Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
“À? Cho phép Chu Hồng xin nghỉ đúng không, tôi biết rồi. Quản lý Chu nói: “Nếu cô giúp Chu Hồng xin nghỉ, sau này cô ta xảy ra chuyện gì tôi sẽ đến tìm cô.”
Vị quản lý này có chút cẩn thận quá mức, Hướng Thu Vân nhìn ông ta: “Được.”
Cô xoay người ra khỏi văn phòng, sau khi đóng cửa lại loáng thoáng nghe được giọng nói của Lâm Tuyết Nghi từ bên trong truyền ra. Cô đứng đó nhìn cách cửa đóng chặt trong năm giây, sau đó mới cất bước đi về phía ký túc xá. Việc nhân viên nữ trong câu lạc bộ có quan hệ thể xác với quản lý, là điều hết sức bình thường.
Hướng Thu Vân cũng không nghĩ nhiều, sau khi quay về ký túc xá, cô rửa mặt đơn giản một chút rồi chuẩn bị đắp mặt nạ. Lúc này Chu Hồng gọi điện thoại tới nói đêm nay không về, không cần để cửa cho cô ta.
Lâm Tuyết Nghi cũng không trở về.
Ngày hôm sau là ca tối, Hướng Thu Vân ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao mới từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh. Cô cắm sạc điện thoại, sau đó mở nguồn nhìn thời gian, phát hiện bây giờ đã là giữ trưa mười giờ rưỡi, chị dâu gọi cho cô tới bảy tám cuộc. “Chị dâu có chuyện gì sao?” Hướng Thu Vân gọi lại cho Lâm Quỳnh Chi.
Trong lòng Lâm Quỳnh Chi còn sợ hãi: “Chị gọi cho em hơn bảy tám cuộc điện thoại nhưng đều là âm thanh bảo tắt máy, chị còn tưởng em xảy ra chuyện gì, thiếu chút nữa đã chạy tới Club Mộng Hương tìm người!” “Không có chuyện gì, điện thoại em hết pin nên sập nguồn.”
Hướng Thu Vân xoa xoa đầu, cảm thấy có chút đau. “Không có việc gì thì tốt. Trong giọng nói của Lâm Quỳnh Chi tràn đầy lo lắng: “Chị gọi cho em cũng không có việc gì, chỉ là muốn xem em thế nào. Chị với anh trai em đều lo lắng... Chuyện hôm đó, sợ Hạ Vũ Hào trả thù em!”
Chuyện hôm đó cũng chính là chuyện Hướng Thu Vân quyến rũ Hạ Vũ Hào, sau đó bị anh ném ra ngoài. Tay Hướng Thu Vân nắm thật chặt điện thoại, im lặng một lúc lâu mới nói: “Không có việc gì, chị với anh đừng lo lắng
Cô tự giễu nói: “Em ở trong tù hai năm cũng không có vấn đề gì, ở Club Mộng Hương so với trong tù vẫn tốt hơn. Nghe thấy điều này Lâm Quỳnh Chi càng thêm lo lắng: “Thu Vân... “Nếu Hạ Vũ Hào gây khó khăn cho em, em sẽ gọi cho chị, để chị và anh trai đến đây làm chỗ dựa cho em, như vậy được chưa?” Hướng Thu Vân cười cười, nói.
Lúc này Lâm Quỳnh Chi mới miễn cưỡng yên tâm, lại dặn dò cô mấy câu sau đó vội vàng tắt điện thoại. Công việc vẫn như thường ngày, chỉ là gần tới mười một giờ đêm chuẩn bị tan làm, quản lý Chu lại gọi Hướng
Thu Vân lên văn phòng một chuyến.
Hướng Thu Vân gõ cửa đi vào: “Quản lý Chu, ông tìm tôi?” “A.” Quản lý Chu nói: “Chu Hồng hôm nay cũng không đi làm, cô biết không?”
