Có đôi khi Tần Tư Thanh cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Hắn mới
đây thôi còn cùng nhóc con đi biển ở Tam Á, ấy vậy màđã gần hai năm.
Tỷ như hiện tại, Tần Lãng nhà hắn đã học tới lớp 9.
“Tần Lãng, về nhà.” Tần Tư Thanh hướng cậu vươn tay. Tần Lãng lưng đeo cặp
sách đang tung tăng nhảy nhót trước cửa phòng, vui vẻ cười đùa với đám
bạn học. Nghe được tiếng Tần Tư Thanh gọi, Tần Lãng lập tức hất tay Phó
Tư Bác đang táp tới, xông thẳng về phía hắn.
“Ba ba~ ♥.”
Tần Lãng cũng đãđược mười lăm tuổi, dáng người đã cao gần đến vai Tần Tư Thanh.
Trừ bỏ mấy ngày này vì ham chơi bóng rổ mà có chút đen đi, ngũ quan Tần
Lãng cũng đã thay đổi không ít, giống với những cậu trai đồng trang lứa, trên người cậu vì chơi bóng mà luôn mang theo mùi mồ hôi thoang thoảng, khi cười rộ lên lại giống nhưánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ.
“Mai gặp lại.”
Phó Tư Bác đối Tần Lãng phất phất tay, xoay người đem áo sơmi cởi ra, chỉ
mặc một cái áo lót màu xám, rồi ném chiếc áo tới trên người một thiếu
niên dáng người cao tráng, Phó Tư Bác nhíu nhíu mày, “Chân tôi chịu
không nổi nữa, đi về thôi, có thể sớm tắm rữa một chút.”
“Tôi vì
cái gì phải giúp cậu cầm quần áo chứ!?” Thiếu niên cao to kia cầm chiếc
áo vứt sang một bên, Phó Tư Bác nhếch miệng cười: “Chỉ bằng việc cậu là
người (hầu) của tôi, ăn của (nhà) tôi, ở cũng ở tại nhà tôi, có một chút việc nhỏ nhặt như vậy mà cậu cũng không làm được? Còn nữa, nhiệm vụ của cậu không phải làm mấy việc này sao.”
Phó Tư Bác nói nghe có vẻ rất là kiêu ngạo, thiếu niên cao to cũng chỉ có thể nén giận mím miệng trừng mắt nhìn y.
“Mệt quá, đừng ở trước mặt tôi mà lên mặt này nọ. Nhà tôi cũng không phải cho cậu ăn cơm không vậy đâu?”
Cậu thiếu niên cao to kia chính là Tào Đông Đông.
Mà Phó Tư Bác cùng Tào Đông Đông cũng coi như có duyên phận, nhờ một trận
đánh mà quen biết, đánh tới đánh lui rốt cục lại cùng nhau ở dưới một
hiên nhà, cùng nhau sinh hoạt đã hai năm.
Nghe nói lại là, lúc
còn ở sơ nhất (lớp 7), có một lần Phó Tư Bác đãđánh nhau với Tào Đông
Đông trong WC. Dù thế nào thì cả hai đều bị chủ nhiệm tóm gọn, còn yêu
cầu song phương phải mời người nhà lên. Cuối cùng mẹ Phó Tư Bác tới mà
người nhà Tào Đông Đông lại không thấy đâu.
Mãi sau này mọi
người mới biết được, cả cha và mẹ Tào Đông Đông đều đã mất, cậu phải đến ở nhờ nhà người bạn nhỏ Trần Tinh. Tào Đông Đông cùng Trần Tinh từ béđã cùng nhau lớn lên, cha mẹ hai bên quan hệ cũng rất tốt. Sau khi song
thân Tào Đông Đông ngoài ý muốn qua đời, cậu được cha mẹ Trần Tinh đón
đến ở chung.
Khi thầy giáo chủ nhiệm biết được sự thật đau lòng
này, ông cũng không đối Tào Đông Đông tra hỏi thêm nữa, chỉ cảm khái đứa nhỏ này đáng thương rồi bỏ qua cho Tào Đông Đông.
Vài ngày kế tiếp, Tào Đông Đông không đến trường học.
Đến cái tuần mà Tần Lãng cùng cha mình đi du lịch, Tào Đông Đông mới xuất
hiện ở trước mặt Phó Tư Bác, đối Phó Tư Bác nói, “Cậu có thể cho tôi ở
lại nhà cậu không?” (◕﹏◕)
Bịđối thủ một mất một còn nói ra những lời như vậy trước mặt, là bất kì ai cũng phải hoảng hết cả hồn chứđừng nói Phó Tư Bác.
Lúc ấy Phó Tư Bác chỉ nghĩđến một khả năng, cái tên này chắc chắn là uống lộn thuốc rồi!
