Tàn Độc Lương Duyên

Chương 162: Chương 162: Sao có thể so tính toán với thương nhân?




Hạ Vũ Hào lướt qua Lục Thanh Sơn, tầm mắt anh rơi vào trên người Hướng Thu Vân. Chỉ nhìn được một lát thì bác sĩ đẩy cô ra khỏi phòng bệnh, ngay sau đó biến mất trong tầm mắt của anh. “Mạo muội xin hỏi một câu, nghe nói không lâu trước đây tổng giám đốc Hạ còn từ chối lời mời tự tiến cử mình của cô Hướng, sao bây giờ lại... Lục Thanh Sơn không nói tiếp, chỉ xoay người nhặt áo đã bị xé rách, ý ở ngoài lời rất rõ ràng.

Cầm lấy quần áo bệnh nhân từ tay anh ta, Hạ Vũ Hào khẽ nhíu mày, chẳng muốn giải thích thêm, chỉ bước sang trái hai bước định vòng qua anh ta.

Tuy nhiên, Lục Thanh Sơn liền bước qua trái hai bước để chặn đường anh. “Phiền bác sĩ Lục nhường đường một chút.” Hạ Vũ Hào khách sáo nói, nhưng trong mắt đã hiện lên tia lạnh lẽo. “Tôi không thể nhường được.” Bên khóe miệng Lục Thanh Sơn lộ ra lúm đồng tiền rất nhạt, có vẻ như đang châm biếm: “Một người có thể giở trò cầm thú với bệnh nhân, ai biết đến phòng cấp cứu sẽ làm ra chuyện gì nữa!”

Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn anh ta, đáy mắt từ từ ngưng tụ thành băng. “Tổng giám đốc Hạ muốn tôi tiếp tục điều trị chân cho cô Hướng, tốt nhất anh nên nghe lời tôi.” Lục Thanh Sơn chỉ cái ghế ngồi: “Cứ ở lại đây, dù sao anh đến phòng cấp cứu cũng không giúp được gì, dù giúp đỡ chỉ gây thêm phiền phức mà thôi”

Hạ Vũ Hào mím môi lại nhìn theo hướng Hướng Thu Vân rời đi, năm ngón tay hơi siết lại rồi buông ra, sau đó lại siết lại, cuối cùng vẫn rút chân về.

Có điều anh không ngồi xuống mà chỉ nhìn Lục Thanh Sơn và nói: “Thái độ của bác sĩ Lục đối với Hướng Thu Vân, hình như đã vượt qua giới hạn bác sĩ với bệnh nhân.” “Không phải hình như, là chắc chắn. Ánh mắt Lục Thanh Sơn tối sầm, lúm đồng tiền càng sâu hơn: “Bác cả đã dặn dò tôi phải chăm sóc cô Hướng thật tốt, nhất là lúc có tổng giám đốc Hạ ở đây. Nếu cô Hướng xảy ra vấn đề gì thì bác cả sẽ lột da tôi mất” “Chỉ vậy sao?” Hạ Hàn Xuyên như có điều muốn hỏi. Lục Thanh Sơn nhíu mày, hỏi vặn lại: “Chứ thế nào?”

Không khí trong phòng bệnh giống như bị đè nén, bầu không khí hết sức ngột ngạt.

Hạ Vũ Hào cầm cái áo bị xé rách, dời mắt không nhìn Lục Thanh Sơn nữa, sải bước đi ra ngoài.

Lục Thanh Sơn nhíu chặt mày, đứng chặn trước mặt Hạ Vũ Hào lần nữa, cất giọng nặng nề: “Tổng giám đốc Hạ không nghe lời khuyên của tôi khăng khăng muốn đi ra ngoài, Anh không sợ tôi sẽ dừng điều trị chân cho cô Hướng à?”

Hạ Vũ Hào lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, nhíu mày, sau đó bắt lấy cánh tay rồi vật anh ta ngã xuống đất bằng cú ném qua vai.

Lục Thanh Sơn chậm rãi vịn mặt đất để ngồi dậy, xoa xoa cơ thể đau nhức, nở nụ cười giễu cợt: “Xem ra tổng giám đốc Hạ cũng không quan để ý tới chân của cô Hướng” “Anh không chữa chân cho Hướng Thu Vân, thím Lưu sẽ lột da anh. Hạ Hàn Xuyên duỗi tay ra và kéo anh ta lên.

Lục Thanh Sơn phủi phải cái mông bị ngã đau đớn, cười bất lực, lời nói hòa hoãn đi rất nhiều: “Bàn về tính toán, quả nhiên người làm bác sĩ không thể tính toán như vậy.”

Anh ta nhìn Hạ Vũ Hào rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, nếu tổng giám đốc Hạ muốn tốt cho cô Hướng, đừng chọc cô ấy kích động, điều này không tốt với sức khỏe. “Cảm ơn. Lần này Hạ Vũ Hào không nhìn anh ta nữa, chỉ nói ngắn gọn một câu rồi cầm chiếc áo rách nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh.

Lục Thanh Sơn nhìn theo bóng lưng anh, giơ tay lên xoa nhẹ bả vai vừa bị ngã đập, đau đến nhíu chặt mày. Anh ta thở dài, nhớ tới mấy lời dặn dò hết lần này đến lần khác của thím Lưu cũng thấy hơi e dè, cuối cùng vẫn đi theo.

Bên ngoài phòng cấp cứu có chỗ ngồi, sau khi Lục Thanh Sơn đến thì ngồi xuống nhưng Hạ Vũ Hào vẫn đứng, đôi mắt tối tăm u ám chẳng biết đang suy nghĩ điều gì, nét mặt trông có vẻ đau đớn, cam chịu.

