Tàn Độc Lương Duyên

Chương 181: Chương 181: Là bị bọn họ ép




Nói xong, Hướng Thu Vân xoay người muốn đi ra ngoài, Hạ Vũ Hào gọi cô lại: “Không cần”

Anh hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Bảo em đút canh cho tôi một lần mà khó như vậy sao?” “Không khó, chỉ là không muốn” Khuôn mặt Hướng Thu Vân không có cảm xúc, chỉ nhìn anh một cái, sau đó quay lại ngồi trên giường bệnh, há miệng nhỏ hớp canh.

Hạ Vũ Hào thu hết vẻ hờ hững và chán ghét của cô vào trong mắt, ánh mắt anh hơi ảm đạm, trong miệng cũng như nhai sáp.

Chu Hồng đi gần nửa tiếng mới trở về, giải thích nói: “Ăn phải đồ ôi thiu, bị đau bụng, nên ngồi trong toilet một lúc lâu”

Rồi cô ấy ráng căng da đầu ở lại đây một lúc, sau đó tìm cớ rời đi. Sau khi Chu Hồng đi không bao lâu, Hướng Vân Thụ nhận được tin nhắn cô ấy gửi đến. “Hướng Thu Vân, cô có đến hôn lễ của ông cụ Lâm và Lâm Tuyết Nghi không?”

Nhớ lại chuyện đã hẹn với Nhậm Gia Hân, Hướng Thu Vẫn trả lời có.

Sau đó Chu Hồng nhanh chóng gửi lại hai tin nhắn: “Lâm Tuyết Nghi suýt nữa đã hại chết cô, bây giờ được gả vào nhà cao cửa rộng, sau này trải qua ngày tháng tốt lành, cô không cảm thấy không cam lòng sao?” “Ở chỗ tôi có đồ tốt của Lâm Tuyết Nghi, lát nữa về chia sẻ cho cô, chắc là cô sẽ thấy hứng thú”

Hướng Thu Vân nhìn tin nhắn mà cô ấy gửi đến, cong môi đầy châm biếm.

Hạ Vũ Hào nằm ở trên giường cạnh cô, có thể nhìn thấy rõ sự thay đổi nét mặt của cô. Ánh mắt anh hơi đen lại, cổ họng cũng thấy hơi căng chặt.

Cô thật sự không còn giống trước kia nữa... Là bị bọn họ ép! Hướng Thu Vân không trả lời, đặt điện thoại sang một bên. Nhưng ngay sau đó Chu Hồng lại gửi cho cô mấy video ngắn của Lâm Tuyết Nghi.

Cô nhíu mày, nhìn hình ảnh trên video, vốn định trả lời lại Chu Hồng, nhưng lại không cẩn thận nhấp vào đoạn video ngắn trong đó. “Ưm... ưm... đừng ngừng... Tổng giám đốc Vương, nhanh... nhanh lên..”

Tiếng cơ thể va vào nhau và tiếng nỉ non yêu kiều mềm mại của phụ nữ cùng vang lên, con ngươi của Hướng Thu Vân co chặt lại, trong lòng thầm kêu thình thịch, nhanh chóng thoát khỏi đoạn video ngắn.

Phòng bệnh lại trở nên im lặng một lần nữa, cứ như là chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hướng Thu Vân cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, cô nhìn về phía Hạ Vũ Hào theo bản năng, vừa hay gặp phải tầm mắt của anh. Đáy mắt anh đen kịt một mảnh, ảnh mắt nhìn cô có hơi kinh ngạc và bất ngờ. “Video người khác chụp lén Lâm Tuyết Nghỉ” Hướng Thu Vân nhíu mày nói một câu.

Hạ Vũ Hào hờ hững “ừ” một tiếng.

Hướng Thu Vân nhìn anh, cũng không biết anh có tin hay không. Cô mím môi, thu ánh mắt lại sầm mặt xuống. “Cái thứ này, tôi cảm thấy hẳn là có ích cho cổ” Chu

Hồng lại gửi một tin nhắn nữa.

Ánh mắt Hướng Thu Vân lóe lên, giống như là thất vọng, như là châm chọc, lại như là tự giễu. Cô cười nhạt một tiếng, trả lời lại Chu Hồng. “Cô thật lòng thật dạ trả giá nhiều vì Trình Thành như vậy, anh ta lại chia tay cô ở bên cạnh người phụ nữ khác. Còn loại người như Lâm Tuyết Nghi vì mang thai con của ông cụ Lâm, lập tức được gả vào nhà giàu, cô ghen tị?” Lâm Tuyết Nghi có thù với cô, hơn nữa còn sắp kết hôn, sau khi Chu Hồng xác nhận cô có tham gia hôn lễ thì gửi video này đến, ý đồ rất rõ ràng.

Ting... “Cô cứ luôn nói trắng ra như vậy, đôi khi tôi không biết phải nên trả lời như thế nào” Là đồng nghĩa với cam chịu.

Hướng Thu Vân cười nhạt một tiếng, đáy mắt chợt lóe lên sự bi thương.

Có lẽ là giống như Chu Hồng nói, lòng người đều phức tạp, tình cảm thuần túy quá hiếm gặp, nhưng có lẽ là vì chuyện Giang Hân Yên đã khiến cô quá đau lòng, cô không thể chấp nhận được tình bạn trộn lẫn với lợi ích và vụ lợi thế này.

Chấp nhận lẻ loi một mình, cũng không muốn có một người bạn như thế! “Có chuyện gì vậy?” Hạ Vũ Hào thấy vậy không nhịn được mà nhãn mày, rồi hỏi một câu.

