Tàn Độc Lương Duyên

Chương 215: Chương 215: Sau khi trở về mặc cho một mình anh xem




Đôi mắt Hạ Vũ Hào nhìn xuống tay của Hướng Thu Vân, anh đưa tay ôm ngang hông cô, hơi dùng sức đã kéo được cô vào trong lòng: “Nếu xin lỗi là xong thì còn cần cảnh sát làm gì nữa?”

Hướng Thu Vân bất ngờ bị anh kéo vào trong lòng, bên tai là tiếng tim đập trầm ổn của anh, cô vô thức mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn anh. “Làm sao vậy?” Hạ Vũ Hào cúi đầu nhìn xuống gương mặt kinh ngạc của cô, đôi mắt hơi lóe lên, rất tự nhiên củi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô.

Trong con người Hướng Thu Vân phản chiếu bóng hình của anh, cô nhíu mày buông tay anh, muốn đẩy anh ra.

Nhưng lực đạo của Hạ Vũ Hào rất lớn, cánh tay rắn chắc giam cầm vòng eo của cô không bị lay động tí nào, đột nhiên anh thốt lên một câu: “Được rồi, đừng nóng giận, nếu em thật sự ưa thích bộ váy ngắn đi dự tiệc đó thì sau khi trở về mặc cho một mình anh xem là được.”

Hướng Thu Vân: “...”

Cô quay đầu lại nhìn sắc mặt Giang Hân Yên khó có thể che giấu sự khó chịu, mấp máy môi, cô vòng tay lên cổ Hạ Vũ Hào rồi dựa sát vào lồng ngực anh: “...Được thôi.”

Giang Hân Yên nhìn hai người ôm ôm ấp ấp, không còn cách nào để duy trì nụ cười trên mặt.

Cô ta ho nhẹ một tiếng, nói: “Em cũng có thể hiểu được lời anh Vũ Hào, cô Lâm nói chuyện kiểu đó quả thực... có chút quả đáng, nếu anh Vũ Hào thật sự cảm thấy bất mãn với cô ta, anh muốn làm gì em cũng sẽ không ngăn cản đâu. “Không phải cô không ngăn cản là vì đang ước Hạ Vũ Hào sẽ làm gì đó sao?” Hướng Thu Vân nằm trong lồng ngực của Hạ Vũ Hào, cả người chỗ nào cũng thấy căng thẳng nhưng lại bày ra bộ dạng cười nói rất tự nhiên với Giang Hân Yên: “Có điều phải khiến cô thất vọng rồi, tôi và Hạ Vũ Hào rất rộng lượng nên không muốn so đo mấy chuyện mà cô Lâm đã làm.

Giang Hân Yên khế cần môi, trên mặt tràn ngập sự cô đơn: “Tôi cũng chỉ muốn tới xin lỗi thay cô Lâm mà thôi, tại sao qua miệng cô, tôi lại...

Cô ta nở nụ cười chua xót, không nói hết câu. “Hướng Thu Vân, cô đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!” Giang Minh Thắng nhìn Hạ Thu Vân nép vào lồng ngực của Hạ Vũ Hào chỉ hận không thể kéo cô ra: “Hân Yên có lòng tốt thay Lâm Tuyết Nghi giải thích với cô, thái độ của cô như thể là đang có ý gì?!”

Giang Hân Yên kéo ống tay áo của anh ta, cười khổ nói: “Anh ơi, đừng nói nữa, dù sao cũng là do cô Lâm làm sai trước. “Lỗi của cô ta tại sao lại đổ lên đầu em chứ?” Giang Minh Thắng nói một câu với cô ta rồi quay đầu nhìn Hướng Thu Vân không tỏ ra hối lỗi chút nào, cũng không biết là đang giận dữ hơn hay là ghen tị hơn. “Hôn sự giữa nhà họ Hạ và nhà họ Giang đã được người lớn giữa hai nhà quyết định rồi. Hướng Thu Vân, cô thực sự muốn công khai làm kẻ thứ ba để bị mọi người phỉ nhổ sao?”

