Hướng Thu Vân nói không hề nể tình chút nào.
Nghe tới đây nước mắt của Vu Tuệ Doanh lại lần nữa tràn mi. Bà ta nhìn con gái rồi nức nở nói: “Thu Vân, con thật... thật sự muốn chia rõ ranh giới với bố mẹ sao... “Nếu không phải mày làm bại hoại thanh danh nhà họ Hướng, mày nghĩ chúng tao sẽ tới cái nơi này tìm mày sao?” Hướng Bách Tùng cắt ngang lời bà ta, nhìn Hướng Thu Vân một cách vô cùng chán ghét rồi cứng rắn nói: “Hôm nay tao nói một câu: Mày nhất định phải rời khỏi club này, rời khỏi thành phố Bắc Hải, đồng thời vĩnh viễn không được quay về nơi này!”
Vu Tuệ Doanh nước mắt lưng tròng, kéo lấy ống tay áo ông ta: “Chỉ cần Thu Vân rời khỏi club này đã tốt rồi, vì sao anh còn muốn nó rời khỏi thành phố Bắc Hải? Con bé chỉ mới hai mươi tuổi, trong tay chỉ có một tấm bằng cấp ba. Anh đuổi con bé ra khỏi thành phố Bắc Hải thì nó ăn gì, uống gì?” “Mẹ chiều con hư!” Hướng Bách Tùng tức giận nhìn bà “Chính là bà đã dung túng nó một cách vô điều kiện, mới dạy nó thành ra cái dạng này!” Vu Tuệ Doanh không lên tiếng, chỉ có nước mắt lã chã rơi xuống. “Hướng Thu Vân, mày nghe rõ lời tạo chưa?” Hướng Bách Tùng lại quay sang nhìn Hướng Thu Vân, giống như đang nhìn thứ đồ vật bẩn thỉu gì đó.
Chu Hồng siết chặt tay, muốn đi lên nói giúp Hướng Thu Vân vài câu nhưng lại sợ đắc tội nhà họ Hướng quá hung ác. Cô ấy do dự mãi, đứng im không hề nhúc nhích.
Hướng Thu Vân cười phù một tiếng, giữa hai lông mày đều là sự trào phúng: “Tôi đã không còn là người của nhà họ Hướng. Tôi ở đâu, làm gì thì chủ tịch Hướng không có tư cách quản lý. Còn nữa, thành phố Bắc Hải không phải của nhà họ Hướng, ngài dựa vào cái gì mà bắt tôi rời đi?”
Thấy Hướng Bách Tùng lại sắp tức giận, Vu Tuệ Doanh lo lắng cho cơ thể của ông ta nên vội vàng tiến lên một bước rồi nói: “Thu Vân, con thân là một đứa con gái lại làm việc ở club Mộng Hương. Con biết người ngoài nói con như thế nào không? Coi như con nghe lời khuyên của mẹ, rời khỏi nơi này đi.”
Bà ta nói là lời khuyên nhưng đáy mắt đều là sự không đồng ý, thậm chí còn có quở trách và xấu hổ.
Nói cho cùng, thái độ của bà với việc Hướng Thu Vân làm việc ở club Mộng Hương thật ra cũng giống Hướng Bách Tùng, đều cảm thấy đứa con gái này mất mặt, xấu hổ. Chỉ là cách nói chuyện của bà có hơi uyển chuyển mà thôi.
Hướng Thu Vân nhìn vợ chồng hai người. Sự phẫn nộ, kiềm nén và đau đớn chạy tán loạn trong máu, dường như một giây sau, bọn chúng sẽ phá mạch máu và tuôn ra khỏi cơ thể.
Cô cười tự giễu, vừa oán hận vừa bất đắc dĩ: “Nếu không phải Hạ Vũ Hào dùng nhà họ Hướng để uy hiếp tôi, các người cho rằng tôi sẽ ở lại chốn như club Mộng Hương này ư?”
Biết rõ bản thân không nên ôm hy vọng với bố mẹ nhưng cô vẫn nhìn thẳng bọn họ, vẫn ôm một tia may mắn...
Ngộ nhỡ sau khi biết chân tướng, bọn họ sẽ bừng tỉnh hiểu ra, cảm thấy hổ thẹn với cô, yêu thương cô thì sao?
Mặc dù hy vọng như thế rất xa vời nhưng... nhưng dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của cô, ngỡ đâu, ngỡ đâu bọn họ vẫn còn một chút tình thân với cô thì sao? “Không biết hối cải!” Hướng Bách Tùng chỉ tay về phía cô, mặt tức thành màu đỏ tía, cơ thể không ngừng run lên: “Đối với loại người chỉ biết đòi tiền trong nhà, gây phiền phức thì ném cho người nhà xử lý như mày làm sao có thể chịu khổ vì nhà họ Hướng?” “Tao thấy rằng sau khi ra tù, mày không được về nhà họ Hướng, không có tiền tiêu xài, lại không có công việc tốt nên mới tới cái chỗ như club Mộng Hương để kiếm tiền nhanh! Bây giờ mày lại nói mày làm ở đây là vì nhà họ Hướng, thật sự nói dối không chớp mắt”
Những lời này như một chậu nước lạnh xối thẳng lên đầu Hướng Thu Vân. Cô rõ ràng đang đứng trong ký túc xá nhưng lại giống như mặc quần áo ướt đẫm mà đứng trong gió lạnh, cả người lạnh buốt, không hề có chút ấm áp.