Hướng Thu Vân nghiêng đầu nhìn anh, rất nhanh đã giấu hết cảm xúc dư thừa, hờ hững nói: “Không có việc gì”

Ting... “Hướng Thu Vân, tôi ăn ngay nói thật, tôi làm đồng nghiệp với Lâm Tuyết Nghi hai năm, nhưng vẫn luôn không hợp với cô ta, nếu không tôi cũng sẽ không quay lén video này. “Tôi chia sẻ video cho cô, cô có thể nói tôi có mưu đồ riêng, nhưng tôi cũng không lừa cô, đúng là tôi cảm thấy phẫn nộ thay cô, muốn trừng phạt Lâm Tuyết Nghi.

Hướng Thu Vân hơi rũ mắt, che đi cảm xúc trong đáy mắt. Cô ném điện thoại sang một bên, không xem tin nhắn mà Chu Hồng gửi đến, cũng không trả lời cô ấy. “Không phải anh đã nói chỉ cần tôi không nhắc đến rời đi, những điều kiện khác đều có thể thỏa mãn tôi sao?”

Qua một lúc lâu, Hướng Thu Vân cất giọng hơi khàn khàn hỏi.

Hạ Vũ Hào không trả lời, mà hỏi ngược lại cô: “Em muốn phá hủy hôn lễ của Lâm Tuyết Nghi, khiến cho danh dự của cô ta xấu đi, hay là muốn khởi tố cô ta, bắt cô ta vào tù?”

Nghe đến đây, Hướng Thu Vân hơi khựng lại, ngay sau đó cau mày, sắc mặt không được tốt lắm.

Cảm giác bị người ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ... Thật sự không tốt, giống như là cởi hết quần áo đứng ở trước mặt anh, mặc cho anh đánh giá, không có một chút riêng tư nào. “Loại người như Lâm Tuyết Nghi này, em phá hủy hôn lễ của cô ta, làm cô ta mất hết danh dự cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô ta cả.” “Mà em khởi tổ Lâm Tuyết Nghi, bằng những tội trạng đó cô ta sẽ bị nhốt mấy năm, dù sao cô ta không biết nhốt em trên sân thượng sẽ làm cho bệnh cũ của em tái phát, đều không phải lựa chọn tốt.” Trước khi nhắc tới hai chữ bệnh cũ thì Hạ Vũ Hào hơi dừng một chút. Có điều thời gian rất ngắn, nếu không chú ý thì gần như không nhận ra được.

Hướng Thu Vân mím môi, không nói. “Gửi những video đó cho tôi, chuyện còn lại để tôi xử lý.” Hạ Vũ Hào trầm giọng nói.

Hướng Thu Vân hiểu rõ thủ đoạn tra tấn người của anh hơn bất kỳ ai khác, để Lâm Tuyết Nghi rơi vào tay anh, thì chắc chắn cô ta sẽ sống không bằng chết.

Nhưng mà: “Không cần, chuyện của tôi tôi sẽ tự xử lý.

Vẻ mặt cô rất tệ, đứng dậy, thong thả đi ra khỏi phòng bệnh, trùng hợp đụng phải Lục Thanh Sơn đang vội vàng đi đến. Cô không nhìn đường, anh ta lại đi quá vội, hai người suýt thì đâm sầm vào nhau, may là anh ta kịp đứng lại. “Bận đến bây giờ với gặp được cô Hướng, thành thật xin lỗi? Lục Thanh Sơn nói.

Hướng Thu Vân giật khóe môi: “Bác sĩ Lục khách sáo rồi.”

Vốn dĩ hai người không thân, có điều cô quen biết thím Thẩm, mà thím Thẩm trùng hợp lại là bác gái cả của bác sĩ Lục mà thôi.

Lục Thanh Sơn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cười nói: “Sáu giờ rưỡi, tôi cũng tan làm. Không thì cô Hướng thay quần áo rồi về nhà chung với tôi?” “Cũng được, phiền bác sĩ Lục chờ tôi một chút” Lúc này Hướng Thu Vân mới nhớ ra hai người có hẹn đến nhà họ Lục ăn cơm. Lục Thanh Sơn gật đầu, Hướng Thu Vân quay về phòng bệnh, cầm quần áo chuẩn bị đi vào trong toilet thay. “Muốn cùng đến nhà bác sĩ Lục ăn cơm?” Vừa rồi cửa không được đóng kín, Hạ Vũ Hào đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người. Anh nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng dãn ra.

Hướng Thu Vân không để ý tới anh, ôm quần áo vào toilet, sau đó đóng cửa rồi khóa “cạnh” lại.

Hạ Vũ Hào nhìn cửa toilet đang đóng chặt, mím môi, trên mặt rất u ám. Anh thử nhấc tay, nhưng anh cũng chỉ là một con người bình thường, trong tình trạng có thuốc mê thì không thể cử động một chút nào. Anh hơi nghiêng đầu, qua khe cửa nhìn thấy bóng dáng Lục Thanh Sơn, phần ngực có chút buồn bã không thể nói thành lời.

Cửa toilet nhanh mở ra, Hướng Thu Vân mặc một cái váy dài liền áo, bên ngoài khác một cái áo khoác màu nâu nhạt, tóc cột lên, nhìn lướt qua trông thoải mái trẻ trung hơn không ít. “Lùi lại đi, hôm nào tôi và cô đi chung” Hạ Vũ Hào nhíu mày nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.