Hướng Thu Vân nhìn thẳng vào mắt anh ta, gật đầu: Tôi mặc kệ anh có tin hay không, đây là sự thật
Cô đã ngồi tù hai năm mà vẫn giống trước đây, mở miệng ra là nói dối! Giang Minh Thắng cười khẩy, nói không ra là ghen tị hay là căm giận.
Cho dù cô đã sa sút như ngày hôm nay, cô vẫn ở phía sau theo đuổi Hạ Vũ Hào, cô chưa bao giờ nhìn anh ta!
Anh muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như vậy đi. Một lát sau, Hướng Thu Vân cụp mắt nói.
Người không tin cô, cô có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Cô xoay người, đi về phía nhà vệ sinh.
Hướng. Thu. Vân! Giang Minh Thắng túm cô lại, dễ dàng ấn cô lên tường, tức giận nói: Cô đâm Hân Yên làm chân con bé bị thương, hại con bé không múa ba lê được nữa còn chưa đủ, cô còn muốn câu dẫn bạn trai con bé sao? Lương tâm cô bị chó gặm rồi à?
Hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên mặt nhau.
Anh ta cúi đầu nhìn cô, khi ánh mắt chạm đến vết sẹo trên gương mặt cô, trái tim bỗng đau một chút, tựa như bị cây kim đâm vào vậy.
Cô luôn tùy tiện không để ý gì cả, nhưng lại để ý đến gương mặt của mình như bao cô gái khác, thế mà hiện tại trên gương mặt cô lại có một vết sẹo rõ ràng.
Anh nói không sai, tôi đang câu dẫn anh Hạ Hướng Thu Vân chống hai tay trước ngực anh ta, dựa sát vào tai anh ta rồi châm biếm nói: Nhưng anh có một điểm sai rồi, người mà lương tâm bị chó gặm, chưa bao giờ là tôi.
Khí nóng mềm mượt lượn lờ quanh quẩn ốc tai, sự mập mờ khó nói nên lời, Giang Minh Thắng hơi ngẩn ngơ, anh ta đã bị cô đẩy ra.
Hướng Thu Vân gạt gạt tóc mái, che vết sẹo trên gương mặt, lúc cô quay người, vô tình nhìn thấy Hạ Vũ Hào ở cách đó không xa.
Anh không mặc comle áo vét, chiếc sơ mi màu được cài hết cúc đến các trên cùng, trông cực kỳ có cảm giác cầm dục, lại lộ ra mấy phần vô cảm.
Hướng Thu Vân cũng không biết anh đã đứng đó bao lâu, đã nhìn thấy gì, nghe được gì, không hiểu sao cô hơi bất an, vô thức muốn giải thích: Hạ..
Ngay sau đó, Hạ Vũ Hào đi qua cô, anh còn không thèm nhìn cô một cái mà đi thẳng vào phòng vệ sinh nam.
Không phải anh tức giận không để ý đến cô, mà là anh coi cô như người vô hình.
Bàn tay của Hương Thu Vân dừng ở giữa không trung một lúc, sau đó lại thả về bên chân.
Vừa nãy não cô bị úng nước rồi, cô còn dở hơi nữa sao cô có thể nực cười nghĩ rằng anh ta giận và ghen vì cô chứ?
Người anh ta yêu là Giang Hân Yên, còn cô chỉ là một người đã hại người anh ta yêu, là một con kiến hôi bị anh ta chán ghét, bị anh ta trả thù mà thôi.
Cô từng lấy lòng anh ta, có thể thoát khỏi sự trả thù của anh ta đã là chuyện đáng để ăn mừng, sao cô có thể nghĩ đến chuyện khác chứ?
Cô thích Hạ Vũ Hào đến vậy sao? Giang Minh Thắng nhìn cô với ánh mắt phức tạp, đáy lòng như lo gia vị bị đánh đổ, ngũ bị tạp trần: Cho dù anh ta đã đánh gãy chân cô, tống cô vào tù, cô vẫn thích anh ta và muốn ở bên anh ta sao?
Tôi thích ai, hình như không liên quan đến anh Giang. Hay là anh vẫn còn thích tôi, anh ghen? Hướng Thu Vân thản nhiên hỏi.
Giang Hân Yên bị tức nghẹn cổ họng, tiến không được mà lùi cũng không xong, ngay cả nụ cười trên gương mặt cũng có mấy phần gượng ép.
Đi tù hai năm, cô vô liêm sỉ hơn rồi đấy! Giang Minh Thắng tính tiền xong quay lại, vừa khéo nghe được lời mà Hướng Thu Vân nói, anh ta châm biếm.
“Anh đừng nói như vậy, như vậy sẽ làm Hướng Thu Vân khó xử đấy” Giang Hân Yên không đồng ý trách anh ta, sau đó cô ta nhìn Hướng Thu Vân dịu dàng nói: “Tôi hỏi anh Vũ Hào, nếu anh ấy không phản đối, tôi sẽ để cô đi cùng, được không?”
“Nếu giám đốc Hạ không đồng ý, tôi và Hướng Thu Vân sẽ đi về luôn, tuyệt đối không làm cô khó xử” Chu Hồng sợ Hướng Thu Vân lại đổ thêm dầu vào lửa, giành trước nói trước.
Bạn đang đọc truyện trên TruyệnApp