Tàn Độc Lương Duyên

Chương 212: Chương 212: Ông cho rằng tôi vẫn là con ngốc như lúc trước ư?




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********

“Năm mơ!” Hướng Thu Vân đứng trước mặt ông ta, ngửa đầu nhìn người ba mà mình đã từng vô cùng ngưỡng mộ, gần giọng nói: “Khi tôi không còn giá trị để ông lợi dụng thì ông lại vội vàng phải sạch quan hệ với tôi, khi tôi có giá trị lợi dụng ông lại muốn nhận tôi làm con gái ông thêm lần nữa

Cô nằm chặt tay thành quyền, gần từng chữ: “Hướng Bách Tùng, làm gì có chuyện tốt như vậy? Ông cho rằng tôi vẫn là con ngốc như lúc trước sao?” “Mày... Hướng Bách Tùng giơ tay chỉ vào cô, mặt mày tái mét.

Hướng Thu Vân bắt lấy ngón tay của ông ta, cưỡng ép đè xuống, khỏe miệng cong lên nói: “Ở đây nhiều người như vậy, ông không sợ tôi làm ầm ĩ lên hủy hoại thanh danh của ông sao?”

Cô đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào đối với người ba ruột này của mình rồi, chẳng qua cô không muốn khiến anh trai của cô bị người ta soi mói, chỉ chỉ trỏ trò vì là con trai của ba thôi.

Hướng Bách Tùng trợn trừng mắt nhìn cô, cắn răng rút ngón tay từ trong tay cô ra, mặt đỏ bừng lên vì tức giận. “Còn nữa, Hạ Vũ Hào đang nhìn về hướng này đấy, nếu ông còn không chịu đi, ông có nghĩ đến chuyện anh ấy sẽ nghĩ rằng ông đang bắt nạt hay uy hiếp tôi không?” Hướng Thu Vân nói.

Hướng Bách Tùng nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, Hạ Vũ Hào đang bị một đám người vây quanh, lúc này anh cũng đang nhìn về phía bên này. Anh vẫn đang nói chuyện với mọi người, trên gương mặt tuấn tú vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, có điều khi nhìn về phía bên này ánh mắt anh hơi lạnh, phảng phất nét khó chịu.

Giữa lúc đao quang hỏa thạch đột nhiên Hướng Bách Tùng hiểu ra:

Vì sao lần trước ông ta cảm thấy chắc chắn anh sẽ hợp tác với mình nhưng cuối cùng lại không thành, vì sao khi con trai gây rối ở câu lạc bộ Hạ Vũ Hào lại dùng công phu sư tử ngoạm muốn nhà Hướng giao ra mảnh đất ở thành phố G, vì sao tập đoàn Hạ Thiên lại đem mảnh đất đó đi đấu giá mà không đồng ý giao cho nhà họ Hướng...

Giờ phút này, những vấn đề đó dường như đã có lời giải thích...

Để ngăn cản Hạ Vũ Hào trả thù nhà họ Hướng vì chuyện Hướng Thu Vân gây ra nên ông ta đã cố ý đối xử lạnh lùng với Hướng Thu Vân trước mặt Hạ Vũ Hào.

Mà những chuyện xảy ra lúc trước hình như cũng là ông ta nhấn mạnh thái độ của mình đối với đứa con gái phản nghịch trước mặt Hạ Vũ Hào, tỏ vẻ không muốn có quan hệ gì với cô.

Trong chốc lát, Hướng Bách Tùng đã suy nghĩ rất nhiều, ông ta hối hận đến nỗi ruột gan xanh tím. Mấy chuyện ông ta làm đúng là tiền mất tật mang! “Hướng Bách Tùng, ông làm sao vậy?” Vu Tuệ Doanh thấy ông ta bất động cả buổi, sắc mặt cũng không được tốt liền vội vàng hỏi: “Có phải bị bệnh rồi không?”