“Tôi cái gì cũng có thể làm được, chỉ cần cậu cho tôi ở lại nhà cậu làđược.
Tôi còn có thể nấu cơm. Tôi sẽ làm tất cả công việc nhà.” Khi đó Tào
Đông Đông chính là nói những lời này.
Phó Tư Bác mất phản ứng hết nửa ngày, hồi lâu vẫn không thể mở miệng trả lời Tào Đông Đông. (ミ●◇☉ミ)
Thật ra từ mấy ngày trước, Tào Đông Đông đã bị cha của Trần Tinh đuổi khỏi
nhà, cùng đường cậu mới tìm đến Phó Tư Bác. Trừ bỏ gia đình Trần Tinh,
Tào Đông Đông cũng chỉ nhận thức mình Phó Tư Bác.
Thấy Phó Tư Bác không nói lời nào, Tào Đông Đông đột nhiên cúi thấp người xuống. Thành
khẩn nói: “Tôi không còn chổ nào đểđi. Mà tôi chỉ quen biết có mình
cậu.”
“Tôi biết nhà cậu có tiền, tôi có thể giúp mẹ cậu nấu cơm làm việc vặt. Đổi lại cậu chỉ cần cho tôi một chổ ngủ thôi.”
Phó Tư Bác khi đó còn nhỏ, không hiểu hết được sự tình, chỉ cảm thấy người
này thật nực cười. Là ai mấy hôm trước vừa cùng y đánh tới chết đi sống
lại, mà giờ lại ra vẻđúng lý hợp tình đòi ở nhờnhà y. Huống chi việc lớn như thế, Phó Tư Bác làm sao có thể tự quyết định. Nghĩ thế, Phó thiếu
gia lập tức kiêu ngạo ngẩng mặt, phun ra ba chữ: không có cửa đâu.
Nhưng tên ngốc Tào Đông Đông này lại như thần giữ cửa cứđứng trước nhà y không chịu đi.
Mẹ Phó Tư Bác biết chuyện vốn định cho cậu một chút tiền xài, Tào Đông
Đông cũng lại bướng bỉnh không nhận, chết sống không chịu đi đâu hết.
Đến lúc Phó Tư Bác ba ba đi công tác trở về, nghe được toàn bộ câu chuyện
của Tào Đông Đông thì trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng chấp nhận cho cậu ở lại. Cha Phó Tư Bác là một người đàn ông có tâm địa thiện lương, đối
mặt với chuyện như vậy tất nhiên sẽ không từ chối.
Dù hai mẹ con
Phó Tư Bác cực lực phản đối, kiên quyết không đồng ý, cũng ngăn cản
không được sự thực Tào Đông Đông đã bước vào cửa nhà Phó gia.
Từđó về sau, Tào Đông Đông cứ thế trải qua cuộc sống sinh hoạt nước sôi lửa
bỏng. Chịu đủảnh mắt khinh rẻ của mẹ Phó Tư Bác cùng sựđối đãi tàn nhẫn
của y. (==! Tấm Cám ver đam mỹđây sao..?)
❣❣❣❣❣❣
“Đi tắm đi, người con dơ quá.” Tần Tư Thanh mởđiều hòa lên, nói với Tần Lãng đang tê liệt nằm trên sô pha.
Tần Lãng yếu ớt ghé người vào ghế, đến động một cái đều không muốn, uể oái than thở: “Con mệt chết mất......”
Đã nhìn quen thói lười biếng của con trai, Tần Tư Thanh trực tiếp đi tới
phòng tắm lấy khăn ướt lau mặt cho cậu. Da Tần Lãng vừa đụng tới nước
lạnh thì cậu liền thoải mái ngẩng đầu cho Tần Tư Thanh lau, giống như
tiểu hoàng đế mà sai sử Tần Tư Thanh: “Còn muốn lau cổ, cả tay nữa, chỗ
nào cũng muốn hết.”
Lau được một hồi, tay Tần Tư Thanh lại nhẹ nhàng vỗ vỗ trên đầu Tần Lãng, đánh thức cậu khỏi cơn mơ màng, “Đi tắm nhanh lên.”
Tần Lãng đành phải không tình nguyện đứng dậy hướng tới phòng tắm.
Cậu nhanh chóng cởi hết quần áo vọt vào nước lạnh, bên ngoài vang lên tiếng va chạm của nồi niêu, chắc là ba ba đang nấu cơm rồi.
Tần Lãng
tắm rữa sạch sẽ xong mặc vào quần áo ở nhà, nôn nóng chạy vào bếp, “Ba
ba, lên tới cao trung (cấp 3) con sẽ học trường nào?”
