**********
Chương 171: Vẫn không chịu buông tha cho em
Hướng Thu Vân xoa xoa cái đầu hơi đau của mình, cô đứng dậy đi xuống giường rồi đi dép ra mở cửa.
Lâm Quỳnh Chi tái mét mặt mày đứng ngoài cửa, cô ấy đánh giá Hướng Thu Vân từ trên xuống dưới một lượt. Sau khi xác định cô không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy: “Em làm chị sợ hết hồn đấy, sao chị đợi mãi mới ra mở cửa vậy?” “Em mệt quá nên ngủ hơi lâu, để chị dâu phải lo lắng rồi.” Hướng Thu Vân cong khỏe mỗi nói.
Lâm Quỳnh Chi nhìn Hướng Thu Vân, cô ấy nhíu mày lại rồi đưa quần áo bệnh nhân cho cô, sau đó cô ấy đẩy cô vào trong phòng bệnh rồi nói: “Em vào trong thay quần áo đi.”
Hướng Thu Vân vâng một tiếng. Lúc cô đang định xoay người đi vào trong thì đột nhiên cô nhìn thấy cửa phòng bệnh đối diện được mở ra, Hạ Vũ Hào mặc quần áo bệnh nhân đứng ở cửa.
Quần áo bệnh nhân màu xanh trắng rộng thùng thình vốn chẳng đẹp đẽ gì. Nhưng có lẽ là vì vóc dáng cao lớn mét chín của Hạ Vũ Hào, hoặc có lẽ là vì gương mặt tuần tủ đáng ghen tỵ kia của anh mà bộ quần áo bệnh nhân anh đang mặc trên kia lại cho người ta một cảm giác anh như cậu chủ cao quý vậy.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Một người vẻ mặt thâm sâu khó lường, ánh mắt giống như một vực sâu không đáy, còn một người thì nhíu chặt mày lại, trong đôi mắt đều là sự thù hận và chán ghét. “Em sao..” Lâm Quỳnh Chi thấy Hướng Thu Vân cứ đứng im bên ngoài như thế mãi thì cô ấy mới quay đầu lại nhìn ra bên ngoài theo hướng cô nhìn. Khi cô ấy nhìn thấy rõ người bên ngoài thì đột nhiên im bặt lại, nuốt luôn chữ ‘vậy’ xuống. “Chị dâu, chúng ta vào thôi” Hướng Thu Vân kéo tay Lâm Quỳnh Chi vào trong, sau đó cô đi tới cửa rồi đóng sầm cửa lại.
Lâm Quỳnh Chi đứng ở đằng sau Hướng Thu Vân, cô ấy định nói mấy lần nhưng thôi, sau cùng cô ấy mới nói: “Tổng giám đốc Hạ nằm viện là vì... “Em không có hứng thú muốn biết tại sao anh ấy lại nằm viện” Hướng Thu Vân thẳng thừng ngắt lời Lâm Quỳnh Chi, cô cầm lấy quần áo bệnh nhân mặc lên trên người.
Lâm Quỳnh Chi nghe thấy Hướng Thu Vân nói như thế thì thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy còn tưởng cô giận vì biết chuyện Hướng Vũ đâm bị thương Hạ Vũ Hào chứ. “À phải rồi Thu Vân, hôm qua em nói chuyện hiểu lầm giữa em và tổng giám đốc Hạ không phải là chuyện tai nạn xe, vậy thì là chuyện nào thế?” Lâm Quỳnh Chi hỏi.
Hướng Thu Vân ngừng lại một chút rồi giải thích ngắn gọi: “Anh ấy hiểu lầm em và Giang Minh Thắng có quan hệ mập mờ với nhau, nói em bắt cá hai tay. Vì thế suốt hai năm qua anh ấy mới đối xử với em như thế.” “Hiểu lầm ư?” Lâm Quỳnh Chi hỏi.
Hướng Thu Vân bình thản nói: “Vâng ạ. “Sau đó thì sao?” Lâm Quỳnh Chi nhìn vẻ mặt của Hướng Thu Vân, cô ấy nói năng rất cẩn thận: “Hai người như thế này coi như là... đã hóa giải hiềm khích lúc trước rồi hả?”
Am.