Hướng Thu Vân gật đầu: “Cô ấy nói mình không có số di động của quản lý Chu nên sau đó đã xin chị Hàm cho nghỉ.” “Việc Chu Hồng xin nghỉ chị ấy có nói với tôi, cô đừng khẩn trương, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi.” quản lý Chu đẩy mắt kính, muốn nói lại thôi.
Hướng Thu Vân theo thói quen đặt hai tay ở trước bụng dưới, nhẹ giọng nói: “Quản lý có chuyện gì cứ việc nói thắng “Vậy thì tôi cứ nói thẳng” Quản lý Chu thở dài: “Hôm trước cô đi tìm tổng giám đốc Hạ, sau đó bị anh ta ném ra ngoài, việc này cô vẫn còn nhớ chứ?” Đồng tử Hướng Thu Vân hơi co lại, trên mũi đã sớm đọng một lớp mồ hôi: “Vâng.”
Quản lý Chu nói lời này có ý tứ gì? “Hôm nay tổng giám đốc Lưu ở trên sân thượng tổ chức một buổi party, tổng giám đốc Hạ có ý muốn sau khi buổi tiệc kết thúc thì để cô đi dọn dẹp sân thượng.” Quản lý Chu nhìn cô đầy thương hại, vẻ mặt không đành lòng mà nhần mạnh: “Chỉ một mình cô.
Sân thượng rất lớn, trong trường hợp bình thường cũng sẽ phân công từ ba đến bốn người nhân viên dọn vệ sinh, tổn hơn hai giờ mới quét dọn xong.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại một tiếng nữa là tới giờ tan ca, lúc này bảo một mình Hướng Thu Vân lên quét dọn sân thượng, điều này rõ ràng là đang muốn dạy dỗ cô.
Thấy Hướng Thu Vân không nói lời nào, quản lý Chu lại thở dài một hơi, tiếc hận nói: “Tôi cũng biết bắt một cô gái yếu đuối như cô, một mình quét dọn hết một cái sân thượng là rất quá đáng nhưng mà... Đây lại là việc phía trên dặn dò xuống dưới, tôi cũng không dám nói nhiều, mong cô thứ lỗi và hiểu cho những khó khăn của tôi.”
Hướng Thu Vân mím môi, khẽ ừ một tiếng, hai tay vốn đã đặt ở trước bụng dưới đã buông thõng xuống hai bên thân thể, lông mày hơi cau lại. “Cảm ơn cô đã thông cảm.” Quản lý Chu nâng cổ tay lên nhìn thời gian, ho khan một tiếng: “Buổi tiệc của tổng giám đốc Lưu đã kết thúc, vậy bây giờ cô đi lên dọn dẹp đi.” Hướng Thu Vân không nhúc nhích.
Vừa thấy vậy, giám đốc Chu có chút sốt ruột hỏi: “Còn có chuyện gì sao?” “Tôi muốn hỏi một chút, chuyện quét dọn trên sân thượng, là do chính tổng giám đốc Hạ ra lệnh hay thế nào?” Hướng Thu Vân nặng nề cắn chặt hai chữ 'tự mình, ánh mắt nhìn thẳng vào ông ta.
Đối với dạng người có thân phận giống như Hạ Vũ Hào, chỉ cần anh tỏ ra không thích cô dù chỉ một chút thôi thì bọn người phía dưới chắc chắn sẽ tranh nhau đứng ra đối đầu với cô, hoàn toàn không cần anh phải tự mình đứng ra xử lý một 'chuyện tầm thường như vầy.
Cũng giống như người quản lý trước, ông ta luôn nhằm vào cô chính là vì Hạ Vũ Hào nhưng Hạ Vũ Hào căn bản không dặn dò ông ta phải làm như thế.