Hướng Thu Vân đã nghe qua không ít mấy lời khó nghe hơn thế này, cô nhìn Giang Minh Thắng cười cười rồi lại chui vào trong ngực Hạ Vũ Hào, cố ý nói: “Quan hệ thông gia giữa hai nhà thôi mà, Hạ Vũ Hào cũng không thích cô Giang, vả lại Hạ Vũ Hào ở bên tôi mới là tốt nhất, cô Giang mới là kẻ chen chân vào tình cảm giữa hai người chúng tôi mới đúng

Lời này là nói cho Giang Minh Thắng nghe nhưng Hướng Thu Vân lại nhìn về phía Giang Hân Yên, thấy khuôn mặt bình thường vẫn luôn treo nụ cười duyên dáng, hoàn mỹ giờ đã mất bình tĩnh, khóe miệng cô lại càng cong hơn.

Cô chỉ muốn khiến Giang Hân Yên thấy kinh tởm! “Hướng Thu Vân, cô... cô có biết xấu hổ hay không?!”

Giang Minh Thắng tức giận nắm chặt tay thành quyền, trên cổ đều là gân xanh.

Hạ Vũ Hào vẫn luôn cúi đầu nhìn Hướng Thu Vân, nghe thấy lời này thì ngước mắt lên nhìn, đáy mắt kết thành băng: “Giang Minh Thắng, anh nên nói chuyện cho thỏa đáng hơn một chút” “Lẽ nào lời tôi nói không đúng sự thật?” Giang Minh Thắng chế nhạo: “Đang đứng trước mặt vị hôn thê mà lại không đàng hoàng, đi ôm ôm ấp ấp một người phụ nữ khác, tổng giám đốc Hạ nghĩ nhà họ Giang chúng tôi dễ bắt nạt phải không?”

Hạ Vũ Hào lạnh nhạt “hừ” một tiếng: “Giang Minh Thắng, sao anh lại cho rằng tôi đang bắt nạt nhà các người?” “Anh trai, anh bớt nói vài lời đi” Giang Hân Yên khẽ thở dài, cay đắng nhìn Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hảo, quay đầu xe lăn rời đi: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi”

Giang Minh Thắng không muốn đi, Giang Hân Yên cầu xin nói: “Anh ơi, cứ coi như... cho em chút tôn nghiêm cuối cùng đi” “Hướng Thu Vân, ngồi tù hai năm rồi chẳng những không biết hối cải mà còn chen chân vào hôn nhân của Hân Yên, sớm muộn gì cô cũng gặp báo ứng!” Giang Minh Thăng nghiến răng nghiến lợi nói.

Đôi mắt Hạ Vũ Hào tối sầm lại, đang muốn mở miệng thì Hướng Thu Vân đã nói trước một bước: “Báo ứng?”

Cô cười khế một tiếng, nhìn sang Giang Hân Yên, chỉ tay vào cô ta: “Tôi cũng tin báo ứng sớm muộn gì cũng tới, kẻ có tội thật sự rồi sẽ gặp báo ứng.” “Cô có ý gì?!” Khuôn mặt tuấn tú của Giang Minh Thắng tái mét.

Hướng Thu Vân: “Ý trên mặt chữ”

Lúc này có người chạy tới gọi Giang Minh Thắng và Giang Hân Yên, anh em bọn họ không ở lại thêm nữa, mang tâm tư khác nhau rời đi. “Thực sự không muốn làm gì Lâm Tuyết Nghi đó sao?” Lời Giang Minh Thắng nói cứ luôn văng vẳng bên tai, Hạ Vũ Hào mím chặt môi, cởi bỏ một cúc áo sơmi, ngón tay đặt trên mặt bàn gõ nhẹ vài cái.

