**********
“Hướng Thu Vân, cậu cũng biết, nếu tôi thích cái gì thì chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để đạt được. Trong đáy mắt của Giang Hàn Yên ngập tràn sự vùng vẫy: “Tôi thực sự xem cậu là bạn, nên mới thắng thần nói những chuyện này trước khi cậu với anh Vũ Hào đính hôn. Nếu không, tôi nói những chuyện này ra sau khi hai người đã đính hôn hay là kết hôn, thì chỉ sẽ khiến cho mối quan hệ của chúng ta trở nên rất tồi tệ.
Hướng Thu Vân dồn toàn bộ sức lực vào cái cây ở sau lưng, đôi chân bắt chéo đã thay đổi vị trí: “Cho dù cậu cũng thích Vũ Hào, sau đó thì sao?” “Tôi hy vọng cậu có thể từ bỏ cuộc đính hôn với anh Vũ Hào, chúng ta cạnh tranh công bằng, nếu sau cùng anh ấy chọn cậu, thì tôi chắc chắn sẽ không có bất kỳ phàn nàn nào. Trong đáy mắt của Giang Hân Yên có một lớp sáng, chậm rãi nói.
Cách cây ngô đồng không xa là một mảnh hoa cúc mùa thu, hương hoa quyện vào trong làn gió thu mát mẻ thổi đến, mát lòng mát dạ, nhưng lại khiến cho Hướng Thu Vân cảm thấy cay mũi, bực bội. “Bắt đầu từ lúc tám tuổi, tôi đã chơi trò nhà chòi đóng vai cô dâu của Vũ Hào, theo đuổi sau lưng anh ấy mười năm trời, khó khăn lắm anh ấy mới nói đính hôn với tôi.” “Kết quả, cô nói cô cũng thích anh ấy, bảo tôi từ bỏ cuộc đính hôn với anh ấy, cùng cô cạnh tranh công bằng, còn mẹ kiếp nói là suy nghĩ cho tôi? Giang Hàn Yên, cô tại to mặt lớn đến thế à?”
Hướng Thu Vân đứng thẳng người dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhét hộp quà vào vòng tay của Giang Hàn Yên. Sau đó, ở trước mặt cô ta, ném mạnh cái tay nghe beats do cô ta tặng xuống đất, giảm nát tan tành. Cô quay người đi, nhanh chóng lau khoé mắt, dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người, cô đi về phía lớp học. “Hưởng Thu Vân, tình bạn sắp hơn năm năm của chúng ta, trong lòng của cô nhỏ bé đến thế sao?” Giọng nói nghẹn ngào của Giang Hàn Yên vang lên ở sau lưng. Đây là lần đầu tiên Hưởng Thu Vân nghe thấy Giang
Hân Yên hét lớn giữa đám đông, nhưng cô không dừng lại, vẫn sải bước đi về phía trước.
Chính vì Giang Hân Yên là người bạn thân mà cô quan tâm, nên cô mới không tài nào chấp nhận được. Họ đã làm bạn với nhau trong những năm nay, cô để tâm Vũ Hào biết mấy, Giang Hân Yên hiểu rõ hơn ai khác! “Cô nhất định muốn ép tôi sao?” Giang Hân Yên khá thất lễ hét lớn sau lưng cô.
Trong trường người qua kẻ lại, thỉnh thoảng sẽ có người nhìn về bên đây. Cả hai đều là học bá khoa khiêu vũ, đều là hoa khôi có tiếng của khoa, rất nhiều người biết đến.
Hướng Thu Vân mím chặt môi, với kẹo cao su dính trên mặt, không dừng bước lại mà còn nhanh hơn một chút so với ngày thường, trông khá thảm hại.
Thay đổi cảnh tượng, đã đến trước biệt thự nhà họ
Hướng
Màn đêm bao phủ mặt đất, ánh đèn rực rỡ trong những toà nhà xinh đẹp, trên cửa sổ phản chiếu những bóng người đang ăn uống linh đình.
Hướng Thu Vẫn đang ngồi trong chiếc siêu xe màu đỏ do anh của cô tặng. Trên trần, lưng và cả cái tay đang cầm vô lăng cũng đều là mồ hôi lạnh.
Trong đáy mất của cô đã nhuốm một lớp mờ mịt, lần thử dùng toàn bộ lực đạp phanh xe...
Vô dụng!
Vẫn là vô dụng
Cơn sợ hãi chiếm trọn trái tim, tay chân cô bủn rủn, đôi môi không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy dài hai bên má. Cô vẫn còn rất nhiều nguyện vọng chưa hoàn thành, không muốn chết như thế này!
Tút...
Tút..
Lúc này, tiếng rung của di động đột nhiên vang lên.
Hướng Thu Vân run tay, dùng tai nghe Bluetooth bắt máy, nước mắt không hề báo trước tràn ra, nói năng lộn xộn: “Anh... cứu em... hãy cứu em, em đang ở bên... bên ngoài, chiếc xe... chiếc xe không...
Khi vẫn chưa nói hết câu, trong biệt thự đột nhiên có một người đi ra.
Chiếc đầm dạ hội ngắn màu trắng làm tôn lên vùng eo lồi lõm rõ ràng của Giang Hân Yên, cô ta đã búi mái tóc dài lên, trông tri thức lại tao nhã. Lúc này, cô ta đang đi thẳng về phía chiếc xe thể thao.