Nếu quản lý Chu nói chuyện này là do chính Hạ Vũ Hào phân phó xuống dưới, điều này trên cơ bản có thể chứng minh quản lý đang nói dối, “A?” Nụ cười trên mặt quản lý Chu hơi cứng lại, sau đó cười khổ nói: “Vậy tôi cũng nói rõ sự thật với cô, chuyện phần cô lên quét dọn sân thượng đúng là không phải do tự bản thân tổng giám đốc Hạ ra lệnh “ “Chị Hàm sáng nay đã nói vài lời với tôi trên WeChat.
Đại ý là tổng giám đốc Hạ không hài lòng lắm về cô. Để tôi... Quản Lý Chu không nói quá rõ ràng, ông ta nhìn Hướng Thu Vân: “Cô hiểu đúng không?”
Hướng Thu Vân ừ nhẹ một tiếng, hai tay buông thống hai bên người, nắm chặt quần áo mím môi đi ra khỏi phòng làm việc.
Kết quả vừa vặn gặp Lâm Tuyết Nghi ở cửa. “Hừ!” Lâm Tuyết Nghi hừ mạnh với cô một tiếng, bả vai dùng sức đẩy cô một chút, sau đó lắc mông đi vào phòng quản lý.
Hướng Thu Vân cười nhạt một tiếng, động tác nhanh chóng vươn một chân.
Phanh!
Lâm Tuyết Nghi hơi ngửa đầu không nhìn đường, bị cô gạt chân một cái trực tiếp té đập mặt xuống đất. “Trời cái mũi có bị làm sao không?” Hướng Thu Vân từ trên cao nhìn xuống cô ta, nhếch khỏe môi: “Nếu bị làm sao thì thật đáng tiếc.”
Nói xong cô cũng không để ý tới Lâm Tuyết Nghi đang tức giận tới đỏ mắt, đi thẳng tới phòng nhân viên ở cuối hành lang, lấy dụng cụ quét dọn.
Lâm Tuyết Nghi tức giận đập mạnh mấy cái xuống nền nhà, kết quả là bị đau tay, khỏe mắt chảy ra nước đưa tay lên thổi thổi mấy cái, hung tợn mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hướng Thu Vân, cười âm hiểm.
Cô ta muốn xem một lát nữa Hướng Thu Vân làm sao còn có thể kiểu ngạo trước mặt cô ta!
Hướng Thu Vẫn cầm dụng cụ vệ sinh lên sân thượng, nhìn lướt qua mọi nơi, sắc mặt liền đen lại.
Thức ăn còn thừa trên bàn đều bị hất đổ xuống dưới đất, mấy vỏ chai bia rượu lăn lông lốc đầy trên bàn và dưới mặt đất, kem bơ trên bánh kem thì bị trét lung tung chỗ nào cũng có.
Hồ bơi đáng lẽ phải trong suốt đến đáy bây giờ lại đầy rác, trông thật kinh khủng, lát nữa phải xả hết nước trong hồ ra rồi mới vào quét dọn sạch sẽ được.
Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy mây đen, hít một hơi dài rồi thở ra, bắt đầu cầm dụng cụ vệ sinh lên quét dọn.
Trên mặt đất nơi nào cũng có mảnh vỡ của chai rượu vỡ, làm cô phải tập trung tinh thần chú ý xử lý nhưng cho dù có cẩn thận nhưng khi cô g rác lại bỏ vào trong thùng đựng rác vẫn bị một mảnh vỏ chai cắt phải tay. May chỉ là một vết thương nhỏ, cũng không chảy quá nhiều máu.
Rốt cuộc cũng dọn sạch sẽ được đống rác trên mặt đất, sau đó lấy cây lau nhà lau sạch sẽ nền nhà, làm xong hết tất cả cũng đã qua hai tiếng. Hướng Thu Vân mệt mỏi đến mức cổ, eo, lưng và tay chân đều đau nhức, chân cô giống như đang đeo chì, nặng nề đến mức không thể nhấc chân lên nổi.