“Anh có thể tự gắp vào đĩa của anh rồi ăn” Hướng Thu Vẫn thấy đũa của anh liên tục thò vào đĩa của cô, cô gắp một cái cánh gà lên cắn một miếng, vừa ăn vừa nói: “Cánh gà vẫn còn đấy, nếu anh muốn ăn thì tự đi mà gặp.”
Cô cầm đũa cản đũa anh nhưng lại không cản được, Hạ Vũ Hào dễ dàng gặp cái cánh gà đó đi: “Nhưng tôi cảm thấy miếng cánh gà này ngon hơn.
Nói xong anh cắn một miếng cánh gà, không biết vô tình hay cố ý anh lại cắn vào chỗ lúc nãy cô đã cắn. “Hạ Vũ Hào!” Hướng Thu Vân đặt đũa xuống, sắc mặt có chút âm u nhìn anh.
Hạ Vũ Hào ngẩng đầu nhìn cô, dùng giọng điệu trước đây cô từng nói để đáp lời cô: “Không cần lớn tiếng như vậy, tôi có thể nghe thấy mà.” “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Hướng Thu Vân gần từng chữ từ trong cổ họng ra. “Tôi nói rồi” Hạ Vũ Hào nuốt thức ăn trong miệng xuống, rút khăn giấy ra lau qua đôi môi bị dính chút mỡ: “Theo đuổi em”
Hướng Thu Vân thoảng dừng lại một lát rồi xùy một tiếng, giọng nói rất nhẹ nhàng, mang theo hận ý khó giấu: “Hạ Vũ Hào, anh cảm thấy tôi sẽ coi như những chuyện trước đây chưa từng xảy ra rồi chấp nhận sự theo đuổi của anh sao?”
Đừng nói là tha thứ những chuyện lúc trước anh gây ra, bất kể là chuyện gì trước đây cả đời cô cũng sẽ không tha thứ!
Những nỗi đau đớn về thể xác, nỗi nhục nhã về tinh thần, dù có nằm mơ nó cũng hành hạ, giày vò cô ngày này qua ngày khác, chúng như những nhát dao cứa vào linh hồn cô, vĩnh viễn không biến mất!
Hạ Vũ Hào thấy hận ý trên mặt cô, đôi mắt màu dần dần tối sầm lại, giờ khắc này dường như anh bị lún sâu vào cát chảy trên sa mạc, tai mắt mũi miệng đều bị cát chảy sa mạc lấp đầy, không thể nhìn thấy ánh sáng, cũng chẳng thể hít thở, chỉ có cảm giác thống khổ lưu lại. “Có chấp nhận hay không là chuyện của em, theo đuổi hay không là chuyện của anh.” Anh lắc ly rượu vang đỏ, sau đó ngửa đầu lên, yết hầu chuyển động, ly đế cao rất nhanh đã trống không.
Hướng Thu Vân nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Căn bản anh không hề yêu tôi, chẳng qua anh chỉ yêu chính mình thôi, anh chỉ biết để ý đến cảm xúc của mình chứ chưa từng nghĩ xem tôi muốn cái gì!!!”
Đôi mắt Hạ Vũ Hào phản chiếu hình bóng của cô, yết hầu lăn nhanh dường như đang bị cái gì bóp chặt.
Tít.
Tít.
Tiếng điện thoại di động lại vang lên.
Hướng Thu Vân nghiêm mặt đứng dậy, cầm điện thoại rời đi.
Hạ Vũ Hào cũng đứng dậy đi theo ngay phía sau lưng CÔ. “Đừng có đi theo tôi!!” Hướng Thu Vân dừng chân, quay người nhìn anh, gắn giọng nói.
Hạ Vũ Hào dừng bước, cô không thèm che giấu vẻ chán ghét mà thể hiện ra ngoài mặt khiến anh đau nhói. Anh khế mím môi, thản nhiên nói: “Bùi Tân, Hàn Yên và cả Giang Minh Thắng đều ở đó, em cẩn thận một chút.”
Hướng Thu Vân hừ lạnh một tiếng không nói lời nào, cô cầm lấy điện thoại vẫn đang rung chuông đi thẳng về cửa đại sảnh.
Hạ Vũ Hào nhìn theo bóng lưng của cô định đi theo nhưng vừa tiến lên phía trước một bước, giầy còn chưa chạm xuống đất anh đã thu chân lại. Anh trông thấy hình bóng của cô biến mất tại cửa ra vào, đáy mắt hiện lên một tia u tối. “A lô?” Hướng Thu Vân ra khỏi đại sảnh hoa lệ lập tức đi vào toilet rồi mới nhận điện thoại.
Cuộc gọi này là người mà ông cụ Hạ sắp xếp gọi tới, bọn họ đã đến trước tầng một của khách sạn, bên kia nói rằng họ chỉ có một chiếc xe thương vụ màu đen để cô nhanh chóng tìm được, đỡ tốn thời gian.
Cô hỏi biển số xe của đối phương để đề phòng tìm nhầm người, đối phương lại nói chỉ có bọn họ đi xe thương vụ màu đen thôi, nhìn bảng số xe không thuận tiện bằng nhìn hình dáng xe.
Hướng Thu Vân cũng cảm thấy thế nên không hỏi lại, chỉ nói một câu là cô sẽ lập tức xuống dưới, sau đó cúp điện thoại, trái tim vẫn còn đang đập loạn không ngừng.
Cô có thể rời khỏi Hạ Vũ Hào sớm thôi... Điều này khiến cô có cảm giác mơ mộng không chân thực, như thể đang nằm mơ!