Vừa hỏi cậu một bên với tay bốc miếng thịt bỏ vào miệng ăn vụng. ԅ(¯﹃¯ԅ)
“Con muốn học trường nào?” Tần Tư Thanh cởi bỏ tạp dề đem đồăn bày lên trên
bàn cơm, Tần Lãng lẻo đẻo theo sau hắn, mắt nhìn không rời điã thịt
nướng: “Con không biết, sao cũng được a.”
Lúc đưa chén cơm cho
Tần Lãng, Tần Tư Thanh nhìn thấy tóc của cậu vẫn còn nhỏ giọt ướt sũng
dán vào mặt, những giọt nước chảy thành một đường dọc theo cổ, nhiễu lên xương quai xanh.
Đột nhiên cảm giác có chút chói mắt, Tần Tư Thanh kéo áo lên lau mặt cho cậu.
“Chuyện này tới lúc đó rồi tính tiếp.” Hơi thở của Tần Tư Thanh phả trên mặt
Tần Lãng, làm cho cậu cảm thấy có chút khô nóng, không được tự nhiên
giật giật thân mình, đẩy tay Tần Tư Thanh: “Ba càng ngày càng giống như
một bà mẹ già vậy.”
Tần Tư Thanh lập tức nheo lại hai mắt, “Con nói cái gì?”
“Không có gì không có gì, con muốn ăn cơm, đói quáđi à.” Tần Lãng ra vẻ bận rộn cầm lấy chiếc đũa gắp lấy gắp đểđồăn.
Tần Tư Thanh không nói lời nào, khóe miệng như có như không mỉm cười.
Từ lúc lên sơ nhị (lớp 8) tới giờ, Tần Lãng đã không còn ngủ chung phòng
với Tần Tư Thanh. Phòng ngủ hiện tại của Tần Lãng nằm cách vách phòng
cũ.
Còn lý do mà Tần Lãng không ở chung phòng với Tần Tư Thanh
nữa, thật ra cũng là vì giữa ba ba và cậu đã xảy ra một số chuyện hơi
xấu hổ…một chút
Đó là vào năm trước, Tần Lãng nửa đêm mơ mơ màng
màng bịđộng tĩnh của người kế bên đánh thức. Cậu nửa mở hai mắt nhưng
không lên tiếng.
Trong bóng tối cậu nhìn theo ba ba từ trên
giường đứng lên rồi đi vào nhà vệ sinh, không biết tại sao mà Tần Lãng
lúc này cũng cảm thấy có chút buồn tiểu.
Để chân trần rời giường, Tần Lãng đi tới trước WC định đẩy cửa ra, ma xui quỷ khiến thế nào cậu
lại nhìn đến Tần Tư Thanh. Hắn đang ngửa đầu ra phía sau, hai tay đang
nắm lấy bộ vịở phía dưới không ngừng lên xuống, còn phát ra tiếng thở
dốc.
Tần Tư Thanh cũng nhanh chóng phát hiện ra Tần Lãng. Khi bốn mặt gặp nhau, Tần Lãng cả người đều choáng váng, đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Tư Thanh.
Tần Tư Thanh thế nhưng lại thập phần bình tĩnh, kéo quần lên, giống như bình thường hỏi Tần Lãng: “Muốn đi tiểu sao?”
Nguyển buổi tối hôm đó, tâm tình của Tần Lãng cứ thế bị xáo trộn, lòng thì cứ
bồn chồn khó chịu, toàn thân thì nóng lên, cứ nhớ tới hành động ban nãy
của Tần Tư Thanh thì cậu chỉ muốn khóc.
Ngay cả bản thân cậu cũng không biết mình bị làm sao nữa!?
Từ lúc đi WC xong Tần Lãng liền bị mất ngủ, không ngừng lăn qua lộn lại. Phiên phiên một hồi cuối cùng lại khóc thật.
Tần Tư Thanh nằm sát bên cậu, thấy Tần Lãng khóc, trên mặt hắn cũng không
có biểu tình gì. Hắn đem chăn kéo ra, nhìn đến Tần Lãng lộ ra một đầu,
miễn bàn là khóc đến bao nhiêu là bi thảm.
Tần Tư Thanh liền nhịn không được cười, “Con này tiểu hỗn đản khóc cái gì?”
“Người, người......”
Tần Lãng khóc đến nói không ra lời, nhìn thấy hình ảnh kia đối với cậu
không biết có bao nhiêu làảnh hưởng, dù sao cậu vẫn chỉ là một thằng
nhóc con thôi.
Tần Lãng khóc một trận lợi hại, Tần Tư Thanh bất đắc dĩ cười trừ.