Hướng Thu Vân “xùy” một tiếng: “Đúng là phát bệnh rồi, bệnh si tâm vọng tưởng.” “Tôi không sao” Hiếm khi thấy Hướng Bách Tùng không nổi giận vì lời nói của cô, ông ta nhìn Hướng Thu Vân, thái độ hiền lành, chân thành nói: “Ba biết rõ hai người làm ba mẹ như chúng ta đã khiến lòng con rét lạnh, là do chúng ta không đúng”

Mấy ngày nay Vu Tuệ Doanh thấy chồng và con gái mình cãi nhau nên trong lòng rất khó chịu, giờ phút này thấy chồng mình nhận sai, mắt bà ấy lấp lánh ánh nước, nghẹn ngào nức nở vài tiếng. “Ba không sao, cũng không dám cầu xin con có thể tha thứ cho ba nhưng dù sao chúng ta cũng là ba mẹ của con, nhà họ Hướng cũng là nhà của con, nếu như có chuyện gì khó xử con còn có thể nói với người trong nhà” Hướng Bách Tùng khẽ thở dài một cái, vươn tay ra định vỗ vai Hướng Thu Vân.

Nhưng khuôn mặt Hướng Thu Vân không lộ ra chút cảm xúc nào mà lui về sau một bước, tránh sang một bên không để ông ta đụng vào.

Đơn giản là vì bây giờ cô có giá trị lợi dụng nên ông ta lập tức thay đổi thái độ, điều này chỉ càng khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Hướng Bách Tùng lo rằng nếu thể hiện thái quá sẽ khiến Hướng Thu Vân có phản ứng ngược lại nên tỏ vẻ mình là người cha hiền lành, an ủi cô vài câu sau đó lôi kéo Vu Tuệ Doanh đang đỏ hoe mắt đi ra. Nhưng mà lúc sắp rời đi lại để cho con trai và con dâu ở lại gắn kết tình cảm với cô. “Em không cần để ý đến mấy lời ông ta nói!” Khuôn mặt Hướng Quân vô cùng bình tĩnh, anh ta đẩy xe lăn đến trước bàn, cầm cốc Champagne mà khi nãy Hướng Thu Vân vừa nhấp một ngụm lên, rót hết vào trong bụng: “Ông ta cũng chỉ vì thấy tên khốn nạn Hạ Vũ Hào kia thân mật với em nên mới đối xử tốt với em thôi!”

Lâm Quỳnh Chi liếc mắt nhìn anh ta còn chưa được tháo thạch cao xuống, xem thường mà nói: “Mãi mới thông minh được một lần. Như thế này là té gãy chân nhưng đầu óc lại lành lặn phải không?”

Hướng Quân: “..” “Anh, chân tay anh còn chưa khỏi sao lại đến đây?

Làm vậy có khiến quá trình hồi phục bị chậm lại không?” Hướng Thu Vân hỏi. Hướng Quân lơ đễnh, tỏ ra không sao cả, nói: “Chậm trễ cái rắm ấy, cho dù hai cái tay với hai cái chân đều bị ngã gãy hết thì anh của em còn có Kim Chung Tráo hộ thân, không sao đâu!” “Cái anh đang nói là Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam đấy à?” Nhậm Gia Hân hưng phấn đến nỗi hai mắt sáng lấp lánh: “Có phải anh cũng đọc mấy tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung không?”

Hướng Thu Vân: “...”

Nhậm Gia Hân luôn chú ý đến mấy thứ rất kỳ lạ.

Hướng Quân không có hứng thú với mấy cái tiểu thuyết võ hiệp niên đại đó, chẳng qua lúc anh ta thấy buồn chán thì đã lên mạng xem qua mấy tiểu thuyết huyền huyễn. Hai người có chung chủ đề lập tức ngồi tranh luận kịch liệt xem tiểu thuyết võ hiệp hay hơn hay tiểu thuyết huyền huyễn hay hơn. “Bác sĩ nói sẽ sớm khỏi thôi, qua một khoảng thời gian nữa là có thể tháo thạch cao rồi, em đừng lo lắng” Lâm Quỳnh Chi coi thường nhìn tên ngốc kia: “Anh ấy cứ lo em ở đây sẽ bị tổng giám đốc Hạ ngược đãi nên có ngồi xe lăn cũng đòi tới đây, nếu không phải vì em thì loại đám cưới vô nghĩa này nhất định anh ấy sẽ không đến.”