Hướng Thu Vân hít một hơi thật sâu rồi ra khỏi toilet, tới chỗ thang máy đứng chờ. Trong lúc chờ đợi cô luôn cảm thấy hình như có người ở phía sau đang đi theo cô nhưng mỗi lần quay đầu lại cô lại chẳng thấy ai đang theo dõi mình.
Có thể do cô quá khẩn trương nên sinh ra ảo giác.
Thang máy vừa đến cô vội bước vào trong, ngay khi cô định đóng cửa đột nhiên có một đôi tay chặn cánh cửa sắp đóng lại.
Hướng Thu Vân trông thấy đôi bàn tay kia trong lòng hơi hoảng loạn, lẽ nào Hạ Vũ Hào đã phát hiện ra sơ hở gì nên mới đuổi theo?! “Em muốn đi đầu vậy?” Cửa thang máy lại mở ra lần nữa, khuôn mặt anh tuấn mang nét đau thương của Giang Minh Thắng xuất hiện.
Trái tim vọt lên cuống họng của Hướng Thu Vân cuối cùng cũng rơi xuống vị trí cũ, cô châm chọc nói: “Tôi đi đâu bạn trai tôi còn không quản tôi, anh dựa vào cái gì mà đòi quản?”
Người của ông cụ Hạ đang ở phía dưới đợi cô, cô không muốn dây dưa lâu với anh ta nên trực tiếp ẩn nút đóng cửa.
Nhưng trước khi cửa thang máy đóng lại Giang Minh Thắng cũng đi vào trong theo, sắc mặt u ám phiền muộn đứng bên cạnh cô.
Hướng Thu Vân nhíu mày ấn nút mở cửa đi ra ngoài, cô chuẩn bị đợi chuyển thang máy sau. Nếu Giang Minh Thắng xuống tầng dưới mà vẫn cứ dây dưa với cô nói không chừng sẽ làm hỏng chuyện của cô mất.
Có điều cô không ngờ tới Giang Minh Thắng lại định theo cô xuống. “Giang Minh Thắng, anh đừng quên lần trước đã hứa gì với tôi.” Hướng Thu Vân cau mày nói: “Anh đã nói chỉ cần tôi nói chuyện tử tế với anh một lần thì sau này tôi xuất hiện ở chỗ nào anh cũng sẽ tự giác rời khỏi.” Giang Minh Thắng cười khổ một tiếng, sự phẫn nộ và u tối quấn quýt lấy nhau, luân phiên thế chỗ cảm xúc chủ đạo: “Em cho rằng tôi muốn như vậy lắm sao?”
Chỉ là vừa nhìn thấy cô ở bên Hạ Vũ Hào anh ta đã vô cùng ghen tị!
Tuy anh ta biết rất rõ cô là loại đàn bà lòng dạ rắn rết, cũng biết chính cô là người đâm gãy chân Hân Yên, anh ta không nên dính líu đến cô, sẽ không có kết quả tốt... Thế nhưng, anh ta căn bản không buông tay cô được!
Tít.
Tít.
Tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa, vẫn là số cũ.
Trên sống mũi Hướng Thu Vân đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, cô lạnh lùng nói: “Nếu anh còn bám riết lấy tôi, không sợ tôi sẽ gọi Giang Hân Yên đến để cho cô ta nhìn anh trai tốt của mình cứ bám tôi không buông sao?” “Hướng, Thu, Vân!!” Giang Minh Thắng nghiến răng nghiến lợi. “Sợ rồi à?” Hướng Thu Vân nở nụ cười châm chọc, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào thang máy đang đổi số: “Sợ thì mau tránh ra!”
Giang Minh Thắng nắm chặt tay thành quyền, vừa bất đắc dĩ lại vừa tiếc hận: “Hạ Vũ Hào vì lợi ích mà có thể kết thông gia với nhà họ Giang, em cảm thấy anh ta thật sự yêu em sao? Em ở bên cạnh anh ta sẽ không hạnh phúc đâu!” “Anh em các người cách xa tôi một chút là tôi đã thấy rất hạnh phúc rồi.” Tiếng điện thoại réo rắt khiến trái tim Hướng Thu Vân đập càng lúc càng nhanh, cô thật sự không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này cùng Giang Minh Thắng. cô nhanh chóng liếc mắt nhìn con số trên thang máy, không đợi Giang Minh Thắng mở miệng đã nhìn ra phía sau của anh ta nói: “Giang Hân Yên, bà Giang, các người tới thật đúng lúc...”
Sắc mặt Giang Minh Thắng khế biến, vô thức quay đầu lai.
Thừa dịp anh ta sơ hở Hướng Thu Vân lập tức bước vào thang máy, ấn vào số một rồi liên tục nhấn nút đóng cửa.
Đóng cửa!
Mau đóng cửa!!
Nhanh lên mau đóng cửa đi!!!
Hướng Thu Vân nhìn qua khe cửa thang máy đang càng ngày càng hẹp lại trông thấy Giang Minh Thắng đang xoay người, trái tim đập nhanh đến nỗi muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại hoàn toàn thì Giang Minh Thắng đã nhanh chân chạy tới, đưa tay về phía khe hở còn chưa khép lại hết của thang máy.
Trên sống mũi của Hướng Thu Vân càng đổ nhiều mồ hội hơn nữa, chẳng lẽ cô lại phải tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này với Giang Minh Thắng?
Lúc này đột nhiên cô nghe thấy giọng nói của Hạ Vũ Hào: “Giang Minh Thắng, anh gấp gáp như vậy sao?”