Tàn Độc Lương Duyên

Chương 120: Chương 120: Tôi không có định chuyển giới




**********

Chương 120: Tôi không có định chuyển giới

Hướng Thu Vân không chịu được sự làm nũng của cô ta, cuối cùng cũng đồng ý trước sự quấy rầy, nài nỉ đấy. Ba người cùng đi về phía phòng bệnh, Nhậm Gia Hân gần như bám dính lên người Hướng Thu Vân, líu ra líu rít không ngừng.

Chung Khánh Hiên lườm hai người mấy cái, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Cuối cùng, anh ta đen mặt xông lên, cứng rắn kéo Nhậm Gia Hân từ trên người Hướng Thu Vân xuống. “Anh làm gì vậy?” Nhậm Gia Hân trừng anh ta.

Chung Khánh Hiện đẩy gọng kính, trả lời một cách thành thật: “Cô béo quá, sắp đè chết cô Hướng rồi.” “!!!” Nhậm Gia Hân trợn tròn mắt, vội vàng cuống cuồng hỏi Hướng Thu Vân: “Thật sao?”

Hướng Thu Vân nhìn người đàn ông với ánh mắt đầy thù địch, như có như không thở dài rồi gật đầu.

Thấy vậy, cô gái đầy sức sống Nhậm Gia Hân lập tức như quả cà bị đánh dập. Cô ta đi phía sau hai người, cứ một bước lại thở dài ba bước nhưng cũng không còn bám dính lên người Hướng Thu Vân nữa. ba người tiến vào phòng bệnh, căn phòng rộng rãi, sáng sủa lập tức có hơi người hẳn lên.

Hạ Vũ Hào ngồi trên giường bệnh, ánh mắt lướt qua Chung Khánh Hiên, dừng lại trên người Hướng Thu Vân rồi lại thu về một cách tự nhiên: “Sao cậu lại tới đây?” “Đại diện quần chúng nhân dân tới xem cậu chết chưa” Chung Khánh Hiên đi tới gần bàn, hít hà canh trong lồng giữ ẩm: “Canh gà mua ở đâu đấy, ngửi không tệ lắm.”

Canh gà trong chén vẫn chưa đụng, còn nóng hổi. Anh ta bưng chén lên uống hai ngụm: “Uống không tệ.” 11

Hạ Vũ Hào lướt anh ta một cái: “Mũi chó cũng không thính bằng cậu.” “Cảm ơn đã khen ngợi, đây là cậu ghen tị mà thôi.” Chung Khánh Hiên giở công phu nói chuyện, lại uống hai ngụm: “Tôi nghe Mộng Hàm bảo suýt trúng động mạch, sao cậu tự ra tay với mình mà cũng ác như vậy?”

Hạ Vũ Hào không lên tiếng, chỉ ngước mắt lên nhìn về phía Hướng Thu Vân. Hướng Thu Vân giống như bừng tỉnh, tránh né ánh mắt của anh.

Thấy động tác nhỏ của hai người, Chung Khánh Hiên chậc chậc hai tiếng, đặt chén trong tay xuống rồi nói có phần ác ý: “Thật ra đâm đùi cũng không ảnh hưởng gì tới thằng em của cậu, làm sao...

Ánh mắt của Hạ Vũ Hào quá mức chèn ép, anh ta ho một tiếng rồi không nói tiếp.

Nhậm Gia Hân vẫn luôn rút sau lưng Hướng Thu Vân đột nhiên lò dầu ra, nói một câu không khiến người khác kinh ngạc tới chết thì thôi: “Đúng rồi, chỗ đó của đàn ông đau hơn những nơi khác nhiều. Không cần đâm, chỉ cần vặn một cái thì đã... Ngô ngô ngô!”

Chung Khánh Hiên xanh mặt đi tới trước mặt cô ta, bụm miệng cô ta lại: “Cô câm miệng lại cho tôi!” Hướng Thu Vân im lặng đứng một bên, không tham gia nói chuyện với mọi người. “Tôi không có định chuyển giới.” Hạ Vũ Hào lạnh lùng liếc Chung Khánh Hiên một cái: “Nhưng nếu cậu muốn chuyển giới, tôi rất sẵn lòng cung cấp giải pháp tài chính”

Chung Khánh Hiên: “...”

Anh ta không hề nghĩ ngợi mà lập tức từ chối “ý tốt” của Hạ Vũ Hào.

Bỏ qua đề tài này, Nhậm Gia Hân lại lấm lét núp sau lưng Hướng Thu Vân, nhỏ giọng phàn nàn với cô: “Mỗi lần tảng băng cười, tôi đều cảm thấy có chuyện không lành. Lúc anh ta không cười, tôi cũng cảm thấy có chuyện không lành”

Hướng Thu Vân hững hờ ừ một tiếng, chuyên tâm nhìn mặt đất.

Nhậm Gia Hân cường điệu hóa, sợ hãi run rẩy cả người, hai tay vòng quanh ngực rồi nghĩ linh tinh: “Thật ra gọi tảng băng cũng không đúng, anh ta vẫn rất thích cười, mặc dù rất giả tạo... Ai nha, anh ta đang nhìn tôi! Có phải anh ta nghe được rồi không?”

Cô ta nhảy dựng lên, ngồi xổm xuống mặt đất, cả người co rút sau lưng Hướng Thu Vân.

Hướng Thu Vân bị cô ta giày vò như thế, vô thức ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Hào, đúng lúc chạm trúng đồng tử đen nhánh của anh. Cô hốt hoảng một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục hạ mắt nhìn mặt đất.

