Tàn Độc Lương Duyên

Chương 88: Chương 88: Vào nhà vệ sinh trốn một lát




Triệu Phương Loan lo lắng hỏi cô có cần khám bác sĩ không nhưng cô khéo léo từ chối. Sau khi hai người ăn cơm trưa xong thì tốn tận bốn tiếng để trang điểm và chuẩn bị, khi đi đến khách sạn Châu Hoa cũng đã bảy giờ tối rồi.

Thiệp mời của bữa tiệc sinh nhật này được gửi đi với danh nghĩa nhà họ Hạ, có rất nhiều người nể mặt nên giờ này đã đến khá đông rồi.

Nếu như so với bữa tiệc sinh nhật của Triệu Phương Loan vào lần trước, thái độ của các vị khách này đối với Hướng Thu Vân đã có sự thay đổi nho nhỏ. Lần trước bọn họ không thèm quan tâm mà khen ngợi, nhưng lần này lại mang theo vẻ nịnh nọt cẩn thận... “Bộ lễ phục này của cô Hướng đúng là đẹp mê người, tôi thấy thiết kế khá quen mắt, có phải là của Buddie không? Hay là do Meire Vire thiết kế? Tôi cũng có một bộ lễ phục được chính tay ông ta thiết kế đó.” “Đã hai mươi tuổi rồi, làn da của cô Hướng đẹp hơn nhiều so với làn da của Ninh Lan nhà chúng tôi. Ninh Lan, con mau đến đây học cách chăm sóc da của cô Hướng đi.” Cho dù là trước kia hay bây giờ thì Hướng Thu Vân vẫn luôn ghét sự tỏ vẻ lương thiện và dối trá của đám người này. Trước kia cô có thể ỷ vào sự cưng chiều trong nhà mà rời đi nhưng bây giờ cô phải uốn mình theo người. “Vũ Hào ở bên kia, tôi và Thu Vân đi qua bên đó xem thử.” Triệu Phương Loan cười nói.

Mọi người trêu đùa vài câu rồi rời đi.

Triệu Phương Loan cầm cốc nước trái cây và đưa cho Hướng Thu Vân, bất đắc dĩ nói: “Nói nhiều như vậy, cháu khát rồi chứ?” “Có một chút, cháu cảm ơn bác gái.” Hướng Thu Vân uống một cốc, vẫn còn hơi khát. Nhưng khi cô muốn đi lấy nước hoa quả thì bị ngăn lại.

Triệu Phương Loan cướp lấy nước trái cây trong tay cô, đặt lên trên bàn một lần nữa: “Bữa tiệc sinh nhật này đặc biệt làm vì cháu, nếu như cháu uống nhiều quá thì sẽ đi vệ sinh, quá lãng phí.”

Hướng Thu Vân “vàng” một tiếng. “Nhưng bữa tiệc sinh nhật này sẽ nói cho người khác biết rằng ở chỗ bác, cháu không phải là đứa con bị bỏ rơi chứ không phải để cháu nịnh nọt bọn họ. Cháu không cần để ý đến bất cứ ai cả.” Triệu Phương Loan vừa mới kiếm cớ đi tìm con trai, nhưng liếc mắt một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh đâu.

Hướng Thu Vẫn mỉm cười đau khổ: “Cúi đầu nhìn xuống đất luôn tốt hơn là ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Nơi này ai cũng tuỳ tiện, nếu như không vui sẽ gây khó dễ cho cháu”

Triệu Phương Loan vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô thở dài rồi kéo cô đi về phía Hạ Vũ Hào vừa xuất hiện trong đám người

Khi hai người đi đến trước mặt anh, anh đang nổi chuyện với một người đàn ông trung niên với gương mặt tuấn tú: “Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện hợp tác của quý công ty, phiền ông nhường một chút.”

Người đàn ông nói “Vậy tôi sẽ đợi tin tốt”, sau đó giống như những già trẻ nam nữ khác mà đi sang bên cạnh, nhường đường cho anh.

Hạ Vũ Hào đi xuyên qua đám người và đi đến trước mặt Triệu Phương Loan, gọi tiếng “mẹ“. Anh dừng lại một lúc, nói với Hướng Thu Vân trong cái nhìn dò xét lúc ẩn lúc hiện của đám người: “Chúc mừng sinh nhật, lát nữa tôi sẽ đưa quà cho cô.” “Con có lòng rồi.” Triệu Phương Loan cười nói.. Hướng Thu Vân cúi đầu, giọng nói thản nhiên nhưng hay tay lại siết chặt lễ phục: “Cảm ơn tổng giám đốc Hạ”

Triệu Phương Loan nhìn thấy hành động nhỏ của cô, bà khẽ lấy tay cô ra rồi xoay người vuốt bộ lễ phục nhăn nhúm của cô. “Chỉ là chuyện mà người lớn dặn dò thôi, không cần khách sáo.” Hạ Vũ Hào sửa lại cái nơ và thơ ơ nói.

Hướng Thu Vân mím chặt môi, không nói lời nào. “Khi mẹ và Thu Vân vừa vào không nhìn thấy con, con đi đâu vậy?” Triệu Phương Loan liếc nhìn hai người họ, chuyển chủ đề.

