Hết chuyện này đến chuyện khác, Hạ Vũ Hào nghĩ ngợi lung tung, bực bội mà cắt ngang bà: “Mẹ gọi điện thoại còn có chuyện gì khác không?”
Im lặng.
Sau một hồi lâu, Triệu Phương Loan mới nói tiếp: “Dù sao Hân Yên cũng bị thương vì con. Con bé cũng không cách nhau con bao nhiêu tuổi nhưng điều kiện khác đều ổn. Ông nội con nói để tránh cho người nhà họ Hạ mượn cớ, bảo con đính hôn với Hàn Yên” “Chuyện này con sẽ tự giải quyết, mẹ bảo ông nội không cần quan tâm.” Hạ Vũ Hào nói xong lập tức tối sầm mặt rồi cúp máy. *
Hướng Thu Vân cũng nhận được tin Chu Hồng báo, khóe miệng cô cong lên một cách mỉa mai rồi ném điện thoại di động sang một bên, không để ý lắm đến tài khoản WeChat mà Mộng Hàm vừa thêm vào.
Club Mộng Hương có mấy nghìn nhân viên, có kẻ đi có người tới. Ngày nào group làm việc cũng có người ra ra vào vào, có một người vào cũng chẳng lạ gì mấy.
Hướng Thu Vân kéo màn cửa lại, cởi áo sơ mi trắng và vảy ra rồi thay trang phục.
Chu Hồng nhìn cô chằm chằm, đương nhiên cũng nhìn thấy dấu hôn chi chít trên người cô: “Hướng Thu Vân nhưng những thứ trên người cô... Vậy rốt cuộc cô có thành công hay không?” “Cô muốn hỏi là tôi dụ dỗ anh ta thành công hay không, hay là rời club thành công hay không?” Hướng Thu Vân đi đến bên cạnh cửa sổ và kéo màn cửa ra. Ánh nắng chiếu lên người khiến cơ thể cảm thấy ấm áp nhưng đáy lòng vẫn lạnh buốt như cũ.
Chu Hồng thấy sắc mặt cô không tốt, trong lòng biết không nên hỏi nhiều nhưng bây giờ lại không kìm chế được nổi lòng hiếu kỳ: “Chẳng phải giống nhau sao?” “Dụ dỗ anh ta thành công hay không không quan trọng, chỉ cần chụp một tấm hình thân mật hay quay video khống chế anh ta thì tôi có thể rời khỏi nơi này rồi.” Hướng Thu Vân không biết vì sao mình lại muốn nói những thứ này với một người có tâm tư không đơn giản như vậy, có lẽ... có lẽ là vì quá cô đơn chăng.
Chu Hồng giơ ngón chân chọt chọt vào cô rồi nhỏ giọng: “Vậy chụp hình hay quay video chưa?”
Hướng Thu Vân quay người lại nhìn cô ấy mà không nói gì.
Cô đứng ngay nơi ngược sáng, không thể thấy rõ biểu cảm nhưng Chu Hồng vẫn cảm nhận được cô đang kiềm chế bản thân: “Có lẽ vẫn còn những cách khác, cô đừng thất vọng quá.”
Hướng Thu Vân cúi đầu đi lại gần cô ấy. Lúc đến bên cạnh Chu Hồng, cô mới mở miệng nói, “Ừm, đợi thêm mười mấy hai mươi năm nữa, có lẽ tổng giám đốc Hạ và cô Giang sẽ không so đo những chuyện ngày xửa ngày xưa này với tôi nữa.”
Chu Hồng không phân biệt được Hướng Thu Vân thật sự nghĩ vậy hay cố tình nói như vậy. Cô ấy cười ngượng ngùng, vừa áy náy vừa lấy lòng mà nói: “Chúng ta cùng nhau suy nghĩ thật kỹ, có thể sẽ nghĩ ra cách tốt hơn.” “Có thể vậy.” Hướng Thu Vân trả lời qua loa rồi ngồi ngơ ngác trên giường.
Trước đó còn có thể chờ chụp hình hay quay video thân mật để khống chế Hạ Vũ Hào, bây giờ kế hoạch thất bại, cô đột nhiên chẳng còn hy vọng gì.
Chẳng lẽ phải tiếp tục ở lại Club Mộng Hương, làm bóng ma dưới trướng Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên sao? Không muốn.
Nhưng cô lại không có cách rời khỏi đây, thậm chí ngay cả chết cũng không được.
Nếu cô chết đi, món nợ này sẽ bị Hạ Vũ Hào tính lên đầu nhà họ Hướng. Cô có thể không quan tâm tới bố mẹ, thế những anh và chị dâu đã không ít lần âm thầm giúp đỡ cô, cô không muốn hại bọn họ.
Reng...
Reng...
Chuông điện thoại của Hướng Thu Vân và Chu Hồng lần lượt vang lên, người trước vẫn ngẩn người như cũ, không hề nhúc nhích tí nào, người sau thì cầm điện thoại lên nhìn. “Hướng Thu Vân!” Chu Hồng thấy tin tức trong group thì mắt sáng rực lên, lon ton chạy về phía Hướng Thu Vân trước giường ngồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Lưu Mạnh Trí này nói ảnh chụp khỏa thân của cô lúc trước đều là do anh ta photoshop. Những người trong phòng an ninh bọn họ đều ra ngoài đúng lúc đó, không ai thấy đoạn video cô khỏa thân. Anh ta đang giải thích với cô trong group. Hướng Thu Vân hững hờ ừ một tiếng, cũng không hề nhìn điện thoại chút nào.