Sau khi bị anh ta ném ra trong tình trạng trần trường, cô cũng định vò mẻ không sợ rơi nhưng cho dù ngôn ngữ, hành vi làm càn hơn bình thường, trong lòng cô cuối cùng vẫn hơi... sợ anh.

Nỗi sợ kia thực chất đã khắc sâu trong lòng cô. Trải qua hơn bảy trăm đêm ác mộng, chỉ sợ cả đời này, nó mãi không bao giờ biến mất.

Hạ Vũ Hào thu tầm mắt lại, nhìn về phía Chung Khánh Hiện: “Không dám khen ánh mắt của cậu.” “Ồ!” Chung Khánh Hiên cười lạnh, bảo vệ học trò kiêm bạn gái tương lai: “Mắt cậu bị mù.”

Hạ Vũ Hào khẽ cười rồi thản nhiên nói: “Mắt tôi mù nên mới tìm một người anh em như cậu.”

Chung Khánh Hiên: “.” “Thầy, khi nào chúng ta đi vậy?” Nhậm Gia Hân đứng ngồi không yên, ngồi xổm lết về phía Chung Khánh Hiên một cách vô cùng buồn cười. Cô ta mềm giọng, nũng nịu: “Nếu không anh ở lại đây với tảng băng, em và Hướng Thu Vân đi ăn cơm trước nhé?”

Cô ta chớp chớp mắt, thỉnh thoảng còn liếc trộm Hạ

Vũ Hào một chút. Chung Khánh Hiên thấy dáng vẻ sợ sệt của cô ta thì có chút tức giận: “Muốn đi trước/”

Nhậm Gia Hân gật đầu như con gà mổ thóc. “Không được!” Chung Khánh Hiên cười xấu xa rồi bóp đỉnh đầu cô ta một cái, thưởng thức vẻ mặt biến hóa của cô ta.

Lúc nghe được hai chữ “Không được”, gương mặt vốn tràn đầy mơ ước của Nhậm Gia Hân lập tức biến thành bị thảm. Cô ta đứng lên, vừa than thở vừa đi về phía Hướng Thu Vân. “Hình như cậu không chỉ đánh gãy chân Hướng Thu Vận mà còn đánh gãy chân Gia Hân thì phải? Sao cô ấy sợ cậu tới vậy?” Chung Khánh Hiên nhìn dáng vẻ học trò mình, vừa tức vừa vui.

Nghe tới đây, Hướng Thu Vân khẽ siết chặt hai tay bên cạnh, cố gắng khống chế bản thân không nhớ lại cảnh tượng đó. Ngực cô nhói lên từng đợt

Cô không nói gì mà quay đầu đi ra ngoài.

Nhậm Gia Hân níu cô lại từ phía sau, cảnh giác sợ cô chạy trốn: “Cô đi đâu vậy?” “Tôi ra ngoài gọi điện thoại.” Hướng Thu Vân vuốt vuốt mi tâm, qua loa tìm cớ.

Nhậm Gia Hân lên liếc nhìn Hạ Vũ Hào, tiến tới bên cạnh cô rồi nói nhỏ: “Tôi đi ra ngoài với cô. Tôi cam đoan sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ cách xa xa cô, tuyệt đối không nghe lén cô gọi điện thoại “

Hướng Thu Vân trầm giọng ừ một tiếng rồi đi ra ngoài.

Nhậm Gia Hân như một chiếc đuôi nhỏ bám theo phía sau

CÔ.

Đợi hai người bọn họ rời khỏi đây, Chung Khánh Hiên đóng cửa lại rồi mới hỏi: “Rốt cuộc lần này đã xảy ra chuyện gì? Có người nói Hướng Thu Vân dụ dỗ cậu, nói Hướng Thu Vân tìm cậu báo thù, nói cậu dùng quy tắc ngâm với Hướng Thu Vân... Cái gì cũng nói. Sao cậu lại nhập viện vậy?” “Hướng Quân bỏ thuốc ngủ và thuốc kích thích vào rượu của tôi.” Hạ Vũ Hào nhíu mày sau đó nhanh chóng thả lỏng, trả lời một cách ngắn gọn. ng” Chung Khánh Hiền vừa thấy hoang mang, vừa thấy buồn cười, lại thêm chút giận mình: “Thủ đoạn hạ lưu như vậy mà cậu cũng trúng chiêu?”

Hạ Vũ Hào chà chà nếp nhăn trên đồng phục bệnh nhân, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái rồi lại cúi xuống “Không ngờ anh ta lại dùng ám chiêu, không có đề phòng.”

Hướng Thu Vân ghét nhất những người sử dụng thủ đoạn hạ lưu. Thấy ai không vừa mắt, muốn chỉnh ai đều làm chính diện, chưa từng giở trò sau lưng.

Người lớn hai họ Hướng, Hạ có quan hệ tốt. Nhưng Hướng Thu Vân và Hướng Quân luôn không hợp nhau, ai cũng ngứa mắt đối phương. “Hướng Quân là một người thẳng tính, ngay cả chút mềm dẻo cũng không có. Cậu không đề phòng cũng bình thường.” Chung Khánh Hiên đẩy gọng kính lên rồi nói: “Chẳng biết anh ta dạo này uống nhầm thuốc gì. Hết chạy tới tập đoàn họ Hứa làm việc, còn học người ta ra ngoài nói chuyện làm ăn. Kết quả hợp đồng cũng đọc không kỹ, còn bị người ta lừa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.