Có nhân viên phục vụ đi đến, Hạ Vũ Hào cầm lấy chén Champagne trên khay, uống một ngụm rồi mới nói: “Có nhiều người quá nên con vào nhà vệ sinh trốn một lát.” “Có vài người bình thường không nhìn thấy con nên đương nhiên hôm nay phải nắm bắt cơ hội này.” Triệu Phương Loan bật cười, hỏi: “Những người vừa nãy vây quanh lấy con đều muốn hợp tác với tập đoàn Hạ Thiên sao?” . Truyện Trinh Thám

Hướng Thu Vân đứng bên cạnh Triệu Phương Loan, hai tay đan vào nhau để trước bụng, yên lặng đóng vai người vô hình. “Còn cả những người muốn gả con gái, em gái và chị gái cho con, chỉ cần cho họ tiền và dự án thì làm tình nhân cũng được.” Ánh mắt Hạ Vũ Hào lướt nhìn vết sẹo trên vai của Hướng Thu Vân một lúc, khé nhíu mày lại rồi cầm ly Champagne lên uống một ngụm.

Khoé mắt Triệu Phương Loan hơi nhưởng lên, mơ hồ mang theo sự mỉa mai: “Vậy coi như bọn họ cũng có lương tâm, không để vợ của mình đích thân ra trận.” “Nhưng nói trước mặt bao nhiêu người như vậy là không hay mà thôi.” Hạ Vũ Hào nói: “Nói lén lút thì còn được.” Hai mẹ con họ đã quá quen với chuyện này rồi, Hướng

Thu Vân cũng không để ý đến.

Cái gọi là “xã hội thượng lưu” chỉ là những người có nhiều tiền, nhiều quyền và nhiều thế hơn một chút, sống còn hèn hạ và bạc tình hơn những người bình thường.

Ba người cùng đứng nói chuyện với những người khác một chút, khách khứa cũng đứng tụ năm tụ bảy cùng nhau bàn tán về bọn họ... “Bữa tiệc sinh nhật của bà Hạ có mời Hướng Thu Vân, bây giờ lại đặc biệt tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ta... Chẳng lẽ bà ấy thật sự muốn để một tên giết người làm con dâu của mình sao?” “Bà Hạ đồng ý, nhưng ông cụ nhà họ Hạ và ông Hạ cũng sẽ không đồng ý đâu. Bà ấy làm chuyện này hơn nửa là để đáp trả lại bà Giang” “Nhưng tôi nghe nói mối quan hệ giữa bà Hạ và Hướng Thu Vân rất tốt, nói không chừng bà ấy thật sự muốn để Hướng Thu Vân làm con dâu của mình.” “Với tình hình này của nhà họ Hạ, tổng giám đốc Hạ chắc chắn sẽ không cưới Hướng Thu Vân đầu. Ông cảm thấy tiền đồ của con trai mình và một vãn bối không có máu mủ ruột thịt, ai quan trọng hơn?”

Triệu Phương Loan nói chuyện với Hạ Vũ Hào một lúc, sau đó liếc nhìn xung quanh và hỏi: “Mẹ cũng gửi thiệp mời cho nhà họ Giang và nhà họ Hướng. Sao vậy, bọn họ không đến sao?” “Mẹ thấy thế nào?” Hạ Vũ Hào hỏi. “Hơn nửa là tức giận rồi.” Triệu Phương Loan cười “phì” một tiếng, lần này trong đôi mắt bà hiện lên sự vui vẻ nhiều hơn: “Mẹ cũng không gặp đám người bà Hàn được một thời gian rồi. Mẹ đi nói chuyện với họ một chút, con đi loanh quanh cùng với Thu Vân đi.”

Hướng Thu Vân đã yên lặng được một lúc lâu, lúc này lên tiếng: “Không cần phiền tổng giám đốc Hạ đâu, cháu ở lại đây một lúc là được rồi.” “Không phiền gì cả.” Triệu Phương Loan không cho cô đường từ chối, nghiêng đầu dặn dò Hạ Vũ Hào: “Dạ dày của Thu Vân không được tốt, lần này con đừng để con bé uống rượu.”

Hạ Vũ ào gật đầu, liếc nhìn Hướng Thu Vân: “Đi thôi.”

Hướng Thu Vân nhíu mày, nhìn Triệu Phương Loan. “Mau đi đi, người trẻ các cháu có cùng chủ đề nói chuyện.” Triệu Phương Loan chỉ làm như không nhìn thấy ánh mắt cầu xin của cô mà gọi nhân viên phục vụ đến, cầm một ly rượu vang rồi rời đi.

Quy mô trong bữa tiệc sinh nhật của Hướng Thu Vân không giống như bữa tiệc sinh nhật của Triệu Phương Loan chút nào. Cho dù người ra vào tấp nập, ăn uống linh đình, tiếng cười đùa vang khắp nơi nhưng cô không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.

Cô đi bên cạnh Hạ Vũ Hào, đi xuyên qua đám người. Thỉnh thoảng cô còn tiếp lời nói của họ, thần kinh lúc nào cũng kéo căng lên.

HỒ, hoá ra người luôn được dì bảo vệ chính là cô Hướng” Bùi Tân mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng phấn, nheo đôi mắt hồ ly lại. Đôi mắt anh ta loé lên sự kinh ngạc, giơ ly rượu về phía Hướng Thu Vân: “Thất lễ rồi, thất lễ rồi.”

Ánh mắt của anh ta lướt qua cơ thể của Hướng Thu Vân, vừa thô tục vừa phóng đãng tuỳ tiện. Sau đó anh ta ngửa đầu uống một hơi cạn sạch

Hướng Thu Vân bị anh ta nhìn nên khá gượng gạo, nhưng vẫn nâng cốc nước trái cây về phía anh ta: “Chào cậu Bùi.”

Nói rồi cô uống nửa cốc nước trái cây.

Trước kia cô cũng chỉ nghe người trong giới nói Bùi Tân rất háo sắc. Sau này đụng phải anh ta trong club Mộng Xuân, chưa nói được hai câu đã muốn cô cởi quần áo. Lúc ấy cô mới có trực giác hiểu ra sự háo sắc của anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.