Chuông điện thoại lại liên tục vang lên.
Chu Hồng nhìn sắc mặt của cô, cẩn thận từng li từng tí nhưng cũng khó nén ngạc nhiên mà nói; “Hướng Thu Vân nhưng người trước đây nói cô khó nghe nhất đều ở trong group, bọn họ vẫn chưa xin lỗi cô đâu!”
Hướng Thu Vân cúi thấp đầu không hề lên tiếng, cũng không quan tâm bọn họ có xin lỗi cô hay không.
Cô đang nghĩ sau này phải làm thế nào.
Thấy cô như vậy, Chu Hồng cũng thức thời im lặng và đứng lên, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lướt điện thoại xem tin tức trong group.
Rất nhiều người trong group tag Hướng Thu Vân, hoặc là do nhắn tin với Hướng Thu Vân không được đáp lại nên đã nhắn tin cho Chu Hồng, bảo cô ấy xin lỗi Hướng Thu Vân giúp bọn họ. “Chu Hồng, có phải cô và Hướng Thu Vân ở cùng một ký túc xá không? Bây giờ cô ấy có đang ở cùng cô không? *Chèn icon huhu* Cô giúp tôi gửi lời xin lỗi tới cô ấy với, trước đây tôi không có ý gì xấu, chỉ là thuận miệng đùa giỡn vài câu thôi.” “Tam Thủy, bình thường anh và chị dâu đối xử với em không tồi chứ? Em phải nói vài lời tốt đẹp cho bọn anh trước mặt Hướng Thu Vân nhé. Tụi anh cũng chỉ là nghe người khác nói hùng hồn quá nên hùa theo hai câu không thương không nhột. Hai bọn anh làm sao biết được bọn họ nói thật hay giả!” “Tôi nhắn tin cho Hướng Thu Vân cô ấy không trả lời, muốn gọi điện thoại lại không có lưu số cô ấy nên tôi chỉ có thể tìm cô. Chu Hồng, cô nói Hướng Thu Vân tha thứ cho lời nói đùa của tôi với. Mọi chuyện sau này cô chỉ hướng đông tôi tuyệt đối không đi phía tây!”
Trước đó những người này nói Hướng Thu Vân quá đáng bao nhiêu, bây giờ xin lỗi sốt ruột bấy nhiêu. Từ ngữ vô cùng khẩn thiết, không giống như giả vờ giả vịt.
Thậm chí có vài người không có giao tình với Chu Hồng, sợ cô ấy không giúp đỡ nên gửi hơn một trăm bao lì xì, cầu xin cô ấy giúp đỡ.
Chu Hồng ngước mắt nhìn ánh mắt vô hồn của Hướng Thu Vân, trong lòng càng áy náy hơn. Cô ấy cất điện thoại vào, đi tới trước mặt Hướng Thu Vân, ngồi xổm xuống rồi ngửa đầu nhìn cô: “Hướng Thu Vân?” “Thế nào?” Hướng Thu Vân mặt không đổi sắc nhìn cô ấy một cái, giống như ngọn đèn sắp tàn, vô cùng yếu ớt, mệt mỏi, chỉ còn một chút hơi sống.
Thấy vậy âm thanh Chu Hồng càng dịu dàng hơn. Cô ấy hơi chột dạ, chỉ vào điện thoại của mình rồi nói: “Không biết chuyện gì xảy ra mà những người lúc trước chế giễu cô lại đột nhiên tìm cô để xin lỗi. Bọn họ tìm không được cô, sau đó cảm thấy tôi có quan hệ khá tốt với cô nên đều đến tìm tôi.”
Cô ấy liếm liếm môi: “Có vài người còn phát lì xì cho tôi, tôi... tôi nhận rồi. Cô xem có muốn tha thứ cho bọn họ không, nếu tha thứ thì tôi sẽ chuyển tiền nhận được qua cho cô. Còn nếu không tha thứ thì tôi sẽ chuyển tiền lại cho bọn họ.”
Hướng Thu Vân di chuyển người, ngồi thẳng lưng lên rồi cười châm chọc: “Tôi chẳng coi trọng chút tiền này của bọn họ.”
Đây chính là từ chối. “Trước đây cô là cô chủ nhà họ Hướng, đương nhiên ngứa mắt chút tiền đó của bọn họ.” Chu Hồng lấy kinh nghiệm sống của mình ra khuyên cô: “Nhưng bây giờ một tháng tiền lương của cô cũng không bao nhiêu, nhận tiền của bọn họ còn có thể sống dư dả một chút.”
Hướng Thu Vân cười, lần này không mỉa mai nữa nhưng cũng không còn vui sướng: “Có tiền rồi sau đó thì sao? Tôi là một người không có ngày nghỉ, ăn ở đều tại Club Mộng Hương, thời gian làm việc chỉ có thể mặc đồng phục, có chỗ nào cần xài tiền chứ?” “Cô có thể mua túi xách mình thích, thay điện thoại...” Lần đầu tiên Chu Hồng thấy có người chê nhiều tiền. Có rất nhiều chỗ cần tiêu tiền, cô ấy chỉ cảm lấy không đủ tiền.