Con người của Hướng Thu Vân co rút lại, trong khoảnh khắc gay cấn, cô hoàn toàn không suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp hạ cửa sổ xe xuống, không màng đến sự nguy hiểm cá nhân đưa nửa người ra, hét lớn với Giang Hân Yên: “Đừng qua đây, phanh xe đã hỏng rồi “Gió lớn quá nghe không rõ, Thu Vân, em mau nói lại lần nữa đi, bây giờ em đang ở đâu? Thế nào? Chiếc xe thế nào? Rốt cuộc em có chuyện gì vậy?” Giọng nói lo lắng của Hướng Quân vang lên trong tai nghe.
Giang Hàn Yên không dừng lại, giống như không nghe thấy những lời nói đó của cô vậy, đi về phía chiếc xe thể thao với tốc độ không đổi. “Đừng qua đây, mẹ kiếp cô đã nghe thấy chưa?” Chiếc xe thể thao chạy quả nhanh, gió thổi đau cả mặt của Hướng Thu Vân, mỗi nói một chữ cũng vô cùng khó khăn: “Xe của tôi hư rồi, đừng qua đây!
Vẫn không dừng lại.
Âm!
Trước một giây chiếc xe thể thao tông vào người, Hưởng Thu Vân nhìn thấy Giang Hân Yên nở nụ cười nhàn nhạt trên mặt, giống như đoá hoa sen nở ra tầng tầng lớp lớp, đẹp đến rung động lòng người, nhưng lại khiến cho trái tim của cô rơi xuống đáy vực trong chớp mắt.
Giang Hân Yên, dường như cố tình tông vào... “Là cô ta cố tình tông vào, không phải tôi, tôi không muốn giết người!” Hướng Thu Vân hét lớn một tiếng, ngồi dậy, lúc này mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc ban đầu, cô cho rằng Giang Hân Yên thất lễ tranh cãi với cô trong đám đông là vì quá kích động.
Nhưng trong cuộc sống ngục tù khô khan và khó khăn hai năm trời, cô mới biết rõ, Giang Hân Yên xảy ra tranh chấp với cô trong nơi công cộng, chẳng qua là làm nền cho việc cô muốn tông chết đối phương mà thôi.
Nơi chân trời xuất hiện một vệt trắng bạc, đang là lúc giao nhau của bóng tối và ánh sáng. Cô lau mồ hôi trên trán, chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, như thể đã chạy nửa vòng sản vậy.
Hướng Quân ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn cô, dưới đầu tóc bù xù như tổ quả là khuôn mặt tuấn tú đây sự đau khổ và tức giận: “Em mơ thấy cái gì? Tên họ Hạ bắt nạt em à?”
Anh ta nói rất chậm, trong giọng nói hơi khàn khi vừa mới tỉnh dậy, mỗi cầu đều nói đến vô cùng khó khăn. “Tại sao lại dậy sớm như vậy? Có phải tối qua uống rượu nên hôm nay đầu đau đến tỉnh dậy không?” Hướng Thu Vân né tránh ánh mắt của anh ta, rũ mắt xuống hỏi.
Hướng Quân hai tay chống đầu gối đứng dậy, do đã ngồi xổm quá lâu nên cái chân đã tế.
Anh ta lảo đảo một chút mới đứng vững, từ trong cổ họng bật ra một câu nói: “Em... có phải thường xuyên gặp ác mộng như vậy không?” “Anh bình thường không uống rượu, tối qua uống nhiều như thể có lẽ sẽ đau đầu đấy. Thời gian ngủ quá ngắn, đầu của Hướng Thu Vân đau đến muốn vỡ tung: “Ở đây có sữa, bưởi và chuối, anh chọn một món ăn tuỳ thích, sẽ thấy dễ chịu hơn.
Hướng Quân siết chặt nắm đấm, hơi thở có chút nặng nề: “Thu Vân. “Anh à, hôm qua anh đã quần quật gần nửa đêm rồi, em có chút mệt, muốn nghỉ ngơi thêm một lát” Hướng Thu Vân xoa vùng trán hơi đau, cơn mệt mỏi không thể che giấu đi được.
Thấy vậy, trong mắt của Hướng Quân đều là sự đau lòng: “Vậy em nghỉ ngơi cho thật tốt, anh đi mua thứ gì đó cho em ăn.
Anh ta dìu cô nằm xuống, đắp chăn cho cô, một người đàn ông xưa giờ luôn sơ ý, bây giờ lại nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài cửa.
Hướng Thu Vân thực sự rất mệt, nằm xuống không bao lâu thì đã ngủ say.
Không thể tránh khỏi, cô lại gặp ác mộng, khi cô hết lớn và tỉnh dậy thì trời đã sáng, mặt trời đang treo ở phía nam.
Triệu Phương Loan tao nhã ngồi trên ghế, mà Hướng Quân đầu tóc bù xù như tổ qua ngồi ở bên giường chăm sóc, bên cạnh đặt món ăn mang đi của hai nhà hàng, đang trừng mắt nhìn Hạ Vũ Hào ở bên cạnh Triệu Phương Loan. “Bác gái, tổng giám đốc Hạ. Con người của Hướng Thu Vân khẽ co lại, hai tay chống lên giường, ngồi dậy với tốc độ nhanh nhất.
Không biết bác gái và Hạ Vũ Hào đã đợi ở đây bao lâu rồi, cũng không biết vừa rồi cô gặp ác mộng, có nói năng lộn xộn hay không.
Hơn nữa... Hướng Thu Vân liếc nhìn Hướng Quân, cau chặt mày lại, lời nói dối tối qua của cô xem như chưa đánh đã tan, không biết Hạ Vũ Hào có làm khó anh trai hay không.