Hướng Thu Vân không cẩn thận đụng phải chén trà trên bàn, chén trà rơi xuống dưới đất vỡ tan tành thành rất nhiều mảnh. “Hóa giải hiềm khích lúc trước ư?” Hướng Thu Vân khế mỉm cười, vết sẹo ở đuôi lông mày nhuốm mấy phần tàn nhẫn, cô nói: “Chị dâu đang nói đùa với em đấy hả?” “Suốt hai năm nay em sống người không ra người mà quỷ cũng không ra quỷ. Thiếu chút nữa nửa đời người còn lại của em sẽ phải sống trong Club Mộng Hương rồi. Sao em có thể hóa giải hiềm khích với anh ấy được cơ chứ?”
Những khổ cực, những hành hạ suốt hai năm nay Hướng Thu Vân phải chịu đựng, đừng nói là một hai câu xin lỗi nhẹ tênh của Hạ Vũ Hào là xong chuyện. Mà cho dù anh có quỳ xuống dưới đất nói xin lỗi cô thì cô cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu.
Hướng Thu Vân hận Hạ Vũ Hào.
Cô sẽ hận anh cả đời này.
Nếu như không phải là Hạ Vũ Hào thì cuộc đời của Hướng Thu Vân cô đã không ra nông nỗi này rồi. “Thu Vân, em..” Lâm Quỳnh Chi chưa bao giờ nhìn thấy Hướng Thu Vân trong dáng vẻ như thế này cả, nhất thời cô ấy hơi sợ.
Hướng Thu Vân hít thở thật sâu một cái, cô cố gắng đè nén tâm trạng đang cuồn cuộn như sóng biển dâng trào của mình lại, cô thản nhiên nói: “Em xin lỗi, làm chị sợ rồi.” “Không sao đâu. Lâm Quỳnh Chi ngập ngừng một chút rồi mới nói tiếp: “Vậy là cả em và tổng giám đốc Hạ đều biết chuyện giữa hai người là hiểu lầm rồi. Thế tiếp theo em định làm gì? Bảo thù anh ấy hay là như thế nào?” “Đúng là em rất muốn báo thù anh ấy... thế nhưng điều này cũng chỉ có thể có trong tưởng tượng mà thôi.” Hướng Thu Vân mỉm cười tự giễu nói: “Chắc là em sẽ rời khỏi đây. Đợi khi nào chân em lành lại em muốn đến một nơi khác để sống.”
Dựa vào nhà họ Hướng cũng không thể nào trả thù được Hạ Vũ Hào chứ đừng nói đến chuyện chỉ có một mình Hướng Thu Vân thôi.
Huống hồ Hướng Thu Vân đã lãng phí hai mươi mấy năm của mình với Hạ Vũ Hào rồi, cô không muốn lãng phí thời gian của mình với anh thêm nữa.
Lâm Quỳnh Chi nhìn Hướng Thu Vân, cô ấy có điều muốn nói nhưng lại thôi. “Chị dâu, chị có việc gì muốn nói với em thì cứ nói thẳng đi ạ” Hướng Thu Vân nói.
Lâm Quỳnh Chi cứ do dự mãi nhưng lúc sau cô ấy vẫn nói: “Em phải chuẩn bị tâm lý trước đấy nhé, đây không phải là chuyện tốt lành gì đâu.” “Chị dâu cứ nói đi ạ. Ngay cả cái chết mà Hướng Thu Vân cô cũng đã trải qua mấy lần rồi, vậy thì còn điều gì đáng sợ nữa đâu?
Lâm Quỳnh Chi không nói luôn mà hỏi Hướng Thu Vân trước: “Trước khi em được đưa vào trong phòng cấp cứu thì em và tổng giám đốc Hạ đã hóa giải hiểu lầm rồi phải không?”
Hướng Thu Vân gật đầu một cái. “Thế nhưng..” Lâm Quỳnh Chi dừng lại một chút rồi mới nhẹ nhàng nói: “Lúc đó anh của em đã quỳ xuống van xin tổng giám đốc Hạ. Anh em cũng đã cầm cả dao uy hiếp anh ấy, muốn anh ấy buông tha cho em nhưng mà anh ấy không chịu đồng ý. “!” Hướng Thu Vân nắm chặt tay lại, có điều chỉ trong chốc lát gương mặt của cô đã cắt không còn giọt máu.