Hướng Thu Vân cười mỉa mai, cầm một ly rượu vang đỏ từ khay của nhân viên phục rồi đổ vào trong miệng. “Phải ăn chút gì đó trước khi uống” Hạ Vũ Hào cầm lấy ly rượu vang đỏ trong tay cô rồi đặt lên trên mặt bàn, sau đó cầm một miếng bánh ngọt đưa tới bên miệng cô.

Hướng Thu Vân nhận lấy miếng bánh ngọt rồi tiện tay đặt lên trên mặt bàn: “Không cần. Nếu thật sự cảm thấy có lỗi với tôi thì làm ra mấy chuyện gì đó với Giang Hân Yên hoặc nhà họ Giang ấy, tôi sẽ càng vui hơn.” Cứ để Lâm Tuyết Nghi ở lại nhà họ Lâm khiến Giang Hân Yên thấy buồn nôn rồi để Giang Hân Yên phải tính kế

Lâm Tuyết Nghi... Đây mới là điều mà cô muốn thấy.

Với đầu óc của Lâm Tuyết Nghi theo lý mà nói căn bản chưa đủ để đấu với Giang Hân Yên nhưng cô ta có ông cụ Lâm che chở, vậy thì chưa hẳn rồi.

Hạ Vũ Hào nhìn miếng bánh ngọt trên mặt bàn, đáy mắt là một mảnh tĩnh mịch, cũng không trả lời ngay. “A.” Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, kéo cái ghế ra rồi ngồi ngồi xuống.

Hạ Vũ Hào ngồi ở bên cạnh cô, cầm lấy ly rượu vang đỏ vừa mới đặt ở trên bàn nhấp một ngụm: “Sẽ làm.” “Lúc nào?” Hướng Thu Vân hỏi.

Anh không đáp lại.

Hướng Thu Vân nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ Hào đang im lặng, hai đầu lông mày hiện lên vẻ châm chọc. Bởi vì không ôm hy vọng nên lúc này cô cũng không cảm thấy quá thất vọng.

Hôn lễ chính thức bắt đầu.

Ngoại trừ những vị khách được mời thì từ người chủ trì hôn lễ đến cách bố trí hôn lễ, khắp nơi đều có thể thấy được sự tận tâm của ông cụ Lâm đối với cô vợ nhỏ Lâm Tuyết Nghỉ.

Đến khi cha mẹ cô dâu được mời lên sân khấu, một người đàn ông trung niên thoạt nhìn có vẻ thật thà, chất phác bước lên sân khấu, trông ông ta có vẻ hồn bay phách lạc và tức giận. Đặc biệt là khi giao Lâm Tuyết Nghị cho ông cụ Lâm cơn tức giận của ông ta càng tăng lên.

Đúng thế, con gái mới có hai mươi tuổi đầu lại muốn gả cho một ông già hơn tám mươi tuổi râu tóc trắng xoá, so ra có thể làm ông nội của cô ta luôn, bất cứ bậc cha mẹ vào trong tình huống này cũng sẽ không vui.

Hướng Thu Vân không nhìn phù dâu phù rể hay gây chú ý tới ánh mắt của người ngoài nhìn cô dâu chú rể mà cả quá trình cô cứ nhìn chằm chằm vào màn hình lớn phía trước.

Đợi đến màn kính trà rồi mà nội dung trên màn hình vẫn chưa thay đổi, cô không khỏi nhíu mày. “Đừng sốt ruột, một lát nữa mới đến.” Hạ Vũ Hào tới gần bên tai cô nhỏ giọng nói.

Lúc anh nói chuyện hơi thở ấm nóng phả dọc vào ốc nhĩ của Hướng Thu Vân, có chút ngứa ngáy, mập mờ. Cô khẽ rụt vai lại, ngồi dịch sang bên cạnh một chút, lạnh nhạt “ừ” một tiếng, không yên lòng mà nhìn về phía nhân vật chính trên khán đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.