Hắn thân thủ nhẹ nhàng vỗ về Tần Lãng, ýđồ khiến cậu dịu xuống một chút,
thanh âm mang theo ý cười, nói: “Con khóc cái gì? Đã là nam nhân thìđều
sẽ trải qua chuyện này, về sau con cũng sẽ như vậy. Đây là chuyện rất
bình thường, có biết hay không?”
“Con mới không như vậy!” Tần Lãng giận giữ lớn tiếng với Tần Tư Thanh.
Hắn chỉ cảm thấy thực đau đầu, lại tiếp tục hống tiếp tục giải thích, nhưng mà tiểu hỗn đản chính là không chịu nghe. Nháo đến khi trời sáng mới
mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
Nhìn thấy thỏ con khóc đến hai mắt sưng đỏ lên, Tần Tư Thanh cảm thấy thật vô lực. Hắn đắp kín chăn lại cho cậu rồi ly khai.
Ngày hôm sau, Tần Tư Thanh liền dọn dẹp sạch sẽ căn phòng bên cạnh, bắt Tần Lãng phải dọn qua.
Mới đầu Tần Lãng nhất quyết không đồng ý. Nhưng chuyện tối đêm qua để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Tần Lãng.
Cậu cũng không hiểu ra sao lại đột nhiên nổi giận đùng đùng, như môn thần đứng trước cửa phòng Tần Tư Thanh.
Hắn bất đắc dĩ phải cho cậu vào nhưng mà cậu lại ngang bướng không chịu ngủ.
Rốt cục, Tần Tư Thanh bị chọc giận, trảo Tần Lãng ném lên trên giường, ba
ba đánh vào mông hỗn tiểu tử mười cái rồi ném cậu ra ngoài cửa, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta phải đi ngủ.”
Tần Lãng dĩ nhiên là không chịu đi phòng khác ngủ rồi, cậu cứ thếđứng trước cửa phòng Tần Tư Thanh, đem tất cả vốn liếng từ ngữ ra mà mắng chửi.
Nhưng Tần Tư Thanh như thể không có nghe đến, cửa phòng vẫn đóng chặt im lìm.
Cuối cùng Tần Lãng mắng mệt mỏi, căm giận đi qua phòng mới, trợn tròn mắt đến hừng đông.
Mấy ngày kế tiếp Tần Tư Than không đểý tới cậu, xem cậu rốt cục sẽ làm trò gì.
Tần Lãng cũng vô cùng tức giận chiến tranh lạnh với Tần Tư Thanh.
Sau này dần dần cậu mới hình thành thói quen, ngủở phòng mới.
Cả hai phụ tử chiến tranh lạnh hết một đoạn thời gian dài, cuối cùng Tần
Lãng đã đánh tiếng trước, phá vỡ không khí trầm mặc giữa hai người. Hôm
đó, cậu cố gắng trừng thật to hai mắt, vẻ mặt đầy hung ác, ngưỡng đầu
đối Tần Tư Thanh nói: “Lớp của con phải đóng tiền quỹ! Người mau cho con tiền đi!”
Hắc, thỏ con láu cá này lại lên mặt. Thật ra lúc này,
trong bụng Tần Tư Thanh đã vui như mở cờ, nhưng hắn lại thờơ cười nhạt,
“Đâu có gì liên quan tới ta?”
“Như thế nào không phải chuyện của
ba! Con là nhi tử của ba, lão tử cho nhi tử tiền xài chính là chuyện
thiên kinh địa nghĩa biết bao!” Tần Lãng đúng lý hợp tình nói.
Thằng nhóc con này thật khiến cho người khác đau đầu mà, Tần Tư Thanh nhìn
cậu, cười lạnh: “Vẫn còn biết ta là cha của con sao?”
Dù sao đi nữa thì hôm đó, hai cha con rốt cuộc cũng xóa bỏ hết hiềm khích mấy ngày qua.
Theo như nguyên văn của Tần Lãng thì là, cậu đại nhân rộng lượng sẽ không chắp kẻ tiểu nhân.
❣❣❣❣❣❣
Ăn uống no nê, Tần Lãng liền chui vào phòng, mở cặp sách ra, bên trong có tới mấy phong thư tình.
Tần Lãng cũng không có hứng đọc, đem chúng ném đến trên bàn, tiếp tục mò
mẩm lôi ra máy chơi game, hào hứng đả thông vòng chơi kế tiếp.
Tần Tư Thanh sau khi tắm rửa xong lên lầu, mở cửa phòng nhìn Tần Lãng thì thấy cậu đang chuyên tâm nằm trên giường chơi game.
Tầm mắt lơđãng quét qua mấy lá thư tình Tần Lãng vừa để lên bàn, đôi mắt
đen của hắn nheo lại đầy nguy hiểm, âm thầm đi đến cạnh bàn cầm lên liếc qua một cái.