Đã chứng minh được chuyện hai năm trước chỉ là hiểu lầm rồi, vậy mà Hạ Vũ Hào vẫn không muốn buông ta cho Hướng Thu Vân ư? Thế lúc trước tại sao anh lại nói cô không cần tới Club Mộng Hương để làm việc nữa? Chơi khăm cô có phải không?” *
Rốt cuộc Hạ Vũ Hào muốn làm cái gì đây? “Thu Vân, em đừng kích động quá, đã chứng minh được chuyện này chỉ là hiểu lầm rồi, bây giờ chỉ cần chứng minh được vụ tai nạn đó cũng là hiểm lầm nữa thôi thì có lẽ... có lẽ anh ấy sẽ không tiếp tục làm khó em nữa đâu. Lâm Quỳnh Chi vội vàng an ủi Hướng Thu Vân, cô ấy vô cùng lo lắng.
Hướng Thu Vân liếm đôi môi khô khốc của mình, cô nói: “Hạ Vũ Hào biết vụ tai nạn đó không phải là do em.”
Hạ Vũ Hào biết vụ tai nạn đó nên cũng không trách Hướng Thu Vân. Hai năm qua anh đối xử với cô như thế đơn giản là vì hiểu lầm cô bắt cá hai tay mà thôi.
Thế nhưng Hướng Thu Vân đã từng nói rồi, giữa cô và Giang Minh Thắng không có mối quan hệ mờ ám nào hết. Hạ Vũ Hào cũng nói anh tin rồi nhưng tại sao anh còn không chịu buông tha cho cô chứ?
Lâm Quỳnh Chi nghe thấy Hướng Thu Vân nói như thế thì choáng váng, cô ấy nói: “Tổng giám đốc Hạ biết ư? Vậy tại sao anh ấy còn không chịu buông tha cho em chứ?”
Hướng Thu Vân không trả lời lại Lâm Quỳnh Chi, cô cứ ngây người ra nhìn xuống dưới đất một lúc. Sau đó cô đi qua người cô ấy rồi mở cửa đi ra ngoài. “Thu Vân, em đi đâu vậy?” Lâm Quỳnh Chi sợ Hướng Thu Vân sẽ xảy ra chuyện gì đó nên đã nhanh chóng đuổi theo cô.
Hướng Thu Vân đi mấy bước đã đến trước cửa phòng bệnh đối diện, cô gõ cửa phòng. Ba phònh bệnh ở bên cạnh đều mở cửa ra, người nhà bệnh nhân ngó đầu ra xem xem đã xảy ra chuyện gì rồi.
Có một bà cụ tóc hoa râm trông tạng thái có vẻ rất tốt, bà ấy ôn hòa nói: “Này hai cô gái, làm phiền hai người nhỏ tiếng đi một chút. Ông nhà tôi bị ung thư phổi, ông ấy bị đau cả ngày đến nỗi không ngủ được, giờ khó khăn lắm mới chợp mắt được một lúc.
Hướng Thu Vân không nói chuyện với bà cụ, cô cũng không nhìn bà ấy, cô chỉ ngừng động tác gõ cửa của mình lại thôi. “Cháu xin lỗi bà ạ, em của cháu hơi nóng vội nên mới làm như thế ạ, cháu xin lỗi bà thay em ấy ạ. Lâm Quỳnh Chi mỉm cười xin lỗi. “Có việc gấp thì có thể thông cảm được. Bà cụ cũng không lằng nhằng chuyện này mãi không buông, bà ấy chỉ nói: “Mọi người ở đây đều thông cảm cho nhau một tý. Nơi này đều là bệnh nhân, các cháu cố gắng nhỏ tiếng đi một chút”
Lúc này Hướng Thu Vân mới quay người lại, cô đi đến trước mặt bà lão rồi cúi người xuống nói: “Cháu xin lỗi ạ” “Không sao đâu không sao đâu. Bà lão phất phất tay với Hướng Thu Vân, vành mắt bà ấy đỏ ửng cả lên: “Bà thấy ông nhà mình khó chịu nên muốn để cho ông ấy nghỉ ngơi một lúc. Ôi chao, ông nhà bà gọi bà rồi, thôi bà vào trước đây” Bà ấy vẫy vẫy tay về phía Hướng Thu Văn rồi mở cửa đi vào trong.
Gần như trong cùng một khoảnh khắc, lúc bà lão mở cửa bước vào trong thì Hạ Vũ Hào lại mở cánh cửa phòng bệnh ra. Trông anh vẫn không khác ngày xưa là bao, chỉ là gương mặt đẹp trai trắng bệch như tờ giấy, trên quần áo bệnh nhân có dính vài giọt máu.