Tàn Độc Lương Duyên

Chương 166: Chương 166: Em đừng nghe anh ta nói bậy




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********

“Cậu Hướng không dám nhận lời bừa bãi, nhưng anh ấy thật sự đau xót cô Hướng. Lục Thanh Sơn nói: “Một phú nhị đại coi trọng mặt mũi như anh ấy mà lại quỳ xuống với tổng giám đốc Hạ trước mặt tất cả mọi người để cầu xin cho cô, thật sự khiến tôi không ngờ.

Cho dù là bệnh gì thì nếu tâm trạng của người bệnh vui vẻ đều có lợi cho việc hồi phục.

Anh ta chỉ mới tiếp xúc với cô Hướng mấy lần, nhưng có thể cảm giác được cô không có bất cứ mong đợi nào đối với cuộc sống. Nếu để cô cảm nhận được ý tốt của người khác, tâm trạng tốt lên một chút thì cũng sẽ có lợi cho quá trình chữa trị của anh ta.

Lâm Quỳnh Chi: “

Cô ấy không hiểu bác sĩ Lục đang mảng hay đang khích lệ chồng mình nữa. “Không... Không có chuyện đó, em đừng nghe anh ta nói bậy!” Mặt Hướng Quân bất chợt đỏ lên, xấu hổ nói: “Thu Vân, em đừng nghe anh ta nói bậy đó!”

Cô còn chưa kịp trả lời thì ngoài cửa có tiếng bước chân hỗn loạn. Ngay sau đó, bác sĩ Tiền và mấy y tả trước đây đẩy người bệnh xuất hiện trước mặt cô. “Sao cô còn chưa đi?” Thấy Hướng Thu Vân vẫn còn ở đây, anh ta dài mặt, không kiên nhẫn hối thúc: “Không có việc gì thì nhanh đi đi!” Anh ta chuyển hướng sang Lục Thanh Sơn, nói rất nhanh: “Bác sĩ Lục giúp ấy đi nhanh đi. Tôi vẫn còn người bệnh!”

Chuyện gì thế này? “Được.” Lục Thanh Sơn lên tiếng nhưng lại không dời giường mà lại đến trước mặt Hướng Quân, thoắt cái bế anh ta lên, vừa đi vừa nhìn Lâm Quỳnh Chi nói: “Việc còn lại giao cho mợ Hướng nhé.”

Cô ấy sợ làm chậm trễ thời gian của người bệnh nên cũng không trả lời, vội vàng đẩy giường bệnh đi.

Cô đi chân trần nhảy xuống khỏi giường, dùng tốc độ nhanh nhất cùng Lâm Quỳnh Chi đẩy giường ra khỏi phòng cấp cứu. “Nhanh nhanh nhanh!” Bác sĩ Tiền hối hả ra lệnh cho các y tá. Một nhóm người đi vào phòng cấp cứu, đóng cửa phòng cấp cứu’ rầm’ một tiếng.

Hướng Thu Vân thấy Lục Thanh Sơn bế anh mình thật sự rất gai mắt: “Bác sĩ Lục thả anh tôi xuống giường đi, đẩy đến phòng bệnh là được.

Anh ta còn chưa trả lời thì Hướng Quân đã hét to: “Mau! Thả! Ông! Đây! Xuống!” “Được” Lục Thanh Sơn nhàn nhạt nói một chữ, sau đó không thèm quan tâm đến miệng vết thương trên người Hướng Quân, thẳng tay ném anh ta xuống giường.

Sau lưng Hướng Quân hơi nhói, nước mắt cũng ứa ra. Hơn nữa, Lục Thanh Sơn còn bế anh ta lên mà không thèm hỏi trước hai lần rồi, cơn giận tích tụ lập tức bùng nổ: “Đệch, anh có bệnh à?” “Cậu Hướng nói sai đối tượng rồi, người có bệnh là anh. Anh ta cong mắt chỉ tay vào chỗ bó bột trên cánh tay và đùi Hướng Quân, lúm đồng tiền hiện lên rất sâu.

Hướng Quân: “..

Mẹ nó chứ, anh ta ghét nhất là loại người chửi mà không một chữ tục tằng thế này. Đáng ghét y như cái tên khốn nạn Hạ Vũ Hào. “Cậu Hướng là bệnh nhân. Theo lý mà nói thì tôi không nên so đo, nhưng mà trong bệnh viện không được ồn ào. Anh đã vi phạm nhiều lần rồi.” “Hơn nữa, tôi muốn sửa lại một quan điểm của cậu Hướng: Không làm sai mà phải nhận lỗi chính là nỗi sỉ nhục đối với nghề bác sĩ. Độ cong ở khoé môi anh ta tan biến, nói những lời này nghiêm túc lạ thường.

Hướng Quân rất phản cảm với kiểu người phiền phức, động chút là dạy bảo người khác chủ nghĩa xã hội như thế: “Anh..” “Anh, bác sĩ Lục nói đúng” Hướng Thu Vân cắt lời anh ta.