Lach cach, lach cach.

Tiếng giày và chân va chạm với nhau, sau đó lại ma sát với mặt đất đột ngột vang lên, nghe có chút kì lạ.

Hạ Vũ Hào vẫn dán mắt vào cửa phòng cấp cứu không nhúc nhích, còn Lục Thanh Sơn thì quay lại nhìn.

Một thanh niên trông khá đẹp trai ngoại hình có vài nét giống với Hướng Thu Vân, trong quần áo bệnh nhân với một cánh tay và một bàn tay bị bó bột, đang nhảy cà nhắc về phía phòng cấp cứu bằng bên chân không bị thương. Chân anh ta đạp lên một chiếc dép nên tư thế nhảy rất kỳ quặc.

Một cô gái đang lon ton đuổi theo sau lưng anh ta: “Hướng Quân, anh đi chậm một chút là anh chết à. Hay là anh không cần đôi chân này nữa. “Em nhanh lên đi. Lúc nãy y tá nói Thu Vân bị tức đến nỗi phải vào cấp cứu rồi. Ai biết tên khốn đó lại làm ra chuyện tốt gì nữa.. Hướng Quân nhảy nhanh quá bị vấp phía trước, cả người cả nạng cùng ngã xuống đất.

Hạ Vũ Hào nghe thấy tiếng Hướng Quân bị ngã mới quay đầu lại. Anh nhướng mày, đi đến mấy bước rồi chìa tay ra trước mặt anh ta. “Hừ!” Hướng Quân nặng nề khịt mũi, không thèm nhìn anh mà quay lại hò hét Lâm Quỳnh Chi ở phía sau: “Tên què này còn chạy nhanh hơn em đây này!”

Lâm Quỳnh Chi lon ton chạy tới, ra vẻ rất lịch sự mà nói với Hạ Vũ Hào: “Không dám làm phiền Tổng giám đốc

Hạ. Xin cảm ơn.”

Cô ấy cố gắng đỡ Hướng Quân lên nhưng không thể đỡ nổi nên bực mình mắng: “Xuất viện về thì làm ơn giảm cân đi!” “Nếu Thu Vân xảy ra chuyện gì, còn lo anh không giảm cân được sao. Anh chết luôn ở cái bệnh viện chết giẫm này còn được!” Lúc nói câu này, mắt Hướng Quân nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ Hào tràn đầy căm hận.

Mắt Lâm Quỳnh Chi trở nên u ám. Cô ấy không nói tiếng nào chỉ nghiến răng mà cố đỡ Hướng Quân lên.

Yết hầu của Hạ Vũ Hào trượt lên xuống. Anh cũng không cố nài ép nữa mà quay trở về phòng cấp tiếp tục nhìn thẳng vào cửa phòng cấp cứu. “Cậu Hướng bị thương thế này hay là trở về nghỉ ngơi trước đi.” Lục Thanh Sơn tiến lên giúp đỡ, cuối cùng cũng đỡ được Hướng Quân đứng lên mà không làm anh ta bị thương. “Cảm ơn bác sĩ.” Lâm Quỳnh Chi nói.

Bản thân là bác sĩ nên Lục Thanh Sơn ghét nhất là những người xem thường sức khỏe của bản thân, vì thế đối với vợ chồng Hướng Quân Lâm Quỳnh Chi, thực sự là anh ta không có thiện cảm: “Không cần khách sáo. Tôi cũng chỉ lo nếu cậu Hướng xảy ra vấn đề gì thì cuối cùng lại liên lụy đến bác sĩ điều trị cho anh ấy mà thôi”

Nếu là mọi khi, Hướng Quân nhất định sẽ kiếm chuyện với Lục Thanh Sơn, nhưng bây giờ trong lòng anh ta chỉ nghĩ đến Hướng Thu Vân nên không thể quan tâm gì khác.

Anh ta khó nhọc nhảy đến trước mặt Hạ Vũ Hào, nhìn thẳng vào mặt Hạ Vũ Hào. Đột nhiên anh ta ưỡn người, dùng một tư thế khá kỳ quái để quỳ xuống rồi thẳng lưng lên: “Hạ Vũ Hào, Hướng Quân này cả đời chưa từng cầu xin ai, nhưng hôm nay xem như tôi cầu xin anh. Anh hãy làm ơn buông tha cho Thu Vân được không?”

Lông mày Hạ Vũ Hào cau nhẹ đến gần như không thấy. Anh cúi xuống đỡ cánh tay đang bị thương của Hướng Quân.

Nếu như bình thường thì đã có thể nâng Hướng Quân lên, nhưng hôm nay Hướng Quân kiên quyết quỳ gối, hơn nữa trên người đang bị bỏ bột. Hạ Vũ Hào không thể miễn cưỡng kéo anh ta đứng dậy. Hai người nhất thời cứ giữ nguyên tư thế như vậy.

Hướng Quân quỳ gối, mắt đỏ ngầu chứa đầy uất hận và bất lực: “Tôi đúng là giống như những gì người khác nói, chỉ là thứ cậu ấm vô dụng. Ngoại trừ ăn no rồi chờ chết thì chả biết làm cái gì, cũng không hiểu được suy nghĩ của loại người giỏi giang như các anh. “ “Nhưng mỗi người chỉ có một sinh mạng thôi mà Hạ Vũ Hào. Anh tỉnh lại xem Thu Vân nó đã vì anh suýt chết mấy lần rồi? Cho dù con bé có không đúng chỗ nào, khiến anh không vui cỡ nào thì cũng nên hả giận rồi chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.