Tới đây Chu Hồng lo lắng đi tới, nắm lấy tay cô rồi lắc lắc vài cái: “Hướng Thu Vân, cô... không sao chứ?”
Hướng Thu Vân lắc đầu, hất tay cô ấy. Cô đi tới trước mặt Vu Tuệ Doanh, thay đổi sắc mặt rồi khẽ hỏi: “Bà Hướng thì sao? Ngài và chủ tịch Hướng đều cảm thấy những gì tôi vừa nói đều là chém gió bịa chuyện, thêu dệt vô căn cứ sao?”
Vu Tuệ Doanh ngước mắt nhìn cô, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Hướng Bách Tùng một chút. Sau khi ấp úng nửa ngày, bà ta né ánh mắt cô mà nhỏ giọng: “Bố của con đã gặp nhiều người như vậy, sẽ không... sẽ không nhìn lầm người.” “Ồ!” Hướng Thu Vân cười một tiếng, nước mắt lập tức chảy xuống.
Cô thật ngốc, thế mà lại còn ôm hy vọng với bố mẹ.
Vu Tuệ Doanh thấy dáng vẻ cô như vậy, trong lòng bà ta vô cùng khó chịu như bị dao đâm: “Thu Vân, con nghe lời mẹ khuyên đi. Club Mộng Hương không phải nơi tốt, bây giờ con tuổi trẻ xinh đẹp vẫn có thể kiếm tiền ở đây, đến lúc con già rồi thì sao... “Chủ tịch Hướng và bà Hướng cơ trí hơn người, thật sự khiến người khác bội phục. Tôi còn tưởng lý do tôi vừa bịa ra có thể lừa hai người được đấy!” Hướng Thu Vân lau nước mắt đi, khỏe mỗi cong lên, ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ thì hoàn toàn không nhìn ra dấu vết cô đã khóc.
Bây giờ cô ở lại club Mộng Hương quả thật không phải vì nhà họ Hướng, chỉ là vì anh trai và chị dâu mà thôi, không liên quan đến bố mẹ.
Hướng Bách Tùng hừ một tiếng: “Ở tù hai năm, mày vẫn đến chết không thay đổi. Sớm muộn cũng có một ngày mày tự chơi đùa bản thân đến chết!” “Tự chơi đùa bản thân đến chết? Chẳng phải là ngài vì lợi ích mà ép con gái ruột mình đi chết sao?” Nghĩ đến những lời thím Lưu nói vào sinh nhật năm đó, khóe miệng Hướng Thu Vân càng lúc càng trào phúng hơn.
Hướng Bách Tùng lóe mắt lên, khó nói được lời gì.
Ngược lại, Vu Tuệ Doanh lại rất bất mãn với cô: “Thu Vận, con âm mưu giết người. Bố của con muốn bảo vệ con nhưng lại không thể. Hơn nữa, Hạ Vũ Hào còn yêu cầu bố con chọn giữ con và nhà họ Hưởng, bố con cũng là bất đắc dĩ nên mới từ bỏ con!” “Có đúng không, chủ tịch Hướng?” Hướng Thu Vân lạnh lùng nhìn Hướng Bách Tùng.
Vu Tuệ Doanh nhịn không nổi, đôi mắt sưng đỏ tràn đầy khiển trách: “Thu Vân, bản thân con làm sai, sao lại đẩy tất cả lên trên người bố con? Chẳng lẽ ngay cả thứ cơ bản nhất con cũng không có sao?” “Tôi thật sự nghe không nổi nữa!” Chu Hồng thay đổi sắc mặt, sau khi do dự một lát vẫn đứng bật dậy, phẫn nộ mà nói: “Trước đây Hướng Thu Vân làm công việc quét dọn, một ngày không nghỉ ngơi được mấy tiếng, làm việc gấp đôi người khác nhưng tiền lương vẫn thấp hơn. Đây chính là cách kiếm tiền nhẹ nhàng, nhanh chóng của các người sao?” “Nói câu không dễ nghe, ông Hướng, à không, ngay cả bà Hướng, tôi và Hướng Thu Vân không hề có quan hệ máu mủ nhưng còn đối xử với Hướng Thu Vân tốt hơn bố mẹ ruột như cả người. Không nói đâu xa, ít nhất tôi cũng không đi ngậm máu phun người như các người! Tôi thật sự nghi ngờ liệu các người có phải bố mẹ ruột của Hướng Thu Vân hay không!”
Nhà họ Hướng có cơ nghiệp lớn, tuy rằng so ra kém nhà họ Hạ nhưng cũng là nhà quyền quý có tiếng tăm lấy lừng ở thành phố Bắc Hải.
Lại thêm chuyện Hướng Bách Tùng làm từ thiện nhiều năm, hai vợ chồng bọn họ bất luận trong giới thượng lưu hay người bình thường đều có địa vị cực cao, chưa từng bị mắng đi mắng lại như Chu Hồng làm với bọn họ.
Lúc này Vu Tuệ Doanh trước nay ôn nhu, chưa bao giờ quát người khác ở bên ngoài đã tức giận nói không nên lời.
Sắc mặt Hướng Bách Tùng cũng không dễ nhìn nhưng gia giáo lại không cho phép ông ta cãi nhau với một người thế hệ sau. Ông ta phẫn nộ vô cùng, hừ lạnh một tiếng, không muốn tiếp tục dây dưa với hai người Hướng Thu Vận mà Chu Hồng. “Tao tử tế khuyên năm nhưng mày không nghe, đừng trách tạo ra tay ác độc!” Ông ta nói xong thì xoay người rời đi.