Anh ta lập tức ỉu xìu: “...Được, em là cô tiên nhỏ, em nói gì cũng đúng” Nói rồi anh ta bất chợt nhớ đến một chuyện.

Hướng Quân nhìn sang Lục Thanh Sơn, vẻ mặt vẫn lộ vẻ ghét bỏ nhưng mà lời nói đã khách sáo hơn: “Lời nói và việc làm của tôi không liên quan gì đến em giá cả. Anh không thích tôi thì cứ vậy đi, phải chữa bệnh cho em tôi thật tốt. Chữa hết thì..”

Trước khi anh ta kịp nói muốn gì tôi cũng cho anh, Lâm Quỳnh Chi cắt lời: “Bác sĩ Lục, chân của Thu Vân vẫn còn phải phiền anh rồi” “Tôi là bác sĩ, chữa bệnh cho mọi người là trách nhiệm của tôi, không cần khách sáo như vậy” Lục Thanh Sơn cười nói: “Cứ đứng trước phòng cấp cứu thể này cũng không tốt, chúng ta về phòng bệnh đi”

Cô ấy gật đầu đồng ý. “Mặt đất lạnh lắm, cô Hướng cũng ngồi lên giường đi” Anh ta nhìn xuống đôi chân nhỏ nhắn trắng nốn của cô, hiền từ nói.

Anh ta không có ác ý, nhưng khi anh ta nhìn sang, cô vẫn rụt chân phải về sau một chút, sau đó củi đầu nói: “Không cần đâu, nơi này cách phòng bệnh không xa, tôi tự đi về cũng được “Cô Hướng giống y như bác gái đã nói, quá hiểu thắng” Anh ta cười, tiến đến một bước, kh lưng bế cô lên dễ như trở bàn tay: “Đắc tôi rồi”

Vừa nói, anh ta vừa bế cô đi về phía giường, muốn đặt cô xuống đó. Nhưng anh ta còn chưa kịp thả cô xuống thì cửa phòng cấp cứu đổi diện xoạch một tiếng mở ra. Hạ Vũ Hào đi ra, trên người vẫn mặc đồ Tây, tay còn cầm theo đồ bệnh nhân đã bị xé rách. Thoạt nhìn thì thấy không khác gì so với bình thường, chỉ là sắc mặt hơi tái.

Tầm mắt của anh rơi vào Lục Thanh Sơn và Hướng Thu Văn, nhíu mày khi đến mức không thể thấy, sau đó đi đến cực kì chạm với dáng về rất mất tự nhiên. “Tổng giám đốc Hạ” Sắc mặt Lục Thanh Sơn nhận nhạt chào hỏi anh, sau đó đặt có xuống giường

Anh ở một tiếng, lướt mắt qua anh ta, nhìn về phía có, u ám khó dò.

Bốn mắt nhìn nhau, hàng mà cô không nhìn nổi mà run rẩy, tay chân hơi nhận ra. Anh cùng đến gần, cơ thể có lại càng cứng ngắc, mò hỏi tin ra trên trận.

Cô không biết mồ hôi trên trán anh vì sao mà có, còn mồ hôi của cô là vì sợ quá nên chảy ra.

Thông thường khi làm phẫu thuật đều phải tiêm thuốc mê và an thần, cô được cấp cứu xong rồi phải một đỗi sau mới tỉnh dậy, khi tỉnh cũng không phải là thế này này.

Nói cách khác...

Chắc hẳn anh đã biết lần này cô phát bệnh là dối trá. “Không sao à?” Hạ Vũ Hào bước đến bên giường rất chậm, nhìn cô hỏi.

Trên người cô vẫn còn khoác áo vest của anh, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Dù biết mấy năm qua anh hiểu lầm cô, người đuổi lý là anh nhưng cô vẫn sợ anh, chỉ là trong cái sợ có cả hận và không cam tâm. “Tôi không sao nên anh thấy rất thất vọng nhỉ?” Cán cân giữa nỗi sợ và lòng thù hận chênh vênh, cuối cùng nghiêng về phía hận thù.

Trong mắt cô ngập tràn thù hận không hề che giấu nhìn thẳng về phía anh, yết hầu anh cuộn lên, nói: “Không có việc gì thì về phòng bệnh nghỉ ngơi đi

Anh khựng lại một chút rồi nhìn cô chằm chằm: “Sau này đừng làm ra chuyện thế này nữa. “Có thể hay không thể làm gì trong lòng tôi biết rõ, không cần anh phải dạy.” Tay chân cô đều mềm nhũn, ngẩng đầu nhìn anh: “Chẳng phải anh bảo là tin tôi sao?” “Tin tôi cho nên việc hai năm trước chỉ là hiểu lầm. Tôi chưa từng xin lỗi anh, ngược lại là anh phải xin lỗi tôi!”

Cô kích động, giọng nói cũng the thé mà sắc bén.

Bên kia, ánh mắt của Hướng Quân dán vào người Hạ Vũ Hào, mỗi tế bào trong cơ thể đều căng cứng, vào trạng thái cảnh giác cao độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.