“Hạ Vũ Hào, tôi hoàn toàn không cố ý làm Giang Hân Yên bị thương, tại sao anh cứ không tin? Hai năm nay, mỗi ngày tôi đều sống không chết. Hai năm sau, anh lại một lần nữa phá huỷ hy vọng của tôi, mạng sống của Giang Hân Yên là mạng, còn mạng sống của Hương Thu Vân tôi đây thì không phải là mạng sao!”
Đây là lần đầu tiên cô ta khóc kể từ khi ra tù, không có kêu gào than khóc, chỉ là nước mắt không ngừng chảy xuống. Hạ Vũ Hào nhíu mày nhìn cô, hai năm trước khi Hướng Thu Vân khóc lóc giải thích với anh nhưng trong lòng của anh không hề có bất kỳ cảm xúc nào cả, nhưng hai năm sau, khi anh ta nhìn cô khóc thì cảm thấy buồn bực vô cùng.
Tâm trạng dao động thất thường như vậy khiến anh mím chặt lấy môi, anh nhìn đôi mắt đỏ ngầu đang khóc của cô ta, nhíu mày nói:
“Hướng Thu Vân, đừng suốt ngày cứ nghĩ đến đầu xuôi đuôi lọt, chính vì cô như vậy nên cho dù có chết cũng sẽ xuống địa ngục, định sẵn không thể lên thiên đàng”
“Nhưng nếu trong địa ngục không có anh và Giang Hân Yên thì đó đối với tôi mà nói chính là thiên đàng. Mà bây giờ ở nhân gian này, vì có anh nên mới là địa ngục!” . Bạn đang đọc truyện tại ( T R Ц м t r ц у e n .o rg )
Lúc này, cửa thang máy “ting” một tiếng rồi mở ra.
“Được, tốt lắm” Hạ Vũ Hào giận quá hoa cưới, siết chặt lấy cánh tay của cô và kéo cô ra khỏi thang máy.
Quản lý bộ phận vệ sinh khi nhìn thấy Hạ Vũ Hào thì liền vui mừng, nhưng khi nhìn thấy người bị anh kéo lấy thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, vội đi lên nói:
“Tổng giám đốc Hạ, có chuyện gì vậy? Có phải cô ta đã khiến anh không vui không?”
“Cút!”
Quản lý bộ phận vệ sinh bị ánh mắt đó làm cho kinh ngạc, lập tức sợ hãi không dám bước đến.
Chân của Hương Thu Vân rất đau và dạ dày cũng khó chịu, anh chân dài sải rộng, cô hầu như là bị anh ta kéo đi, cho đến khi cô bị anh kéo vào trong một căn phòng.
Sau đó, cô bị anh ném xuống dưới đất.
“Anh Vũ Hào? Anh có ở trong phòng không?” Ngay cả khi tan thành tro bụi thì Hướng Thu Vân cũng có thể nhận ra giọng nói này, cô ngẩng đầu lên nhìn Hạ Vũ Hào thì thấy sắc mặt của anh vẫn như thường, Anh giơ chân lên định đi mở cửa, cô sững sờ bèn đưa tay ra kéo lấy ống quần của anh
“Tôi không muốn nhìn thấy cô ta”
Hạ Vũ Hào cau mày lại, thấy sắc mặt trắng bệch của cô ta, tưởng rằng cô ta rụt rè, vừa đang định nói gì đó thì thấy cánh cửa đã được mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên TruyệnApp