìm một cái nồi giống như trong hướng dẫn, đổ dầu vào, nhưng tới bước bật lửa lại bị làm khó.
Trong hướng dẫn cũng không nói bật bếp như nào.
Hướng Thu Vân hơi bực bội vuốt mặt, có chút trứng gà dính lên mặt cô.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng thắng xe, hẳn là Hạ Vũ Hào đã về.
Cô mím môi, hơi hoảng hốt lưu loát đổ hết dầu ăn và trứng gà đã đánh tan vào trong thùng rác, phục hồi tất cả mọi thứ lại nguyên vẹn, sau đó ra khỏi nhà bếp, đi lên tầng.
Nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp Hạ Vũ Hào ở trong phòng khách. “Ăn cơm tối chưa?” Hạ Vũ Hào cởi áo khoác tây trang đặt lên sô pha, quay đầu hỏi cô. Hướng Thu Vân hóp bụng: “Ăn rồi”
Nói xong, cô không nhìn anh mà đi thẳng lên lầu. Hạ Vũ Hào nhìn bóng dáng của cô biến mất ở chỗ rẽ, rũ mắt mím môi, đi vào phòng bếp.
Trên sàn phòng bếp có hai quả trứng gà bị vỡ nằm lăn lóc, anh thầm thở dài, cầm dụng cụ vệ sinh dọn dẹp mặt đất. Khi định ném hai quả trứng gà vào thùng rác, anh thoáng nhìn thấy dấu vết trứng gà và dầu ăn bị “hủy thi diệt tích” nằm trong thùng rác.
Lầu hai rẽ trái, căn phòng đầu tiên.
Hướng Thu Vân ngồi ở trên giường, nhíu mày, rồi đứng dậy, uống liên tục hai ly nước vào bụng, bụng hơn căng lên... Nhưng vẫn thấy đói. Cô mím môi, đi đến mép giường lấy ví tiền, định ra ngoài ăn chút gì đó.
Có điều cô vừa đến cửa, còn chưa kịp mở cửa ra, cửa lại được mở từ bên ngoài.
Hạ Vũ Hào đứng ở ngoài cửa, trên người còn ám chút mùi đồ ăn: “Đi xuống ăn cơm. “Tôi đã ăn rồi” Hướng Thu Vân nói.
Ánh mắt Hạ Vũ Hào trở nên sâu thẳm, nhìn cô, rồi đột nhiên vươn tay ra, cô theo bản năng trốn ra sau, nhưng lại bị tay anh đỡ ót, không cách nào né được.
Bàn tay anh có vết chai mỏng chạm lên trên mặt cô, lau sạch lòng trắng trứng trên mặt cô: “Không phải muốn ăn trứng gà sao? Xuống dưới đi.
Hướng Thu Vân quay đầu tránh tay anh, rồi lùi ra sau kéo dãn khoảng cách giữa hai người, nói thêm lần nữa “Tôi đã ăn rồi”
Ăn cơm với anh, cô nuốt không trôi.
Hạ Vũ Hào rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên ví tiền của cô: “Cô không bằng lái, không thể lái xe. Có thể bắt xe từ bên ngoài đến đây, nhưng nơi này không ai chạy xe, gần đây cũng không có xe taxi.
Anh ngừng một chút, rồi lại bổ sung thêm: “Đặt xe cũng không có, ở đây không ai làm cả.
Hướng Thu Vân nắm chặt ví tiền trong tay, cúi đầu không nói. “Cô đã ăn rồi thì ăn thêm với tôi một chút, tôi không quen ăn cơm một mình.” Hạ Vũ Hào nói.
Hướng Thu Vân mím môi, cuối cùng vẫn theo anh xuống lầu vào nhà ăn. “Buổi tối ăn quá nhiều không tốt, tôi chỉ xào hai món ăn” Hạ Vũ Hào xới một chén cơm đặt trước mặt cô, sau đó lại xới một chén, ngồi xuống.
Hướng Thu Vân cúi đầu ăn cơm, không nói tiếp.
Hạ Vũ Hào cũng không nói nữa, đến khi sắp ăn xong, đột nhiên anh nói: “Nếu như gặp được cậu Bùi thì gọi điện thoại cho tôi, không muốn gọi điện thoại cho tôi thì cũng có thể gọi cho Mông Hàm” “Tôi đã ăn no rồi.” Hướng Thu Vân đặt đũa xuống, đứng lên. Hạ Vũ Hào đứng lên theo, nói sau lưng cô: “Cô muốn làm gì cũng được, nhưng đừng trốn tránh tôi, bằng không tôi không cam đoan sẽ làm ra chuyện gì. “... Được” Hướng Thu Vân siết chặt bàn tay lại, trong ánh mắt phẫn nộ hiện lên tơ máu. Cô không quay người nhìn anh, nói xong thì đi nhanh lên lầu.
Hạ Vũ Hào nghe thấy trên lầu vang lên tiếng đóng cửa thật lớn, cơ bắp căng chặt của cánh tay đã hiện lên vài đường gân xanh. Anh ngồi xuống ăn một lúc nữa, sau đó cầm chén đũa vào phòng bếp.
Hướng Thu Vân dựa lưng vào cửa, hít sâu một hơi, cố hết sức ổn định cảm xúc của mình.
Nổi giận với Hạ Vũ Hào, ngoại trừ làm mình bị thương thì không có chút tác dụng gì. Nếu bị ép ở cạnh anh ta, không bằng cô nên suy nghĩ phải lợi dụng anh ta trả thù những người đã từng làm tổn thương cô như thế nào thì hơn.