Chồng của cô ấy thuộc vào loại người chết vì sĩ diện, khoảng thời gian trước anh ta nằm trên giường đến nỗi đầu muốn mọc cả cỏ rồi, cô ấy nói để cô ấy đẩy xe lăn cho anh ta ra ngoài đi dạo nhưng anh ta mặc kệ, ngại bộ dạng mình ngồi xe lăn khó coi.

Kết quả lần này vì muốn gặp Thu Vân còn không phải ngồi xe lăn đi sao?

Nghe vậy Hướng Thu Vân cảm thấy yên tâm hơn.

Không lâu sau đó Hạ Vũ Hào cầm chiếc ly đế cao chỉ còn lại một ít rượu vang đỏ bước tới. Anh nhìn kỹ sắc mặt của Hướng Thu Vân, thấy cô không có biểu hiện phẫn nộ hay tức giận mới thu hồi ánh mắt. “Yaaaaaaaa, tôi ăn no vỡ bụng rồi!” Anh nhìn thoáng qua, Nhậm Gia Hân đang cười hihi làm loạn lập tức thay đổi sắc mặt, ôm bụng híp mắt nói: “Ai da, không được không được rồi, tôi phải đi WC rồi! Hướng Thu Vân, tôi đi trước đây!”

Hướng Thu Vân vừa “ừ” một tiếng cô ta đã chạy nhanh như thỏ, lúc chạy trốn cũng không biết phải giả bộ một chút, trực tiếp buông tay ra khỏi bụng rồi chạy.

Hướng Quân liếc xéo Hạ Vũ Hào, nặng nề hừ một tiếng, vuốt thẳng mặt cũng không thèm nể nang gì. “Tổng giám đốc Hạ” Lâm Quỳnh Chi vội ho khan một tiếng, nhéo vào lưng Hướng Quân một cái: “Vết thương của ngài đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Hạ Vũ Hào đặt ly đế cao lên trên mặt bàn, ý tứ sâu xa nhìn sang Hướng Thu Vân: “Khá tốt.”

Lẽ ra nên khỏi lâu rồi nhưng mà có mấy lần Hướng Thu Vân cố ý lấy cùi chỏ huých vào miệng vết thương của anh khiến miệng vết thương bị rách tung ra mấy lần, bây giờ cũng chỉ mới lành lặn chút xíu mà thôi, để khỏi hẳn còn phải mất thêm một khoảng thời gian nữa.

Hướng Thu Vân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, coi như không thấy được ánh mắt liếc sang đây của anh. “Lúc ấy cũng là bởi vì muốn cứu Thu Vân nên tâm tình của Hướng Quân vô cùng kích động, vì vậy anh ấy mới gây ra mấy chuyện hoang đường như thế. Trong khoảng thời gian này anh ấy cảm thấy rất áy náy, hối hận vì ngày đó đã quá kích động, luôn muốn tìm một cơ hội xin lỗi ngài Hạ.”

Lâm Quỳnh Chi trừng mắt nhìn Hướng Quân, nói: “Vừa hay bây giờ tổng giám đốc Hạ cũng ở đây, không phải anh vẫn luôn muốn xin lỗi sao? Nói xin lỗi đi.” “Tôi rất là hối hận!” Hướng Quân nghiến răng nghiến lợi nói: “Hối hận vì ngày đó vẫn chưa khiến cậu...

Lâm Quỳnh Chi dùng sức nhéo anh ta nhưng anh ta vẫn cố cắn răng nói ra chữ “chết”. “Hướng Quân, Hướng Quân... Lâm Quỳnh Chi thấy ánh mắt lạnh lùng của Hạ Vũ Hào thì ngượng ngùng cười cười, còn định giúp Hướng Quân giải thích hai câu nhưng thật sự không nghĩ ra được câu gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.